Chương 2627: Chỉ là rác rưởi
Hạ Hạ
25/10/2021
Không ít tro bụi rơi vào trên đầu Phù Thiên, nhưng lúc này Phù Thiên lại nhắm hai mắt không nhúc nhích, nghe tiếng kêu thảm thiết lại suy yếu của Phù Mị như tan nát cõi lòng, cho dù Phù Thiên luôn luôn vô tình, lúc này cũng không nhịn được có chút thương xót.
Thê thảm, thật sự là quá thê thảm.
Hắn đâu còn tâm tư đi quản tro bụi làm bẩn. thân mình, lúc này coi như Phù Mị không phải người của nhà họ Phù thì hắn cũng sẽ vì loại tiếng kêu thảm thiết này mà thương
xót không thôi.
Những binh lính khác cũng rối rít cúi đầu xuống, từng người giữ im lặng, nhưng trong lòng thì ngũ vị tạp trần.
Bọn hắn cũng vì tiếng kêu thảm mà có cảm. giác đồng tình sâu sắc với Phù Mị, nhưng cũng có thêm mấy phần chấn kinh, bình thường Diệp Thế Quân luôn luôn tương đối nhu nhược, lúc này lại như một con sư tử. thức tỉnh, không, hẳn là ác ma đã thức tỉnh.
Nhưng dù cho như thế nào thì ai lại dám quản chuyện này chứ?
Mặc dù Phù Mị xác thực nắm chắc triều cương một đoạn thời gian rất dài, nhưng ai cũng hiểu rõ thành chủ chân chính là ai.
Càng quan trọng hơn chính là nói cho cùng đây cũng là việc nhà giữa phu thê hai người, bọn hắn là người ngoài thì làm sao có thể nhúng tay vào?
Nhưng mà thủ đoạn như vậy quả thật có chút quá mức tàn nhẫn.
Ở trước mặt tất cả mọi người lại tàn bạo cẩu thả, không chỉ phá hủy thân thể của Phù Mi,
mà còn phá hủy cả nội tâm và hết thảy mọi tôn nghiêm của nàng.
Cao cao tại thượng bây giờ lại như diễn kịch, mặc người quan sát.
Vốn là nữ tử, làm chuyện phu thê lại để cho thủ hạ vây xem.
Cho dù là dạng nữ tử nào thì đều có thể hoàn toàn triệt để kích động nội tâm của nàng, nhất là loại đàn bà vô cùng giữ thể diện như Phù Mị.
Thể xác và tinh thần đều bị chà đạp.
Nhưng lúc này, nàng ngoại trừ không ngừng rơi xuống nước mắt thống khổ và khuất
nhục, chịu đựng Diệp Thế Quân điên cuồng ngược đãi thì còn có thể làm thế nào?
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu thê thảm đã đứt đoạn, Phù Mị đã thống khổ đến tận cùng, dường như vừa muốn hôn mê lại đau nhức vô hạn.
"Ba." Diệp Thế Quân đột nhiên tát một cái lên khuôn mặt gần như hôn mê của Phù Mị.
Một tát này cực nặng, gần như khiến nửa bên mặt của Phù Mị đều sưng đỏ trong khoảnh khắc, Phù Mị vốn đã sắp hôn mê cũng bị đau đớn đến cực điểm, có chút mở to mắt.
"Nhìn người xem, có khác gì chó chết hay không? Cái này không phải là biểu hiện của người lúc bình thường sao? Thế nào? Quen thuộc không? Quên đi, hẳn là người rất quen thuộc." Diệp Thế Quận dữ tợn cười nói.
Trên mặt Phù Mị sớm đã ướt đẫm nước mắt, nhưng vẫn không ngừng chảy ra.
Nàng rất muốn mắng Diệp Thế Quân thật to, thậm chí phỉ nhổ hắn, nhưng lúc này nàng không dám.
Nàng sợ bị Diệp Thế Quân hung ác như thế trả thù.
"Phi." Ngược lại lúc này Diệp Thế Quân đứng lên, trực tiếp phun nước bọt lên mặt của nàng, ngay sau đó một cước giẫm lên
mặt nàng: "Kỹ nữ, ta cho người biết, khi ta yêu người thì ngươi là bảo vật, nhưng khi lão tử không yêu người nữa thì ngươi..."
"Chỉ là rác rưởi mà lão tử tùy ý chà đạp dưới chân mà thôi."
Thê thảm, thật sự là quá thê thảm.
Hắn đâu còn tâm tư đi quản tro bụi làm bẩn. thân mình, lúc này coi như Phù Mị không phải người của nhà họ Phù thì hắn cũng sẽ vì loại tiếng kêu thảm thiết này mà thương
xót không thôi.
Những binh lính khác cũng rối rít cúi đầu xuống, từng người giữ im lặng, nhưng trong lòng thì ngũ vị tạp trần.
Bọn hắn cũng vì tiếng kêu thảm mà có cảm. giác đồng tình sâu sắc với Phù Mị, nhưng cũng có thêm mấy phần chấn kinh, bình thường Diệp Thế Quân luôn luôn tương đối nhu nhược, lúc này lại như một con sư tử. thức tỉnh, không, hẳn là ác ma đã thức tỉnh.
Nhưng dù cho như thế nào thì ai lại dám quản chuyện này chứ?
Mặc dù Phù Mị xác thực nắm chắc triều cương một đoạn thời gian rất dài, nhưng ai cũng hiểu rõ thành chủ chân chính là ai.
Càng quan trọng hơn chính là nói cho cùng đây cũng là việc nhà giữa phu thê hai người, bọn hắn là người ngoài thì làm sao có thể nhúng tay vào?
Nhưng mà thủ đoạn như vậy quả thật có chút quá mức tàn nhẫn.
Ở trước mặt tất cả mọi người lại tàn bạo cẩu thả, không chỉ phá hủy thân thể của Phù Mi,
mà còn phá hủy cả nội tâm và hết thảy mọi tôn nghiêm của nàng.
Cao cao tại thượng bây giờ lại như diễn kịch, mặc người quan sát.
Vốn là nữ tử, làm chuyện phu thê lại để cho thủ hạ vây xem.
Cho dù là dạng nữ tử nào thì đều có thể hoàn toàn triệt để kích động nội tâm của nàng, nhất là loại đàn bà vô cùng giữ thể diện như Phù Mị.
Thể xác và tinh thần đều bị chà đạp.
Nhưng lúc này, nàng ngoại trừ không ngừng rơi xuống nước mắt thống khổ và khuất
nhục, chịu đựng Diệp Thế Quân điên cuồng ngược đãi thì còn có thể làm thế nào?
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu thê thảm đã đứt đoạn, Phù Mị đã thống khổ đến tận cùng, dường như vừa muốn hôn mê lại đau nhức vô hạn.
"Ba." Diệp Thế Quân đột nhiên tát một cái lên khuôn mặt gần như hôn mê của Phù Mị.
Một tát này cực nặng, gần như khiến nửa bên mặt của Phù Mị đều sưng đỏ trong khoảnh khắc, Phù Mị vốn đã sắp hôn mê cũng bị đau đớn đến cực điểm, có chút mở to mắt.
"Nhìn người xem, có khác gì chó chết hay không? Cái này không phải là biểu hiện của người lúc bình thường sao? Thế nào? Quen thuộc không? Quên đi, hẳn là người rất quen thuộc." Diệp Thế Quận dữ tợn cười nói.
Trên mặt Phù Mị sớm đã ướt đẫm nước mắt, nhưng vẫn không ngừng chảy ra.
Nàng rất muốn mắng Diệp Thế Quân thật to, thậm chí phỉ nhổ hắn, nhưng lúc này nàng không dám.
Nàng sợ bị Diệp Thế Quân hung ác như thế trả thù.
"Phi." Ngược lại lúc này Diệp Thế Quân đứng lên, trực tiếp phun nước bọt lên mặt của nàng, ngay sau đó một cước giẫm lên
mặt nàng: "Kỹ nữ, ta cho người biết, khi ta yêu người thì ngươi là bảo vật, nhưng khi lão tử không yêu người nữa thì ngươi..."
"Chỉ là rác rưởi mà lão tử tùy ý chà đạp dưới chân mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.