Chương 947
Dạ Cầm
21/11/2021
Lương Huyền Mị ngơ ngắn nhìn anh ta, một hồi lâu, mới khó khăn gật đầu, khàn giọng nói: “Được… Vậy… Đầu hàng đi…”
Lương Huyện Mị muôn nuốt ngược hai chữ ‘ đâu hàng ‘ trở lại cỡ nào.
Nhưng… Hiện tại ngoại trừ đầu hàng ra, còn có con đường khác để chọn sao?
Không đầu khuất phục nữa, chỉ sợ mọi người đang sống sờ sờ phải bị người đảo Vong Ưu đánh cho tới chết.
Có lẽ kết cục của đầu hàng cũng sẽ thê thảm vô cùng, nhưng vì có thể sống, chịu nhục một chút, thì có sao chứ?
Lương Huyền Mị đau khổ cất bước, đi đến chỗ đảo chủ đảo Vong Ưu.
Cô ấy đã nhận mệnh!
Có lẽ, đây là quy túc!
Cô ấy không hề suy nghĩ đến kết cục khác.
Nhưng vào lúc này…
Rằm!
Rằm!
Rằm!
Rằm!
Một tiếng vang nặng nề từ xa truyền đến, ngay sau đó vô số dáng vẻ bay tới.
Rầm!
Một bóng người đột nhiên rơi xuống trước mặt Lương Huyền MỊ.
Lương Huyền Mị nao nao, cúi đầu nhìn lại, đây rõ ràng là một đệ tử tinh nhuệ.
Chỉ thấy ngực anh ta hoàn toàn lõm vào, miệng đầy máu, mặt mũi biến dạng, tròng mắt sắp rót ra khỏi hốc mắt.
Chuyện này hoàn toàn là do gặp phải đòn đánh cực kỳ mạnh mới có kết quả như vậy!
Sao lại thế này?
Lương Huyền Mị hãi hùng khiếp vía.
Là do đệ tử ngoại đảo làm sao?
Nhưng đệ tử ngoại đảo, có ai có thể là đối thủ của đệ tử tỉnh nhuệ?
Nhưng mà không đợi Lương Huyền Mị nhiều suy nghĩ, một đệ tử nội đảo bên cạnh vọt lại đây.
“Lương Huyền Mị, cô đồ đê tiện ăn cây táo, rào cây sung!
Chết đi cho tôi!” Đệ tử nội đảo kia phẫn nộ rít gào, một quyền mạnh mẽ đánh đến đầu Lương Huyền Mị.
Hoàn toàn không có chút ý thương hương tiếc ngọc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Mị nháy mắt thay đổi, liên tục lui về phía sau muốn đỡ.
Lúc này…
Vèo!
Lại một bóng hình chợt bay tới, trực tiếp nện vào lưng của đệ tử nội đảo kia.
Đệ tử nội đảo kia đột nhiên không kịp đề phòng, bị đánh ngã lăn ra đất ngay tại chỗ, hôn mê.
Lương Huyền Mị khiếp sợ, chăm chú nhìn, mới phát hiện dáng người bay tới kia, thế mà ngực bị đánh lõm vào, miệng phun máu tươi nửa chết nửa sống…
Sao lại như vậy?
Lương Huyền Mị vội vàng ngẳng đầu.
Nhưng thấy lại có máy dáng người bay lại đây, ngoại trừ người này ra, còn có vô số tiếng thét chói tai thê thảm và tiếng kêu rên.
Cô ấy nhìn đầu nguồn chỗ những người bay tới kia.
Là Lâm Dương!
Đầu đuôi lại xuất phát từ chỗ Lâm Dương!
Lương Huyện Mị muôn nuốt ngược hai chữ ‘ đâu hàng ‘ trở lại cỡ nào.
Nhưng… Hiện tại ngoại trừ đầu hàng ra, còn có con đường khác để chọn sao?
Không đầu khuất phục nữa, chỉ sợ mọi người đang sống sờ sờ phải bị người đảo Vong Ưu đánh cho tới chết.
Có lẽ kết cục của đầu hàng cũng sẽ thê thảm vô cùng, nhưng vì có thể sống, chịu nhục một chút, thì có sao chứ?
Lương Huyền Mị đau khổ cất bước, đi đến chỗ đảo chủ đảo Vong Ưu.
Cô ấy đã nhận mệnh!
Có lẽ, đây là quy túc!
Cô ấy không hề suy nghĩ đến kết cục khác.
Nhưng vào lúc này…
Rằm!
Rằm!
Rằm!
Rằm!
Một tiếng vang nặng nề từ xa truyền đến, ngay sau đó vô số dáng vẻ bay tới.
Rầm!
Một bóng người đột nhiên rơi xuống trước mặt Lương Huyền MỊ.
Lương Huyền Mị nao nao, cúi đầu nhìn lại, đây rõ ràng là một đệ tử tinh nhuệ.
Chỉ thấy ngực anh ta hoàn toàn lõm vào, miệng đầy máu, mặt mũi biến dạng, tròng mắt sắp rót ra khỏi hốc mắt.
Chuyện này hoàn toàn là do gặp phải đòn đánh cực kỳ mạnh mới có kết quả như vậy!
Sao lại thế này?
Lương Huyền Mị hãi hùng khiếp vía.
Là do đệ tử ngoại đảo làm sao?
Nhưng đệ tử ngoại đảo, có ai có thể là đối thủ của đệ tử tỉnh nhuệ?
Nhưng mà không đợi Lương Huyền Mị nhiều suy nghĩ, một đệ tử nội đảo bên cạnh vọt lại đây.
“Lương Huyền Mị, cô đồ đê tiện ăn cây táo, rào cây sung!
Chết đi cho tôi!” Đệ tử nội đảo kia phẫn nộ rít gào, một quyền mạnh mẽ đánh đến đầu Lương Huyền Mị.
Hoàn toàn không có chút ý thương hương tiếc ngọc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Mị nháy mắt thay đổi, liên tục lui về phía sau muốn đỡ.
Lúc này…
Vèo!
Lại một bóng hình chợt bay tới, trực tiếp nện vào lưng của đệ tử nội đảo kia.
Đệ tử nội đảo kia đột nhiên không kịp đề phòng, bị đánh ngã lăn ra đất ngay tại chỗ, hôn mê.
Lương Huyền Mị khiếp sợ, chăm chú nhìn, mới phát hiện dáng người bay tới kia, thế mà ngực bị đánh lõm vào, miệng phun máu tươi nửa chết nửa sống…
Sao lại như vậy?
Lương Huyền Mị vội vàng ngẳng đầu.
Nhưng thấy lại có máy dáng người bay lại đây, ngoại trừ người này ra, còn có vô số tiếng thét chói tai thê thảm và tiếng kêu rên.
Cô ấy nhìn đầu nguồn chỗ những người bay tới kia.
Là Lâm Dương!
Đầu đuôi lại xuất phát từ chỗ Lâm Dương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.