Chương 2796: Đây là chuyện gì thế?
Hạ Hạ
21/11/2021
Hàn Tam Thiên phải thừa nhận, một khắc này anh trở nên ngây ngốc.
Con mẹ nó lôi ta vào làm gì?
Mấu chốt là muốn kéo ta xuống nước thì cũng thôi đi, cầu hôn là chuyện gì?
"Yêu quái Hoàng Sa, ta nể tình người nhiều năm qua đối với Tiên Nhi nhà ta rất có tình ý, nhưng nếu người còn ở đây ăn nói bậy bạ thì đừng trách ta trở mặt không quen biết." Thánh Nhiên tức giận quát.
Mặc dù hắn cũng không thích yêu quái
Hoàng Sa, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, tối thiểu thì yêu quái Hoàng Sa cũng vì bọn họ mà kéo dài thời gian với tộc Đào Ngột ròng rã bảy năm.
Mặc dù chưa thể thay đổi kết cục cuối cùng, nhưng hắn không có công lao cũng có khổ lao, cho nên kịp thời thu miệng thì tối thiểu còn có thể bảo đảm yêu quái Hoàng Sa có thể sống sót rời đi.
"Ta không ăn nói bậy bạ, cho dù tộc trưởng Thánh Nhiên muốn giết ta, ta vẫn muốn. nói." Tê tê không thèm để ý chút nào cười cười: "Những gì ta nói đều là thật, hắn coi trọng tiểu công chúa Kỳ Lân, cũng nói
muốn có được nàng, điểm này tiểu công chúa cũng biết, đúng không?"
Nói xong, tê tê quay mắt nhìn về phía tiểu Tiên Nhi.
Lúc đầu, trước công chúng bị nói như thế thì tiểu Tiên Nhi chắc chắn sẽ phẫn nộ nhưng bây giờ nàng chỉ len lén khẽ liếc Hàn Tam Thiên một chút, cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ lên, dù không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Vừa nhìn thấy tiểu Tiên Nhi phản ứng như thế, người của tộc Kỳ Lân nhất thời choáng váng.
Đây là chuyện gì thế?
Cái này không phải là đang ngầm thừa nhận hay sao?
Thậm chí, từ góc độ nào đó mà nói, thấy rõ trong lòng tiểu Tiên Nhi cũng đã có người.
Người của tộc Kỳ Lân, bao gồm cả Thánh Nhiên, toàn bộ đồng loạt nhìn về phía Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới qua một lần.
"Làm càn."
Ở đầu kia, công tử Bùi Hổ của tộc Đào Ngột
Vỗ bàn một cái tức giận đứng lên.
Tiểu Tiên Nhi có thái độ gì với hắn chứ, nói cũng không thèm nói, nhưng đối với tên tiểu tử trước mắt này thì lại không hề phản bác những lời nói hoang đường kia, đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm, như vậy làm sao mà không buồn bực cho được?
Càng quan trọng hơn chính là hắn đã xem. tiểu Tiên Nhi như thế tử tương lai của mình, trước mặt mọi người bị đùa giỡn như thế, chẳng phải là đang đánh vào trên mặt của hắn sao?
"Ngươi thì tính là thứ đồ vật gì?" Nhìn qua
Hàn Tam Thiên, ánh mắt Bùi Hổ hận không thể muốn ăn thịt người.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, đang muốn nói rõ mình không có hứng thú gì với công chúa Kỳ Lân, lúc này, tê tê lại ở bên cạnh lạnh giọng giễu cợt nói: "Thứ đồ vật gì? Là trượng phu tương lai của Tiểu Tiên, người không thấy thái độ của nàng sao?"
"Chỉ là một tên rác rưởi nho nhỏ này mà cũng xứng tranh nữ nhân với bản thiếu gia?" Vừa mới nói xong, Bùi Hổ liền trực tiếp bổ một chưởng tới.
Con mẹ nó lôi ta vào làm gì?
Mấu chốt là muốn kéo ta xuống nước thì cũng thôi đi, cầu hôn là chuyện gì?
"Yêu quái Hoàng Sa, ta nể tình người nhiều năm qua đối với Tiên Nhi nhà ta rất có tình ý, nhưng nếu người còn ở đây ăn nói bậy bạ thì đừng trách ta trở mặt không quen biết." Thánh Nhiên tức giận quát.
Mặc dù hắn cũng không thích yêu quái
Hoàng Sa, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, tối thiểu thì yêu quái Hoàng Sa cũng vì bọn họ mà kéo dài thời gian với tộc Đào Ngột ròng rã bảy năm.
Mặc dù chưa thể thay đổi kết cục cuối cùng, nhưng hắn không có công lao cũng có khổ lao, cho nên kịp thời thu miệng thì tối thiểu còn có thể bảo đảm yêu quái Hoàng Sa có thể sống sót rời đi.
"Ta không ăn nói bậy bạ, cho dù tộc trưởng Thánh Nhiên muốn giết ta, ta vẫn muốn. nói." Tê tê không thèm để ý chút nào cười cười: "Những gì ta nói đều là thật, hắn coi trọng tiểu công chúa Kỳ Lân, cũng nói
muốn có được nàng, điểm này tiểu công chúa cũng biết, đúng không?"
Nói xong, tê tê quay mắt nhìn về phía tiểu Tiên Nhi.
Lúc đầu, trước công chúng bị nói như thế thì tiểu Tiên Nhi chắc chắn sẽ phẫn nộ nhưng bây giờ nàng chỉ len lén khẽ liếc Hàn Tam Thiên một chút, cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ lên, dù không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Vừa nhìn thấy tiểu Tiên Nhi phản ứng như thế, người của tộc Kỳ Lân nhất thời choáng váng.
Đây là chuyện gì thế?
Cái này không phải là đang ngầm thừa nhận hay sao?
Thậm chí, từ góc độ nào đó mà nói, thấy rõ trong lòng tiểu Tiên Nhi cũng đã có người.
Người của tộc Kỳ Lân, bao gồm cả Thánh Nhiên, toàn bộ đồng loạt nhìn về phía Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới qua một lần.
"Làm càn."
Ở đầu kia, công tử Bùi Hổ của tộc Đào Ngột
Vỗ bàn một cái tức giận đứng lên.
Tiểu Tiên Nhi có thái độ gì với hắn chứ, nói cũng không thèm nói, nhưng đối với tên tiểu tử trước mắt này thì lại không hề phản bác những lời nói hoang đường kia, đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm, như vậy làm sao mà không buồn bực cho được?
Càng quan trọng hơn chính là hắn đã xem. tiểu Tiên Nhi như thế tử tương lai của mình, trước mặt mọi người bị đùa giỡn như thế, chẳng phải là đang đánh vào trên mặt của hắn sao?
"Ngươi thì tính là thứ đồ vật gì?" Nhìn qua
Hàn Tam Thiên, ánh mắt Bùi Hổ hận không thể muốn ăn thịt người.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, đang muốn nói rõ mình không có hứng thú gì với công chúa Kỳ Lân, lúc này, tê tê lại ở bên cạnh lạnh giọng giễu cợt nói: "Thứ đồ vật gì? Là trượng phu tương lai của Tiểu Tiên, người không thấy thái độ của nàng sao?"
"Chỉ là một tên rác rưởi nho nhỏ này mà cũng xứng tranh nữ nhân với bản thiếu gia?" Vừa mới nói xong, Bùi Hổ liền trực tiếp bổ một chưởng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.