Chương 953
Dạ Cầm
21/11/2021
“Ông già chết tiệt, ông nói hươu nói vượn cái gì? Tôi chẳng lẽ tệ đến vậy sao? Ba giọt Linh Huyết cũng không đấu lại tên họ Lâm kia được? Tôi không tin! Tôi là đệ nhất thiên tài của đảo Vong Ưu, tôi sao có thể vô
dụng như thế? Tôi không tin!!” Huyết Trường Phong rít gào.
Chuyện này không còn là hạ thấp anh ta nữa, mà đây là ở nhục nhã anh ta!
Anh ta đã từng bị nhục nhã bao giờ đâu?
Rất nhiều người cũng khit mũi coi thường, cho rằng ông lão Tư Qua này cũng hạ thấp uy phong của người khác quá.
Nhưng ông lão lại kiên trì phủ nhận.
“Trường Phong, cậu cũng không có tệ đến vậy, thật sự là… Thiếu hiệp này quá yêu nghiệt!”
“Yêu nghiệt?” Huyết Trường Phong ngắn ra.
“Thiếu hiệp Lâm, cậu hẳn là đã có ít nhất trên năm giọt Lạc Tinh Huyết đúng không?” Ông lão nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, tim của tất cả mọi người như muốn ngừng đập.
Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Dương…
Trên năm giọt?
Thiên kiêu Lâm này… Là thần sao?
“Trên… Năm giọt?”
Lương Huyền Mị cảm giác đầu mình như muốn nỗ tung, một đôi mắt dán chặt lên thân người anh trai kia.
Còn những người xung quanh, hoàn toàn bị ông lão Tư Qua nói cho kinh ngạc.
Mỗi người như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối, ngơ ngắn mà nhìn.
Ai cũng phát không ra tiếng.
Ai cũng cảm thấy khó thở.
Ai cũng cảm thấy tim như muốn nổ tung.
Trên năm giọtt Đây là chuyện chấn động cỡ nào!
Phải biết rằng, người bình thường cho dù có một giọt, đã có thể nói là nghịch thiên, có cơ duyên to lớn…
Năm giọt… Đó nên là khái niệm gì đây?
“Vậy ý của ông là… Anh ta… Anh có sáu giọt Linh Huyết?”
Hai mắt Huyết Trường Phong mở thật to, nhìn ông lão Tư Qua ấp úng hỏi.
“Tôi không rõ lắm, nhưng mà hẳn là không chỉ có sáu giọt, tôi đoán… Có thể là bảy giọt… Đúng không? Thiếu hiệp?”
Ông lão Tư Qua dò hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu.
“Thiếu hiệp không muốn nói sao?” Ông lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao loại chuyện này, đa số người sẽ lựa chọn giấu đi, chuyện này và tài nănng không lộ ra ngoài là một đạo lý, thứ tốt không cát giấu, chỉ sẽ rước lấy phiền toái.
Nhưng Lâm Dương lại không nghĩ như vậy, mà là lập tức nói: “Không phải, là ông đã đoán sai.”
Mắt ông lão hơi nhấp nháy.
“Đó chính là sáu giọt!” Không biết là trưởng lão nào run giọng nói.
“Tuy là sáu giọt, cũng đủ để nghịch thiên! Khủng bố như: vậy rồi!” Huyết Trường Phong nỉ non.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương lại lắc đầu nữa.
“Cũng sai rồi!”
Một câu này, dường như muốn đánh nát hết trái tim của mọi người.
“Sáu giọt cũng không phải… Bảy giọt cũng không phải, chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu có tám giọt Linh Huyết?” Đảo chủ đảo Vong Ưu sợ hãi thốt lên.
Giờ này phút này, dù cho là đảo chủ đảo Vong Ưu đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng hoàn toàn mắt khống chê.
Tám giọt Linh Huyết đó…
Chuyện này không còn là hạ thấp anh ta nữa, mà đây là ở nhục nhã anh ta!
Anh ta đã từng bị nhục nhã bao giờ đâu?
Rất nhiều người cũng khit mũi coi thường, cho rằng ông lão Tư Qua này cũng hạ thấp uy phong của người khác quá.
Nhưng ông lão lại kiên trì phủ nhận.
“Trường Phong, cậu cũng không có tệ đến vậy, thật sự là… Thiếu hiệp này quá yêu nghiệt!”
“Yêu nghiệt?” Huyết Trường Phong ngắn ra.
“Thiếu hiệp Lâm, cậu hẳn là đã có ít nhất trên năm giọt Lạc Tinh Huyết đúng không?” Ông lão nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, tim của tất cả mọi người như muốn ngừng đập.
Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Dương…
Trên năm giọt?
Thiên kiêu Lâm này… Là thần sao?
“Trên… Năm giọt?”
Lương Huyền Mị cảm giác đầu mình như muốn nỗ tung, một đôi mắt dán chặt lên thân người anh trai kia.
Còn những người xung quanh, hoàn toàn bị ông lão Tư Qua nói cho kinh ngạc.
Mỗi người như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối, ngơ ngắn mà nhìn.
Ai cũng phát không ra tiếng.
Ai cũng cảm thấy khó thở.
Ai cũng cảm thấy tim như muốn nổ tung.
Trên năm giọtt Đây là chuyện chấn động cỡ nào!
Phải biết rằng, người bình thường cho dù có một giọt, đã có thể nói là nghịch thiên, có cơ duyên to lớn…
Năm giọt… Đó nên là khái niệm gì đây?
“Vậy ý của ông là… Anh ta… Anh có sáu giọt Linh Huyết?”
Hai mắt Huyết Trường Phong mở thật to, nhìn ông lão Tư Qua ấp úng hỏi.
“Tôi không rõ lắm, nhưng mà hẳn là không chỉ có sáu giọt, tôi đoán… Có thể là bảy giọt… Đúng không? Thiếu hiệp?”
Ông lão Tư Qua dò hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu.
“Thiếu hiệp không muốn nói sao?” Ông lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao loại chuyện này, đa số người sẽ lựa chọn giấu đi, chuyện này và tài nănng không lộ ra ngoài là một đạo lý, thứ tốt không cát giấu, chỉ sẽ rước lấy phiền toái.
Nhưng Lâm Dương lại không nghĩ như vậy, mà là lập tức nói: “Không phải, là ông đã đoán sai.”
Mắt ông lão hơi nhấp nháy.
“Đó chính là sáu giọt!” Không biết là trưởng lão nào run giọng nói.
“Tuy là sáu giọt, cũng đủ để nghịch thiên! Khủng bố như: vậy rồi!” Huyết Trường Phong nỉ non.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương lại lắc đầu nữa.
“Cũng sai rồi!”
Một câu này, dường như muốn đánh nát hết trái tim của mọi người.
“Sáu giọt cũng không phải… Bảy giọt cũng không phải, chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu có tám giọt Linh Huyết?” Đảo chủ đảo Vong Ưu sợ hãi thốt lên.
Giờ này phút này, dù cho là đảo chủ đảo Vong Ưu đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng hoàn toàn mắt khống chê.
Tám giọt Linh Huyết đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.