Chương 2747: "Các ngươi là ai?"
Hạ Hạ
12/11/2021
Ông lão nhìn Hàn Tam Thiên một cái, những ông lão bên cạnh kia cũng nhìn sang, tất cả thôn dân ở hiện trường cũng yên lặng quay đầu, sau đó bọn hắn đứng lên, không hề đứt đoạn vẫn nhìn chằm chằm về phía bọn người Hàn Tam Thiên.
Nhìn đám người như thế, nha đầu Vương Tư Mẫn liền muốn rút đao, lại bị Hàn Tam Thiên trực tiếp dùng tay nắm chặt tay muốn rút đao của nàng.
Nàng sững sờ, rồi lại đột nhiên đỏ mặt.
"Lui." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng quát một tiếng, ánh mắt căn bản không hề nhìn
Vương Tự Mẫn, chỉ là cảnh giác nói với tất cả mọi người chậm rãi lui bước về sau, cùng thôn dân bảo trì khoảng cách an toàn nhất định.
"Các ngươi là ai?"
Nhưng vào lúc này, ông lão dẫn đầu bước nhanh đi ra từ giữa đám người, nhìn qua bọn người Hàn Tam Thiên, hai mắt cảnh giác lại lạnh lùng.
"Tại hạ Hàn Tam Thiên, đi ngang qua nơi đây, nhìn sắc trời không còn sớm, muốn mượn nơi tá túc nghỉ ngơi một chút." Hàn Tam Thiên vội vàng giải thích: "Chúng ta
cũng không có bất kỳ ác ý nào."
Ông lão nhíu mày, trên dưới dò xét Hàn Tam Thiên một chút, sau đó lại nhẹ nhàng nghiêng người nhìn lướt qua đám người phía sau Hàn Tam Thiên.
"Tá túc?" Ông lão bất mãn nghi ngờ nói.
"Bọn hắn đều là thủ hạ và đệ tử của ta." Thái độ Hàn Tam Thiên thành khẩn giải thích nói.
"Chúng ta là liên minh người thần bí." Vương Tự Mẫn nói bổ sung.
"Không biết." Ông lão vô tình mặt lạnh mà nói: "Thôn trang rất nhỏ, không chứa được những người khác, tá túc thì miễn, xin mời rời đi."
Nói xong, ông lão khẽ vươn tay, làm ra tư thế xin mời.
Vương Tự Mẫn vốn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thái độ ông lão cường ngạnh lại lạnh lùng, Hàn Tam Thiên ngăn cản nàng lại, ôm quyền nói: "Được, vậy không quấy rầy nữa."
Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người, dẫn người đi ra ngoài.
Cho dù bọn người Chung Bắc Hải cảm thấy nhanh chóng rời đi như vậy thì ít nhiều có chút không cam lòng, có thể thấy được Hàn Tam Thiên đã quyết định rời đi cho nên đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài thôn.
Chỉ một lát sau thì một đoàn người cũng đã từ bên trong làng đi ra.
Mặc dù lúc này sắc trời đã bắt đầu hơi tối, nhưng vẫn còn có thể nhìn xung quanh.
Phía trước còn có một dãy núi, mặc dù không phải quá cao, không có cây cối cỏ xanh, chỉ là một mảnh đất khô cằn. Nhưng trước mắt trong thôn không cho tá túc,
cũng chỉ có thể kiên trì đi về phía trên kia tạm thời nghỉ ngơi.
"Ban đêm đi đường cẩn thận một chút." Phân phó một câu, Hàn Tam Thiên dẫn quân đi về phía trước.
Nhưng khi một đoàn người vừa đi mấy bước, đột nhiên nghe phía sau có từng trận bước chân vội vàng mà tới. Đám người quay mắt lại nhìn thì chỉ thấy trong bóng tối có vài bóng người đang đuổi theo.
Nhìn đám người như thế, nha đầu Vương Tư Mẫn liền muốn rút đao, lại bị Hàn Tam Thiên trực tiếp dùng tay nắm chặt tay muốn rút đao của nàng.
Nàng sững sờ, rồi lại đột nhiên đỏ mặt.
"Lui." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng quát một tiếng, ánh mắt căn bản không hề nhìn
Vương Tự Mẫn, chỉ là cảnh giác nói với tất cả mọi người chậm rãi lui bước về sau, cùng thôn dân bảo trì khoảng cách an toàn nhất định.
"Các ngươi là ai?"
Nhưng vào lúc này, ông lão dẫn đầu bước nhanh đi ra từ giữa đám người, nhìn qua bọn người Hàn Tam Thiên, hai mắt cảnh giác lại lạnh lùng.
"Tại hạ Hàn Tam Thiên, đi ngang qua nơi đây, nhìn sắc trời không còn sớm, muốn mượn nơi tá túc nghỉ ngơi một chút." Hàn Tam Thiên vội vàng giải thích: "Chúng ta
cũng không có bất kỳ ác ý nào."
Ông lão nhíu mày, trên dưới dò xét Hàn Tam Thiên một chút, sau đó lại nhẹ nhàng nghiêng người nhìn lướt qua đám người phía sau Hàn Tam Thiên.
"Tá túc?" Ông lão bất mãn nghi ngờ nói.
"Bọn hắn đều là thủ hạ và đệ tử của ta." Thái độ Hàn Tam Thiên thành khẩn giải thích nói.
"Chúng ta là liên minh người thần bí." Vương Tự Mẫn nói bổ sung.
"Không biết." Ông lão vô tình mặt lạnh mà nói: "Thôn trang rất nhỏ, không chứa được những người khác, tá túc thì miễn, xin mời rời đi."
Nói xong, ông lão khẽ vươn tay, làm ra tư thế xin mời.
Vương Tự Mẫn vốn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thái độ ông lão cường ngạnh lại lạnh lùng, Hàn Tam Thiên ngăn cản nàng lại, ôm quyền nói: "Được, vậy không quấy rầy nữa."
Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người, dẫn người đi ra ngoài.
Cho dù bọn người Chung Bắc Hải cảm thấy nhanh chóng rời đi như vậy thì ít nhiều có chút không cam lòng, có thể thấy được Hàn Tam Thiên đã quyết định rời đi cho nên đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài thôn.
Chỉ một lát sau thì một đoàn người cũng đã từ bên trong làng đi ra.
Mặc dù lúc này sắc trời đã bắt đầu hơi tối, nhưng vẫn còn có thể nhìn xung quanh.
Phía trước còn có một dãy núi, mặc dù không phải quá cao, không có cây cối cỏ xanh, chỉ là một mảnh đất khô cằn. Nhưng trước mắt trong thôn không cho tá túc,
cũng chỉ có thể kiên trì đi về phía trên kia tạm thời nghỉ ngơi.
"Ban đêm đi đường cẩn thận một chút." Phân phó một câu, Hàn Tam Thiên dẫn quân đi về phía trước.
Nhưng khi một đoàn người vừa đi mấy bước, đột nhiên nghe phía sau có từng trận bước chân vội vàng mà tới. Đám người quay mắt lại nhìn thì chỉ thấy trong bóng tối có vài bóng người đang đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.