Chương 2640: "Có hứng thú cùng chúng ta làm chuyện lớn không?"
Hạ Hạ
25/10/2021
Không, chính xác mà nói, đây cũng là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Ở bên trong đại điện, hắn thậm chí không cần giải phóng bất kỳ năng lượng nào cũng đã khiến người ta cảm thấy áp lực đột ngột tăng cao, thậm chí hô hấp cũng có chút khó khăn.
Thực lực kinh khủng như thế khiến Phù Thiên có thể khẳng định đây là người cả đời khó gặp.
Phù Thiên không dám khinh thường, vội vàng tỏ thái độ khiêm tốn, có chút cúi đầu, sợ động tác không tốt sẽ khiến đối phương không vui.
Sau khi hắn nhìn thấy người này, cho dù
Diệp Thế Quân không nói, nhưng trên cơ bản Phù Thiên cũng có thể đoán ra nguyên nhân hắn mất tích mấy ngày xong thì đột nhiên lợi hại như thế.
Nhất định là Diệp Thế Quân học được một ít tuyệt học từ người trước mắt này.
"Tộc trưởng của nhà họ Phù đúng không?" Người thần bí kia nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh làm cho người ta tê cả da đầu.
Phù Thiên vội vàng thấp giọng: "Vâng, chính là tại hạ."
G
Nhưng dù cho như thế nào thì đoạn đối thoại này cũng khiến Phù Thiên hơi an tâm.
"Không dám không dám, các hạ quá khen, Phù Thiên sao lại được tính là uy vũ bất phàm, nếu so sánh với ngài thì như một người trên trời một kẻ dưới đất, ngài là phượng, còn ta chỉ là một con gà mà thôi." Phù Thiên nhẹ giọng cười nói.
"Phượng thì sao, gà thì như thế nào? Chẳng qua đều là con vật trong chúng sinh mà thôi." Người thần bí nói xong, nhẹ nhàng ngồi ở vị trí ban đầu của Diệp Thế Quân.
Lúc này Diệp Thế Quân cũng tranh thủ né người sang, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh hắn.
"Phù Thiên ăn nói vụng về nên nói sai, xin các hạ thứ lỗi." Phù Thiên bị dọa sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quỳ xuống gấp gáp nói.
Chỉ là đầu gối vừa quỳ đến một nửa, lại đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn chặn ở đầu gối, sau đó cả người liên không thể khống chế trực tiếp đứng lên.
"Dưới gối nam nhi là vàng, Phù tộc trưởng hà tất phải làm vậy? Huống hồ, người ngu ngốc nói sai không sao cả, quan trọng nhất chính là không làm sai chuyện, người nói có
đúng không?" Người thần bí nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay cả khi không động chút nào nhưng Phù Thiên vẫn bị cỗ lực lượng quái dị kia trực tiếp đưa về chỗ ngồi, yên ổn ngồi xuống.
"Ngài nói phải, là Phù Thiên lỗ mãng." Trong lòng Phù Thiên lập tức dâng lên một nỗi sợ, nhưng cùng lúc đó cũng có một tia vui sướng.
"Người sống một đời, muốn ngạo nghễ thì không thể làm cầu vật, mà phải làm người ở trên người, bước ra trời cao." Người thần bí nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù bất động nhưng bầu rượu trước mặt Phù Thiên lại bay
lên không, rót cho Phù Thiên một chén rượu ngon.
Ở bên trong đại điện, hắn thậm chí không cần giải phóng bất kỳ năng lượng nào cũng đã khiến người ta cảm thấy áp lực đột ngột tăng cao, thậm chí hô hấp cũng có chút khó khăn.
Thực lực kinh khủng như thế khiến Phù Thiên có thể khẳng định đây là người cả đời khó gặp.
Phù Thiên không dám khinh thường, vội vàng tỏ thái độ khiêm tốn, có chút cúi đầu, sợ động tác không tốt sẽ khiến đối phương không vui.
Sau khi hắn nhìn thấy người này, cho dù
Diệp Thế Quân không nói, nhưng trên cơ bản Phù Thiên cũng có thể đoán ra nguyên nhân hắn mất tích mấy ngày xong thì đột nhiên lợi hại như thế.
Nhất định là Diệp Thế Quân học được một ít tuyệt học từ người trước mắt này.
"Tộc trưởng của nhà họ Phù đúng không?" Người thần bí kia nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh làm cho người ta tê cả da đầu.
Phù Thiên vội vàng thấp giọng: "Vâng, chính là tại hạ."
G
Nhưng dù cho như thế nào thì đoạn đối thoại này cũng khiến Phù Thiên hơi an tâm.
"Không dám không dám, các hạ quá khen, Phù Thiên sao lại được tính là uy vũ bất phàm, nếu so sánh với ngài thì như một người trên trời một kẻ dưới đất, ngài là phượng, còn ta chỉ là một con gà mà thôi." Phù Thiên nhẹ giọng cười nói.
"Phượng thì sao, gà thì như thế nào? Chẳng qua đều là con vật trong chúng sinh mà thôi." Người thần bí nói xong, nhẹ nhàng ngồi ở vị trí ban đầu của Diệp Thế Quân.
Lúc này Diệp Thế Quân cũng tranh thủ né người sang, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh hắn.
"Phù Thiên ăn nói vụng về nên nói sai, xin các hạ thứ lỗi." Phù Thiên bị dọa sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quỳ xuống gấp gáp nói.
Chỉ là đầu gối vừa quỳ đến một nửa, lại đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn chặn ở đầu gối, sau đó cả người liên không thể khống chế trực tiếp đứng lên.
"Dưới gối nam nhi là vàng, Phù tộc trưởng hà tất phải làm vậy? Huống hồ, người ngu ngốc nói sai không sao cả, quan trọng nhất chính là không làm sai chuyện, người nói có
đúng không?" Người thần bí nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay cả khi không động chút nào nhưng Phù Thiên vẫn bị cỗ lực lượng quái dị kia trực tiếp đưa về chỗ ngồi, yên ổn ngồi xuống.
"Ngài nói phải, là Phù Thiên lỗ mãng." Trong lòng Phù Thiên lập tức dâng lên một nỗi sợ, nhưng cùng lúc đó cũng có một tia vui sướng.
"Người sống một đời, muốn ngạo nghễ thì không thể làm cầu vật, mà phải làm người ở trên người, bước ra trời cao." Người thần bí nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù bất động nhưng bầu rượu trước mặt Phù Thiên lại bay
lên không, rót cho Phù Thiên một chén rượu ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.