Chương 2201
Hạ Hạ
19/04/2021
Có một bóng ma ở bên trong sao?
Nghe được những lời này của Lân Long, Hàn Tam Thiên ngẩn cả người, nhưng đồng thời trong đầu anh đã nảy số nhanh như gió.
Trong đội hộ tống của Tô Nghênh Hạ có một bóng ma sao?
Vậy mà lại đem tin tức này nói cho người khác biết sao?
Người kia là ai?
Là Thu Thủy sao?
Hay là Bách Hiểu Sinh?
Lẽ nào là Tần Sương?
Những người này đều lần lượt xuất hiện trong đầu anh nhưng rất nhanh đều bị loại trừ.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là Minh Vũ hoặc là Tinh Dao?"
"Nghênh Hạ với Hàn Niệm đâu?" Hàn Tam Thiên căng thẳng hỏi.
"Khi chúng tôi đi đến vùng phụ cận của thành Hỏa Thạch thì đột nhiên gặp phải một đám người mai phục. Tôi cùng với Bách Hiểu Sinh mặc dù đã làm theo lời dặn của anh trước đó có thăm dò đường, nhưng dường như bọn chúng biết rõ rằng chúng ta đã sắp xếp như thế nào và không có động tĩnh gì. Chỉ đến khi Nghênh Hạ cùng với Hàn Niệm tiến vào ổ phục kích thì bọn chúng đột nhiên xông ra, trong phút chốc chúng tôi không kịp phản ứng lại, thế cho nên "
Liếc nhìn một cái thấy vẻ mặt u ám của Hàn Tam Thiên thôi cũng đã khiến cho Lân Long cảm thấy cực kỳ đáng sợ, thế nhưng vẫn phải đem toàn bộ sự thật nói ra.
"Vậy là Nghênh Hạ cùng với Hàn Niệm đã bị bọn chúng bắt đi sao?" Hàn Tam Thiên đôi mắt đỏ hoe, lạnh lùng hỏi.
Lân Long gật đầu: "Bọn chúng rất đông, hơn nữa đều đã được sắp xếp tốt từ trước. Hơn nữa dường như đối phương cũng biết rằng Nghênh Hạ cùng Hàn Niệm đang cưỡi tieru thiên lộc tì hưu cho nên thời điểm xông ra, bọn chúng đã trực tiếp dùng một cái lồng sắt bắt bọn họ lại. Tỉnh Dao và Tần Sương cũng đã bị bắt lại ở bên trong.
"Vậy còn Minh Vũ và đại thiên tì hưu đâu?"
"Nếu không nhờ có đại thiên lộc tì hưu thì tôi cùng với Bách Hiểu Sinh cũng đã không thể chạy thoát." Lân Long khó chịu nói: "Không phải là tôi sợ chết."
"Cậu không cần phải giải thích, tôi có thể hiểu được." Hàn Tam Thiên biết rằng Lân Long không phải là loại người ham sống sợ chết. "Minh Vũ đâu?"
"Tôi cũng không rõ, hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, lúc đó chúng tôi chỉ âm thầm nghĩ cách nhanh chóng cứu được Nghênh Hạ và Hàn Niệm ra cho nên cũng không để ý tới cô ấy." Lân Long lắc đầu.
Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tức giận.
Quả nhiên là Minh Vũ!
Chỉ với vòng tròn nước của cô ấy, muốn cho đám người Lân Long không chú ý đến thì quả thực là không thể không có khả năng.
Dù sao ngay cả Hàn Tam Thiên cũng phải bội phục kỹ thuật vẽ vòng nước cao siêu của Minh Vũ, có thể nói nó giống như một điệu nhảy, vô cùng ấn tượng.
Nếu như cô ấy thực sự tham chiến thì đảm người Lân Long tại sao lại không chú ý đến cô ấy được chứ?
Tiếp theo, dù suy ngẫm cẩn thận lại thì ở phương diện này cô ấy là người bị tình nghi lớn nhất. Mặc dù Tinh Dao cũng có khả năng đó thế nhưng dù sao cũng là người không có võ công, do đó khả năng cô ấy phản bội là không lớn.
Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận, bởi vì tin nhầm một người mà đem Tô Nghênh Hạ cùng Hàn Niệm giao phó vào tay một người như vậy.
"Chết tiệt, ả Minh Vũ này!" Hàn Tam Thiên nghiến răng: "Hàn Tam Thiên ta xin thề, nếu như Nghênh Hạ và Hàn Niệm có tổn thương gì, thì đừng nói là một tiên nữ, cho dù cô có là nữ thần, ta nhất định sẽ đem cô chọc vào lỗ thủng ngày hôm đó."
Nghe được tiếng gầm của Hàn Tam Thiên, Lân Long không tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng.
Đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, Lân Long biết rất rõ tính cách của Hàn Tam Thiên, càng biết rõ kẻ phản bội sẽ có kết cục như thế nào."
Lời thề đó của anh không phải là để trút giận mà là lời nói được làm được.
"Cậu có biết đối phương là ai không?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
"Tôi cũng không biết, vì bọn họ đều mặc đồ đen, chỉ có điều là...Sau khi giết chết bọn họ, thì vô tình nhìn thấy trang phục trên người họ giống như là quần áo màu đỏ son.
"Quần áo màu đỏ son sao?" Hàn Tam Thiên cau mày.
Ngay giây tiếp đó, Hàn Tam Thiên đột nhiên hạ cánh xuống mặt đất, vô cùng giận dữ hừng hực đi vào nhà trọ, hét lớn: "Phù Mãng!"
"Chuyện gì vậy?" Phù Mãng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hàn Tam Thiên cùng với Bách Hiểu Sinh như vậy, ông ta liền biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
"Hãy để cho tôi lục soát trong phạm vi một dặm xung quanh thành Hỏa Thạch, nói với tất cả người họ Chu như vậy." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Vâng!"
"Cho dù có phải xới tung ba tấc đất lên, tôi cũng phải tìm được." Hàn Tam Thiên tức giận hét lớn.
"Vâng!"
Sau khi ra lệnh, Hàn Tam Thiên cũng không ở lại thêm, lập tức trở về phòng, trực tiếp lật tung khu vực thành Hỏa Thạch trên bản đồ, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, Phù Mãng bước nhanh đến cùng Trương công tử.
Hàn Tam Thiên sửng số thỏi: "Thế nào rồi? Tìm được rồi ư?"
"Minh chủ, một gia đình lớn họ Chu, trong phạm vi mấy ngàn dặm đã có không ít rồi, thế nhưng nhà họ Chu mà gần thành nhất đúng là chỉ có một nhà." Trương công tử nhẹ nhàng nói.
Vốn định bán cái nút thắt thế nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Tam Thiên thì Trương công tử nhất thời bị dọa đến xấu hổ: "Thành chủ của thành Hỏa Thạch đúng là họ Chu.
"Thành chủ của thành Hỏa Thạch sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhíu mày nói: "Đã xác định là đúng xung quanh đây chỉ có mỗi bọn họ là họ Chu?"
"Không dám lừa gạt Minh chủ, mặc dù thành Hỏa Thạch đúng là diện tích lớn hơn ít nhất gấp đôi so với thành Thiên Hồ, thế nhưng nơi đây lại độc tài đến mức cả thành đều là người họ Chu và thuộc về gia đình họ." Trương công tử nói: "Đúng rồi, minh chủ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người lại phải tìm đến nhà họ Chu vậy?"
Hàn Tam Thiên nghe xong câu trả lời chắc chắn này, nhất thời khỏe miệng chợt hiện lên một tia tà ác: "Để làm gì ư? Để cho nhà họ Chu một phần quà!"
"Phần quà gì cơ?" Trương công tử cảm thấy khó hiểu nói.
"Tặng chuông!" Hàn Tam Thiên gầm lên một tiếng, không khí trong phòng trong phút chốt trở nên lạnh như băng.
Nghe được những lời này của Lân Long, Hàn Tam Thiên ngẩn cả người, nhưng đồng thời trong đầu anh đã nảy số nhanh như gió.
Trong đội hộ tống của Tô Nghênh Hạ có một bóng ma sao?
Vậy mà lại đem tin tức này nói cho người khác biết sao?
Người kia là ai?
Là Thu Thủy sao?
Hay là Bách Hiểu Sinh?
Lẽ nào là Tần Sương?
Những người này đều lần lượt xuất hiện trong đầu anh nhưng rất nhanh đều bị loại trừ.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là Minh Vũ hoặc là Tinh Dao?"
"Nghênh Hạ với Hàn Niệm đâu?" Hàn Tam Thiên căng thẳng hỏi.
"Khi chúng tôi đi đến vùng phụ cận của thành Hỏa Thạch thì đột nhiên gặp phải một đám người mai phục. Tôi cùng với Bách Hiểu Sinh mặc dù đã làm theo lời dặn của anh trước đó có thăm dò đường, nhưng dường như bọn chúng biết rõ rằng chúng ta đã sắp xếp như thế nào và không có động tĩnh gì. Chỉ đến khi Nghênh Hạ cùng với Hàn Niệm tiến vào ổ phục kích thì bọn chúng đột nhiên xông ra, trong phút chốc chúng tôi không kịp phản ứng lại, thế cho nên "
Liếc nhìn một cái thấy vẻ mặt u ám của Hàn Tam Thiên thôi cũng đã khiến cho Lân Long cảm thấy cực kỳ đáng sợ, thế nhưng vẫn phải đem toàn bộ sự thật nói ra.
"Vậy là Nghênh Hạ cùng với Hàn Niệm đã bị bọn chúng bắt đi sao?" Hàn Tam Thiên đôi mắt đỏ hoe, lạnh lùng hỏi.
Lân Long gật đầu: "Bọn chúng rất đông, hơn nữa đều đã được sắp xếp tốt từ trước. Hơn nữa dường như đối phương cũng biết rằng Nghênh Hạ cùng Hàn Niệm đang cưỡi tieru thiên lộc tì hưu cho nên thời điểm xông ra, bọn chúng đã trực tiếp dùng một cái lồng sắt bắt bọn họ lại. Tỉnh Dao và Tần Sương cũng đã bị bắt lại ở bên trong.
"Vậy còn Minh Vũ và đại thiên tì hưu đâu?"
"Nếu không nhờ có đại thiên lộc tì hưu thì tôi cùng với Bách Hiểu Sinh cũng đã không thể chạy thoát." Lân Long khó chịu nói: "Không phải là tôi sợ chết."
"Cậu không cần phải giải thích, tôi có thể hiểu được." Hàn Tam Thiên biết rằng Lân Long không phải là loại người ham sống sợ chết. "Minh Vũ đâu?"
"Tôi cũng không rõ, hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, lúc đó chúng tôi chỉ âm thầm nghĩ cách nhanh chóng cứu được Nghênh Hạ và Hàn Niệm ra cho nên cũng không để ý tới cô ấy." Lân Long lắc đầu.
Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tức giận.
Quả nhiên là Minh Vũ!
Chỉ với vòng tròn nước của cô ấy, muốn cho đám người Lân Long không chú ý đến thì quả thực là không thể không có khả năng.
Dù sao ngay cả Hàn Tam Thiên cũng phải bội phục kỹ thuật vẽ vòng nước cao siêu của Minh Vũ, có thể nói nó giống như một điệu nhảy, vô cùng ấn tượng.
Nếu như cô ấy thực sự tham chiến thì đảm người Lân Long tại sao lại không chú ý đến cô ấy được chứ?
Tiếp theo, dù suy ngẫm cẩn thận lại thì ở phương diện này cô ấy là người bị tình nghi lớn nhất. Mặc dù Tinh Dao cũng có khả năng đó thế nhưng dù sao cũng là người không có võ công, do đó khả năng cô ấy phản bội là không lớn.
Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận, bởi vì tin nhầm một người mà đem Tô Nghênh Hạ cùng Hàn Niệm giao phó vào tay một người như vậy.
"Chết tiệt, ả Minh Vũ này!" Hàn Tam Thiên nghiến răng: "Hàn Tam Thiên ta xin thề, nếu như Nghênh Hạ và Hàn Niệm có tổn thương gì, thì đừng nói là một tiên nữ, cho dù cô có là nữ thần, ta nhất định sẽ đem cô chọc vào lỗ thủng ngày hôm đó."
Nghe được tiếng gầm của Hàn Tam Thiên, Lân Long không tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng.
Đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, Lân Long biết rất rõ tính cách của Hàn Tam Thiên, càng biết rõ kẻ phản bội sẽ có kết cục như thế nào."
Lời thề đó của anh không phải là để trút giận mà là lời nói được làm được.
"Cậu có biết đối phương là ai không?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
"Tôi cũng không biết, vì bọn họ đều mặc đồ đen, chỉ có điều là...Sau khi giết chết bọn họ, thì vô tình nhìn thấy trang phục trên người họ giống như là quần áo màu đỏ son.
"Quần áo màu đỏ son sao?" Hàn Tam Thiên cau mày.
Ngay giây tiếp đó, Hàn Tam Thiên đột nhiên hạ cánh xuống mặt đất, vô cùng giận dữ hừng hực đi vào nhà trọ, hét lớn: "Phù Mãng!"
"Chuyện gì vậy?" Phù Mãng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hàn Tam Thiên cùng với Bách Hiểu Sinh như vậy, ông ta liền biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
"Hãy để cho tôi lục soát trong phạm vi một dặm xung quanh thành Hỏa Thạch, nói với tất cả người họ Chu như vậy." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Vâng!"
"Cho dù có phải xới tung ba tấc đất lên, tôi cũng phải tìm được." Hàn Tam Thiên tức giận hét lớn.
"Vâng!"
Sau khi ra lệnh, Hàn Tam Thiên cũng không ở lại thêm, lập tức trở về phòng, trực tiếp lật tung khu vực thành Hỏa Thạch trên bản đồ, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, Phù Mãng bước nhanh đến cùng Trương công tử.
Hàn Tam Thiên sửng số thỏi: "Thế nào rồi? Tìm được rồi ư?"
"Minh chủ, một gia đình lớn họ Chu, trong phạm vi mấy ngàn dặm đã có không ít rồi, thế nhưng nhà họ Chu mà gần thành nhất đúng là chỉ có một nhà." Trương công tử nhẹ nhàng nói.
Vốn định bán cái nút thắt thế nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Tam Thiên thì Trương công tử nhất thời bị dọa đến xấu hổ: "Thành chủ của thành Hỏa Thạch đúng là họ Chu.
"Thành chủ của thành Hỏa Thạch sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhíu mày nói: "Đã xác định là đúng xung quanh đây chỉ có mỗi bọn họ là họ Chu?"
"Không dám lừa gạt Minh chủ, mặc dù thành Hỏa Thạch đúng là diện tích lớn hơn ít nhất gấp đôi so với thành Thiên Hồ, thế nhưng nơi đây lại độc tài đến mức cả thành đều là người họ Chu và thuộc về gia đình họ." Trương công tử nói: "Đúng rồi, minh chủ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người lại phải tìm đến nhà họ Chu vậy?"
Hàn Tam Thiên nghe xong câu trả lời chắc chắn này, nhất thời khỏe miệng chợt hiện lên một tia tà ác: "Để làm gì ư? Để cho nhà họ Chu một phần quà!"
"Phần quà gì cơ?" Trương công tử cảm thấy khó hiểu nói.
"Tặng chuông!" Hàn Tam Thiên gầm lên một tiếng, không khí trong phòng trong phút chốt trở nên lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.