Chương 2607: Nhìn hắn như vậy có chút giống ác ma.
Hạ Hạ
24/10/2021
Nàng nhướng mày, không hiểu muốn đi qua nhìn xem đến tột cùng hắn muốn thế nào, nhưng vừa nhấc chân đi lên phía trước một bước, cả người nàng liền hiện ra vẻ khủng hoảng, chân cũng không tự chủ được đứng yên tại chỗ.
"Hắn... Hắn..." Phù Mị kinh hãi ngay cả lời cũng nói không ra được.
Những binh lính kia và Phù Thiên thuận theo âm thanh khiếp sợ của nàng quay mặt nhìn lại, ai cũng bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch.
"Cái này... đây là chuyện gì?" Cho dù là
Phù Thiên đã gặp qua không ít sóng gió, nhưng khi hắn nhìn về phía Diệp Thế Quân, nhất thời sắc mặt cũng đại biến.
"Ha ha."
Một tiếng cười nhạt tà ác vô cùng, âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây tê cả da đầu, lạnh thấu xương sống.
Diệp Thế Quân ngồi ở chỗ đó cúi đầu, lúc này khí đen không ngừng quấn quanh thân thể hắn, nhìn hắn như vậy có chút giống ác ma.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người một cái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt, một ánh mắt nhìn chằm chằm này lại giống như tử thần làm
lòng người rét lạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn đến phát ngốc, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy, nhất là khi chuyện này xảy ra trên người Diệp Thế Quân.
"Xoát."
Đột nhiên, cả người Diệp Thế Quân hóa thành một bóng đen, một giây sau, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ có trên cây cột, miệng Phù Mị phun máu tươi, cả người bị đụng gần như sắp muốn ngất đi.
Nhưng nàng không có cách nào bất tỉnh, bởi vì lúc này có một chuyện càng đáng sợ hơn bất tỉnh xảy ra trên người nàng, đó chính là chết.
Cánh tay của Diệp Thế Quân gần như không lưu tình chút nào kẹp lấy cổ của nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể thở nổi, thậm chí cảm giác cổ mình sắp trực tiếp bị bóp nát.
"A?" Phù Thiên sững sờ, một giây sau, hắn
nhanh chóng chạy tới, vừa lớn tiếng hô hào Diệp Thế Quân, vừa dùng sức kéo tay của hắn ra.
Nhưng khi vừa mới đụng phải cánh tay Diệp Thể Quân, Phù Thiên liên hoàn toàn ngây người.
Kia nào có phải là tay, rõ ràng là cốt thép.
Mặc cho hắn dùng lực như thế nào, nhưng tay của Diệp Thế Quân vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
"Hắn... Hắn..." Phù Mị kinh hãi ngay cả lời cũng nói không ra được.
Những binh lính kia và Phù Thiên thuận theo âm thanh khiếp sợ của nàng quay mặt nhìn lại, ai cũng bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch.
"Cái này... đây là chuyện gì?" Cho dù là
Phù Thiên đã gặp qua không ít sóng gió, nhưng khi hắn nhìn về phía Diệp Thế Quân, nhất thời sắc mặt cũng đại biến.
"Ha ha."
Một tiếng cười nhạt tà ác vô cùng, âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây tê cả da đầu, lạnh thấu xương sống.
Diệp Thế Quân ngồi ở chỗ đó cúi đầu, lúc này khí đen không ngừng quấn quanh thân thể hắn, nhìn hắn như vậy có chút giống ác ma.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người một cái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt, một ánh mắt nhìn chằm chằm này lại giống như tử thần làm
lòng người rét lạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn đến phát ngốc, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy, nhất là khi chuyện này xảy ra trên người Diệp Thế Quân.
"Xoát."
Đột nhiên, cả người Diệp Thế Quân hóa thành một bóng đen, một giây sau, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ có trên cây cột, miệng Phù Mị phun máu tươi, cả người bị đụng gần như sắp muốn ngất đi.
Nhưng nàng không có cách nào bất tỉnh, bởi vì lúc này có một chuyện càng đáng sợ hơn bất tỉnh xảy ra trên người nàng, đó chính là chết.
Cánh tay của Diệp Thế Quân gần như không lưu tình chút nào kẹp lấy cổ của nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể thở nổi, thậm chí cảm giác cổ mình sắp trực tiếp bị bóp nát.
"A?" Phù Thiên sững sờ, một giây sau, hắn
nhanh chóng chạy tới, vừa lớn tiếng hô hào Diệp Thế Quân, vừa dùng sức kéo tay của hắn ra.
Nhưng khi vừa mới đụng phải cánh tay Diệp Thể Quân, Phù Thiên liên hoàn toàn ngây người.
Kia nào có phải là tay, rõ ràng là cốt thép.
Mặc cho hắn dùng lực như thế nào, nhưng tay của Diệp Thế Quân vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.