Chương 937
Dạ Cầm
18/11/2021
“Không hay, bảo vệ Lâm Thiên Kiêu!”
“Chặn đảo chủ lại!”
Các đệ tử ngoại đảo nhận thấy được ý đồ của đảo chủ đảo Vong Ưu, lập tức hét lên và lần lượt vây đến.
Nhưng cho dù có kim bạc gia tăng sức mạnh, thì bọn họ vẫn không có cơ hội chiến thắng đảo chủ của đảo Vong Ưu, chỉ nhìn thấy đảo chủ của đảo nhân đảo Vong Ưu hét lên một tiếng, khí thế hung hãn chấn động, tất cả đệ tử ngoại đảo xông lên toàn bộ đều bị đánh bật ra.
“Một lũ chuột, đừng nghĩ rằng được Lâm Dương gia tăng sức mạnh và tốc độ, thì có thể chống lại bổn đảo chủ, bổn đảo chủ muốn tiêu diệt các người, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói, vài cái lách mình, xông vào trong đám đệ tử ngoại đảo, cánh tay như một con rắn, quấn qua họ.
Quyền cước của bọn họ toàn bộ đều bị ông ta tránh được, sau đó hai tay chặt chém loạn xạ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Tiếng xương gãy giòn giã phát ra.
Các đệ tử ngoại đảo kêu gào thảm thiết, đau đớn không chịu thấu.
“Tôi phế tay chân của các cậu, sức mạnh của các cậu có lớn, tốc độ có nhanh thì có tác dụng gì chứ?” Đảo chủ ‘Vong Ưu lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp!”
Lương Huyền Mi lo lắng, nhảy lên lao về phía trước, vung kiếm về phía đảo chủ Vong Ưu.
Thanh trường kiếm đó dưới sức mạnh ngang ngược của cô, run rẩy điên cuồng, thanh kiếm mạnh mẽ dường như có thể phá tan mọi thứ.
“Tiện nhân, muốn chết ư? Còn dám giao đấu với tôi?”
Tiếng gào thét vang lên, đảo chủ của đảo Vong Ưu lập tức ra tay, muốn tiêu diệt Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi tự biết mình không phải đối thủ, nhưng lại không dám rút lui.
Cô ấy biết, một khi để đảo chủ của đảo Vong Ưu can thiệp vào, thì Lâm Dương chắc chắn sẽ thua.
Mặc dù Lâm Dương mạnh mẽ, nhưng tôn thiên kiêu của anh vẫn chưa đến mức nghịch thiên có thể chống lại tất cả trưởng lão của đảo Vong Ưu kèm thêm một đảo chủ..
Thanh kiếm sắc bén của Lương Huyền Mi chém qua, đảo chủ đảo Vong Ưu tay không tiếp đao, trực tiếp một tay tóm lấy tiện nhân.
Cô ấy lo lắng rút thanh kiếm sắc bén ra, nhưng cuối cùng vẫn không thẻ rút ra được.
“Chết!”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu giận dữ hét lên, trở tay cho một chưởng đánh qua.
Hơi thở của Lương Huyền Mi run lên, lập tức buông kiếm rút lui nhưng lại không kịp, trong lúc bát lực, chỉ có thể giơ tay tiếp đòn.
Bùm!
Hai chưởng va chạm vào nhau.
Sức mạnh ngang ngược lan tràn khắp toàn bộ cơ thể của Lương Huyền Mi.
Cơ thể của cô ấy run lên bần bật không thôi, xương cánh tay vỡ vụn ngay tại chỗ.
“Aaaa…”
Lương Huyền Mi kêu gào thảm thiết, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ôm cánh tay đang khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp đã ướt đẫm mồ hôi …
“Tiện nhân, tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra, tôi sẽ giết cô trước!” Đảo chủ của Đảo Vong Ưu gào thét, bước tới trước mấy bước, nhảy lên, dùng một chưởng đánh vào đầu của Lương Huyền Mi.
Nếu như trúng phải một chưởng này, Lương Huyền Mi chắc chắn sẽ chết!
Nhưng chính vào lúc lòng bàn bay đó hướng về phía Lương Huyền Mi, một bóng người đã xuất hiện trước mặt cô ấy.
Hơi thở của đảo chủ của đảo Vong Ưu run rấy, lập tức thu chiêu.
Hóa ra người đó… lại là huyết Nham!
“Chặn đảo chủ lại!”
Các đệ tử ngoại đảo nhận thấy được ý đồ của đảo chủ đảo Vong Ưu, lập tức hét lên và lần lượt vây đến.
Nhưng cho dù có kim bạc gia tăng sức mạnh, thì bọn họ vẫn không có cơ hội chiến thắng đảo chủ của đảo Vong Ưu, chỉ nhìn thấy đảo chủ của đảo nhân đảo Vong Ưu hét lên một tiếng, khí thế hung hãn chấn động, tất cả đệ tử ngoại đảo xông lên toàn bộ đều bị đánh bật ra.
“Một lũ chuột, đừng nghĩ rằng được Lâm Dương gia tăng sức mạnh và tốc độ, thì có thể chống lại bổn đảo chủ, bổn đảo chủ muốn tiêu diệt các người, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói, vài cái lách mình, xông vào trong đám đệ tử ngoại đảo, cánh tay như một con rắn, quấn qua họ.
Quyền cước của bọn họ toàn bộ đều bị ông ta tránh được, sau đó hai tay chặt chém loạn xạ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Tiếng xương gãy giòn giã phát ra.
Các đệ tử ngoại đảo kêu gào thảm thiết, đau đớn không chịu thấu.
“Tôi phế tay chân của các cậu, sức mạnh của các cậu có lớn, tốc độ có nhanh thì có tác dụng gì chứ?” Đảo chủ ‘Vong Ưu lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp!”
Lương Huyền Mi lo lắng, nhảy lên lao về phía trước, vung kiếm về phía đảo chủ Vong Ưu.
Thanh trường kiếm đó dưới sức mạnh ngang ngược của cô, run rẩy điên cuồng, thanh kiếm mạnh mẽ dường như có thể phá tan mọi thứ.
“Tiện nhân, muốn chết ư? Còn dám giao đấu với tôi?”
Tiếng gào thét vang lên, đảo chủ của đảo Vong Ưu lập tức ra tay, muốn tiêu diệt Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi tự biết mình không phải đối thủ, nhưng lại không dám rút lui.
Cô ấy biết, một khi để đảo chủ của đảo Vong Ưu can thiệp vào, thì Lâm Dương chắc chắn sẽ thua.
Mặc dù Lâm Dương mạnh mẽ, nhưng tôn thiên kiêu của anh vẫn chưa đến mức nghịch thiên có thể chống lại tất cả trưởng lão của đảo Vong Ưu kèm thêm một đảo chủ..
Thanh kiếm sắc bén của Lương Huyền Mi chém qua, đảo chủ đảo Vong Ưu tay không tiếp đao, trực tiếp một tay tóm lấy tiện nhân.
Cô ấy lo lắng rút thanh kiếm sắc bén ra, nhưng cuối cùng vẫn không thẻ rút ra được.
“Chết!”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu giận dữ hét lên, trở tay cho một chưởng đánh qua.
Hơi thở của Lương Huyền Mi run lên, lập tức buông kiếm rút lui nhưng lại không kịp, trong lúc bát lực, chỉ có thể giơ tay tiếp đòn.
Bùm!
Hai chưởng va chạm vào nhau.
Sức mạnh ngang ngược lan tràn khắp toàn bộ cơ thể của Lương Huyền Mi.
Cơ thể của cô ấy run lên bần bật không thôi, xương cánh tay vỡ vụn ngay tại chỗ.
“Aaaa…”
Lương Huyền Mi kêu gào thảm thiết, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ôm cánh tay đang khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp đã ướt đẫm mồ hôi …
“Tiện nhân, tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra, tôi sẽ giết cô trước!” Đảo chủ của Đảo Vong Ưu gào thét, bước tới trước mấy bước, nhảy lên, dùng một chưởng đánh vào đầu của Lương Huyền Mi.
Nếu như trúng phải một chưởng này, Lương Huyền Mi chắc chắn sẽ chết!
Nhưng chính vào lúc lòng bàn bay đó hướng về phía Lương Huyền Mi, một bóng người đã xuất hiện trước mặt cô ấy.
Hơi thở của đảo chủ của đảo Vong Ưu run rấy, lập tức thu chiêu.
Hóa ra người đó… lại là huyết Nham!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.