Chương 2561: "Hàn thiếu hiệp đến."
Hạ Hạ
17/10/2021
Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói, giao địa đồ vào trong tay Hàn Tam Thiên, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, không phải có đệ tử Thiên Cơ cung cùng chúng ta lên đường sao." Hàn Tam Thiên gật gật đầu, người của Thiên Cơ cung có lẽ không cách nào đối kháng với người của Lam Sơn các, nhưng trong phần lớn các tình huống thì bọn hắn vẫn có năng lực ứng phó, không phải vấn. đề gì lớn.
"Lân Long!"
"Tam Thiên!" "Bảo vệ tốt mọi người, đoạn thời gian sắp tới vất vả cho ngươi."
Hàn Tam Thiên nhìn Lân Long mỉm cười.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn bọn người Mặc Dương, lại nhìn tất cả huynh đệ một chút, xoay người ra khỏi hang động, tiến vào trong rừng rậm bắt đầu được đêm tối bao phủ.
Trong doanh trướng núi Lam Sơn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, nhất là bên trong lều trại chính, bọn thị nữ muôn hình muôn vẻ không ngừng ra ra vào vào, trong tay các nàng bưng kỳ trận dị quả, hoặc là sơn trận hải vị đủ mọi màu sắc.
Trong doanh trướng, Lục Nhược Tâm trang
phục lộng lẫy, vốn là dung nhan tuyệt thế phối hợp với y phục xanh đậm, đã có tiên khí lạnh lùng lại nhiều thêm mấy phần hoạt bát đáng yêu, quả thực khiến người ta nhìn phát mê phát ngốc.
Bên cạnh nàng, Phương Khôn và mấy thân tín ngồi ở phía bên phải, Thất trưởng lão và
mấy đệ tử tinh anh thì ở bên trái, nhưng vị trí thứ nhất ở tay trái Lục Nhược Tâm vẫn còn để trống.
Lúc này ngoài trướng chợt nghe âm thanh hạ nhân thông báo, mặc dù bị Thất trường lão nhìn chằm chằm, nhưng Lục Nhược Tâm vẫn tranh thủ chỉnh sửa dung nhan đến khi cảm thấy không tệ lắm, lúc này mới ngồi ngay ngắn.
Cho dù trên mặt không có chút rung động nào, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện, Lục Nhược Tâm tự biết trong lòng mình vẫn rất vui vẻ.
"Hừ, chúng ta là người tất bật thay người ta giải quyết tàn cuộc đều đã trở về, có người lại khoan thai tới trễ, thật đúng là kiêu ngạo."
Vừa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Phương Khôn lập tức lạnh giọng bất mãn nói.
Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua hắn, không chấp nhặt với hắn, anh bởi vì mệnh lệnh của Lục Nhược Tâm mà đến, chỉ muốn biết Lục Nhược Tâm muốn làm gì, còn loại người như
Phương Khôn này anh không có hứng thú.
"Lân Long!"
"Tam Thiên!" "Bảo vệ tốt mọi người, đoạn thời gian sắp tới vất vả cho ngươi."
Hàn Tam Thiên nhìn Lân Long mỉm cười.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn bọn người Mặc Dương, lại nhìn tất cả huynh đệ một chút, xoay người ra khỏi hang động, tiến vào trong rừng rậm bắt đầu được đêm tối bao phủ.
Trong doanh trướng núi Lam Sơn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, nhất là bên trong lều trại chính, bọn thị nữ muôn hình muôn vẻ không ngừng ra ra vào vào, trong tay các nàng bưng kỳ trận dị quả, hoặc là sơn trận hải vị đủ mọi màu sắc.
Trong doanh trướng, Lục Nhược Tâm trang
phục lộng lẫy, vốn là dung nhan tuyệt thế phối hợp với y phục xanh đậm, đã có tiên khí lạnh lùng lại nhiều thêm mấy phần hoạt bát đáng yêu, quả thực khiến người ta nhìn phát mê phát ngốc.
Bên cạnh nàng, Phương Khôn và mấy thân tín ngồi ở phía bên phải, Thất trưởng lão và
mấy đệ tử tinh anh thì ở bên trái, nhưng vị trí thứ nhất ở tay trái Lục Nhược Tâm vẫn còn để trống.
Lúc này ngoài trướng chợt nghe âm thanh hạ nhân thông báo, mặc dù bị Thất trường lão nhìn chằm chằm, nhưng Lục Nhược Tâm vẫn tranh thủ chỉnh sửa dung nhan đến khi cảm thấy không tệ lắm, lúc này mới ngồi ngay ngắn.
Cho dù trên mặt không có chút rung động nào, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện, Lục Nhược Tâm tự biết trong lòng mình vẫn rất vui vẻ.
"Hừ, chúng ta là người tất bật thay người ta giải quyết tàn cuộc đều đã trở về, có người lại khoan thai tới trễ, thật đúng là kiêu ngạo."
Vừa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Phương Khôn lập tức lạnh giọng bất mãn nói.
Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua hắn, không chấp nhặt với hắn, anh bởi vì mệnh lệnh của Lục Nhược Tâm mà đến, chỉ muốn biết Lục Nhược Tâm muốn làm gì, còn loại người như
Phương Khôn này anh không có hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.