Chương 920
Dạ Cầm
15/11/2021
Hai người vừa mới sải bước đột ngột dừng lại, toàn bộ dùng lại ở
trước mặt Lâm Dương, sau đó cả người như bức tượng, không chút cử động…
Huyết Trường Phong, người đang chống lại Lâm Dương thấy vậy, lập tức sửng sót.
“Hai người các cậu đang làm cái gì vậy?” Huyết Trường Phong trầm giọng hỏi.
“Tôi … tôi … chúng tôi cũng không biết, sư huynh, tôi không thể khống chế được cơ thể của mình…”
“Cái gì?” Huyết Trường Phong thở gấp.
Những người xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Cơ thể của chúng tôi giống như bị một sợi dây kéo giữ, hoàn toàn không thể động đậy được, sư huynh, chắc chắn là kim bạc đó có vấn đề, nhanh giúp chúng tôi rút kiml”
Thịnh Siêu kinh hãi hét lên.
Sắc mặt của Huyết Trường Phong trầm xuống, không dám chần chừ, lập tức lao thẳng về phía hai người.
Nhưng chính vào lúc anh ta đến gần, hai người đột nhiên giơ nắm đắm lên, đánh về phía Huyết Trường Phong.
Huyết Trường Phong sững sờ, vội vàng dừng bước rồi lùi lại phía sau, né tránh.
“Các cậu điên rồi sao? Lại dám đánh tôi?” Huyết Trường Phong tức giận hét lên.
Những người xung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Lâm Dương thừa thế nhảy tới phía sau anh ta, một chân đá qua.
Huyết Trường Phong vội vàng chống cự nhưng lại không kịp, chịu một cú đá vào thất lưng khiến người lăn lộn trên mặt đất, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bát chấp tất cả nhảy bồ tới.
Hai người hoàn toàn không có bất cứ chiêu thức nào, nhảy lên cao, sau đó đè lên người Huyết Trường Phong, đôi tay cào xé đánh đập một cách tuỳ tiện.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng!
“Hai người đang làm cái gì vậy? Tại sao lại tự đánh người của mình?”, Huyết Nham kinh ngạc hét lên.
“Tiểu súc sinh, còn không mau dừng tay cho tôi?” Sở Túc cũng tức giận hét lên.
Nhưng hai người lại là muốn khóc không ra nước mắt.
“Trưởng lão, chúng tôi không có cách nào tự khống chế được! Không phải chúng tôi muốn đánh Trường Phong sư: huynh, thật sự là…”
“Cơ thể này giống như không phải là của chúng tôi!
Trưởng lão, cứu tôi… cứu tôi với…”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến hoảng sợ hét lên.
Mọi người xung quanh đều không khỏi biến sắc.
“Đảo chủ!”
Huyết Nham vội vàng nhìn về phía đảo chủ của đảo Vong Ưu.
“Chắc chắn là Lâm Dương đó đã làm.” Đảo chủ đảo Vong Ưu nói.
“Đảo chủ, chúng ta phải làm sao đây?” Người bên cạnh hỏi.
Nhưng đảo chủ Vong Ưu lại không nói gì.
Rõ ràng, ông ta cũng đành chịu.
Các trưởng lão cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Huyết Trường Phong thấy không có ai giúp đỡ mình, chỉ có thể cắn răng cố gắng hết sức đầy hai người ra.
Nhưng hai người bọn họ giống như điên cuồng, bất chấp tất cả túm lấy Huyết Trường Phong, liều mạng cắn xé, giống như bị trúng tà.
“Đồ khốn!”
Huyết Trường Phong tức giận, trở tay túm lấy vạt áo của Thịnh Siêu, sau đó hung hăng đập vào Mai Phượng Yến.
Bùm!
Hai người lăn lộn trên mặt đất, nhưng lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Huyết Trường Phong mà cắn.
“Um….
Huyết Trường Phong, người đang chống lại Lâm Dương thấy vậy, lập tức sửng sót.
“Hai người các cậu đang làm cái gì vậy?” Huyết Trường Phong trầm giọng hỏi.
“Tôi … tôi … chúng tôi cũng không biết, sư huynh, tôi không thể khống chế được cơ thể của mình…”
“Cái gì?” Huyết Trường Phong thở gấp.
Những người xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Cơ thể của chúng tôi giống như bị một sợi dây kéo giữ, hoàn toàn không thể động đậy được, sư huynh, chắc chắn là kim bạc đó có vấn đề, nhanh giúp chúng tôi rút kiml”
Thịnh Siêu kinh hãi hét lên.
Sắc mặt của Huyết Trường Phong trầm xuống, không dám chần chừ, lập tức lao thẳng về phía hai người.
Nhưng chính vào lúc anh ta đến gần, hai người đột nhiên giơ nắm đắm lên, đánh về phía Huyết Trường Phong.
Huyết Trường Phong sững sờ, vội vàng dừng bước rồi lùi lại phía sau, né tránh.
“Các cậu điên rồi sao? Lại dám đánh tôi?” Huyết Trường Phong tức giận hét lên.
Những người xung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Lâm Dương thừa thế nhảy tới phía sau anh ta, một chân đá qua.
Huyết Trường Phong vội vàng chống cự nhưng lại không kịp, chịu một cú đá vào thất lưng khiến người lăn lộn trên mặt đất, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bát chấp tất cả nhảy bồ tới.
Hai người hoàn toàn không có bất cứ chiêu thức nào, nhảy lên cao, sau đó đè lên người Huyết Trường Phong, đôi tay cào xé đánh đập một cách tuỳ tiện.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng!
“Hai người đang làm cái gì vậy? Tại sao lại tự đánh người của mình?”, Huyết Nham kinh ngạc hét lên.
“Tiểu súc sinh, còn không mau dừng tay cho tôi?” Sở Túc cũng tức giận hét lên.
Nhưng hai người lại là muốn khóc không ra nước mắt.
“Trưởng lão, chúng tôi không có cách nào tự khống chế được! Không phải chúng tôi muốn đánh Trường Phong sư: huynh, thật sự là…”
“Cơ thể này giống như không phải là của chúng tôi!
Trưởng lão, cứu tôi… cứu tôi với…”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến hoảng sợ hét lên.
Mọi người xung quanh đều không khỏi biến sắc.
“Đảo chủ!”
Huyết Nham vội vàng nhìn về phía đảo chủ của đảo Vong Ưu.
“Chắc chắn là Lâm Dương đó đã làm.” Đảo chủ đảo Vong Ưu nói.
“Đảo chủ, chúng ta phải làm sao đây?” Người bên cạnh hỏi.
Nhưng đảo chủ Vong Ưu lại không nói gì.
Rõ ràng, ông ta cũng đành chịu.
Các trưởng lão cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Huyết Trường Phong thấy không có ai giúp đỡ mình, chỉ có thể cắn răng cố gắng hết sức đầy hai người ra.
Nhưng hai người bọn họ giống như điên cuồng, bất chấp tất cả túm lấy Huyết Trường Phong, liều mạng cắn xé, giống như bị trúng tà.
“Đồ khốn!”
Huyết Trường Phong tức giận, trở tay túm lấy vạt áo của Thịnh Siêu, sau đó hung hăng đập vào Mai Phượng Yến.
Bùm!
Hai người lăn lộn trên mặt đất, nhưng lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Huyết Trường Phong mà cắn.
“Um….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.