Chương 2737: Chết tiệt, thật sự không thể tin được.
Hạ Hạ
11/11/2021
Hàn Tam Thiên nói: “Đến cũng đã đến rồi, mọi người cùng tiến lên thôi."
“Đúng vậy Vương cô nương, chúng ta có
nhiều người như vậy, thì phải sợ chuyện gì chứ" Có người lập tức lên tiếng.
Ngày lúc này, Trần Thế Dân cũng lật đật hùa theo, vừa cười vừa nói: “Nếu như tiểu cô nương sợ, ta có thể bảo vệ cô nương"
“Chết tiệt người nghĩ ngươi là ai chứ?" Vương Tư Mẫn tức giận trừng mắt với hắn, liền vội vàng bước đi về phía trước, cố gắng đứng cách xa hắn càng xa càng tốt.
Chỉ để lại một mình Trần Thế Dân đứng ngây ngốc.
Rõ ràng lúc này trước mặt của Hàn Tam Thiên là một cô nương yêu kiều, yếu đuối, sao đột nhiên chỉ trong thoáng chốc lại trở nên thế này...
Chết tiệt, thật sự không thể tin được.
Mười phút sau...
Vượt qua một ngọn núi khá thấp, tầm nhìn phía trước trở nên rộng lớn một cách dị thường, nhìn từ trên cao xuống là một vùng đất khá là tươi tốt nằm ở trong vùng đất khô cần.
“Chết tiệt, đó là thứ gì vậy?" Đạo Thập Nhị trừng to hai mắt, bất giác đưa mắt nhìn ngôi làng ở đằng xa kia.
Ở công lớn của làng, có một đoàn người đang bao quanh cổng để tiến vào trong làng, mỗi một người đều mặc trang phục
màu đỏ, vừa đi vừa nhảy vừa thổi kèn, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.
Ở giữa đoàn người có một cái kiệu màu đỏ tươi được khiêng nhấc lên, những người khiêng kiệu và những người khác vừa đi vừa nhảy nhót, vì thế cái kiệu cũng nhấp nhô lên. xuống theo dòng người.
“Tam Thiên, nhìn bên đó xem."
Mặc Dương vừa hét lên, Hàn Tam Thiên lập tức nhìn theo, ở đằng sau ngôi làng cũng có một đoàn người vừa đi vừa cúi đầu xuống đất, chỉ là những người này mang quần áo thường dân, trên đầu đội cái mũ đen dài, dưới eo bị buộc một sợi dây thừng, và nghe theo tiếng kèn mà bay theo.
Ở giữa đoàn người có khiêng một cỗ quan tài màu đen, trên nắp còn khắc một chữ điện lớn.
“Đây là..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không chỉ Hàn Tam Thiên mà tất cả mọi người đều không khỏi ớn lạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt,
Nhìn qua có vẻ giống như một tang lễ bình thường, nhưng bởi vì phối nhạc vui tươi có phần kì lạ, thậm chí khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Cho dù có là ban ngày thì cũng không thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời.
“Đúng vậy Vương cô nương, chúng ta có
nhiều người như vậy, thì phải sợ chuyện gì chứ" Có người lập tức lên tiếng.
Ngày lúc này, Trần Thế Dân cũng lật đật hùa theo, vừa cười vừa nói: “Nếu như tiểu cô nương sợ, ta có thể bảo vệ cô nương"
“Chết tiệt người nghĩ ngươi là ai chứ?" Vương Tư Mẫn tức giận trừng mắt với hắn, liền vội vàng bước đi về phía trước, cố gắng đứng cách xa hắn càng xa càng tốt.
Chỉ để lại một mình Trần Thế Dân đứng ngây ngốc.
Rõ ràng lúc này trước mặt của Hàn Tam Thiên là một cô nương yêu kiều, yếu đuối, sao đột nhiên chỉ trong thoáng chốc lại trở nên thế này...
Chết tiệt, thật sự không thể tin được.
Mười phút sau...
Vượt qua một ngọn núi khá thấp, tầm nhìn phía trước trở nên rộng lớn một cách dị thường, nhìn từ trên cao xuống là một vùng đất khá là tươi tốt nằm ở trong vùng đất khô cần.
“Chết tiệt, đó là thứ gì vậy?" Đạo Thập Nhị trừng to hai mắt, bất giác đưa mắt nhìn ngôi làng ở đằng xa kia.
Ở công lớn của làng, có một đoàn người đang bao quanh cổng để tiến vào trong làng, mỗi một người đều mặc trang phục
màu đỏ, vừa đi vừa nhảy vừa thổi kèn, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.
Ở giữa đoàn người có một cái kiệu màu đỏ tươi được khiêng nhấc lên, những người khiêng kiệu và những người khác vừa đi vừa nhảy nhót, vì thế cái kiệu cũng nhấp nhô lên. xuống theo dòng người.
“Tam Thiên, nhìn bên đó xem."
Mặc Dương vừa hét lên, Hàn Tam Thiên lập tức nhìn theo, ở đằng sau ngôi làng cũng có một đoàn người vừa đi vừa cúi đầu xuống đất, chỉ là những người này mang quần áo thường dân, trên đầu đội cái mũ đen dài, dưới eo bị buộc một sợi dây thừng, và nghe theo tiếng kèn mà bay theo.
Ở giữa đoàn người có khiêng một cỗ quan tài màu đen, trên nắp còn khắc một chữ điện lớn.
“Đây là..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không chỉ Hàn Tam Thiên mà tất cả mọi người đều không khỏi ớn lạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt,
Nhìn qua có vẻ giống như một tang lễ bình thường, nhưng bởi vì phối nhạc vui tươi có phần kì lạ, thậm chí khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Cho dù có là ban ngày thì cũng không thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.