Chương 2169: Phù Mị biết thân phận của Hàn Tam Thiên
Hạ Hạ
12/04/2021
"Cái gì?"
Tiên Linh sư thái đánh rơi cả tấm bản đồ xuống mặt đất, vô cùng kinh ngạc!
Hàn Tam Thiên lại dẫn người từ phía sau bọc đánh chính mình?
Sao có thể như thế được chứ?
Phía sau bà ta không phải là đại bản doanh của Vương Hoãn Chi hay sao? Sao Hàn Tam Thiên có thể bất ngờ bọc đánh từ phía ấy được cơ chứ?
"Tôn chủ đâu?"
Tiên Linh sư thái nắm lấy cổ áo của trinh sát, gấp giọng hỏi.
Trinh sát bị dọa không nhẹ, vội vàng nói:
"Bẩm báo đại thống lĩnh, tôn chủ mang theo một đám cao tầng, đã...Đã chạy ra phía bên ngoài rồi."
"Ầm!!"
Tiên Linh sư thái buông lỏng cổ áo tên trinh sát ra, hai mắt vô thần.
Vương Hoãn Chi cũng đã chạy trốn rồi?
Chuyện này cũng đồng nghĩa rằng, trận chiến mà ban đầu bọn họ nói nhất định phải chiến thắng, vào lúc này, lại hoàn toàn thất bại.
Tại sao có thể như thế được chứ? Rõ ràng là đại quân của Dược Thần các đã đến gần, cho dù là một phân thành hai để đối phó với phái Hư Vô cùng với liên quân của hai nhà Phù Diệp, nhưng cũng hoàn toàn chiếm ưu thế mà.
Tại sao đến cuối cùng, phía nhiều người lại bị phía ít người bọc đánh tươi sống như vậy?
"Sư thái, chúng ta cũng rút lui đi, nếu không, sẽ không còn kịp nữa rồi."
Lúc này trinh sát cũng cúi thấp đầu nói.
Tiên Linh sư thái trầm mặc không nói gì, đại quân của hai bên đang giao chiến, song phương đều cắn xé nhau rất chặt, sao có thể nói lui là lui được chứ? Căn bản là không thể rút lui được.
"Sư thái, bây giờ không lo được nhiều như vậy, tôn chủ cũng đã đi rồi, chúng ta rút rồi, còn núi xanh không lo không có củi đốt."
“Nhưng mà. Buổi chiều, chiều nay người của hải vực Vĩnh Sinh sẽ đến đây, đến lúc đó người bị giáp công chính là bọn họ."
Tiên Linh sư thái không cam lòng nói.
Mắt nhìn thấy thành công ở trước mắt, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, tâm trạng của bà ta bây giờ không khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
"Sư thái, lấy tình thế bây giờ, không đến nửa canh giờ nữa Hàn Tam Thiên sẽ giết đến, đừng nói là buổi chiều, chỉ cần giữa trưa thôi chúng ta cũng không kiên trì nổi."
Trinh sát bất đắc dĩ nói.
Làm!
Cơ thể Tiên Linh sư thái loạng choạng, lảo đảo ngồi lên vị trí thống lĩnh:
“Cô Thành đâu?"
"Diệp đại thống lĩnh có ba ngàn đệ tử đi theo, nhưng mà cũng chết hơn ngàn người, những người còn lại dường như cũng đều trọng thương hết, nhưng mà mấy vị trưởng lão đi theo hắn ta, nghe nói sau khi Tôn chỉ dẫn người rời đi, hắn ta cũng thừa dịp loạn lạc mà lặng lẽ chạy."
Tiên Linh sư thái gật đầu thật mạnh, mặc dù Tiên Linh sư thái không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết rằng đại thế đã mất.
"Nếu như lúc này rút lui, hơn mười vạn đại quân này, chúng ta có thể giữ lại bao nhiêu?”
“Lúc trước có một nửa nhân số rơi vào chiến đấu kịch liệt, khó có thể bứt ra, nếu như phải rút lui...Có lẽ...Có lẽ...."
Trinh sát củi đầu không dám nói.
Tiên Linh sư thái gầm lên một tiếng, nói:
“Nói!”
"Ít nhất một nửa sẽ chết ở trong tay kẻ địch."
Một nửa!!!?
Vậy cũng là bảy tám vạn người đấy!
Hơn nữa, đây đều là lính tinh nhuệ của Dược Thần các!
Bị giết chết một cách vô ích như vậy sao?
Cho dù Tiên Linh sư thái có độc ác như thế nào đi nữa, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà sinh ra một tia thương hại.
"Lui!"
Một lát sau, sắc mặt Tiên Linh sư thái lạnh lùng, ra mệnh lệnh cuối cùng của bà ta!
Hơn mười phút sau...
“Con mẹ nó, thật sự tà môn như vậy sao?"
Phù Thiên đang giao chiến trong không trung, nhìn Hàn Tam Thiên dẫn quân đội từ phía sau mà giết, không nhịn được mà kinh ngạc nói.
Hàn Tam Thiên đã nhờ người phụ trách Phù gia thành Thiên Lam liên lạc với chính mình, để cho ông ta dùng mấy tiếng trống này để ra hiệu tấn công, đến lúc ấy không cần nhiều thời gian, liền có thể hình thành thế vây kín quân địch, ra sức đánh quân đội ở tiền tuyến của Tiên Linh sư thái.
Ban đầu, Phù Thiên cũng không coi trọng chuyện này, ông ta thấy rằng thế cục đã bị Dược Thần các áp chế một cách gắt gao, tiếp tục chiến đấu, kết quả cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Cho nên, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.
Nhưng ai biết được, vừa rồi trinh sát báo cáo rằng Tiên Linh sư thái đã rút lui, ban đầu ông ngay Thẻ cào. Phù Mị biết thân phận của Hàn Tam Thiên ta cũng không tin, dù sao trước đây Tiên Linh sư thái vẫn luôn chiếm ưu thế trên chiến trường.
Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên dẫn đầu người phái Hư Vô và người nhà Phù gia thành Thiên Lam đến, ông ta không thế không tin được.
"Chủ doanh bên Dược Thần các, nghe nói cũng có hơn mười vạn đại quân, phái Hư Vô miễn cưỡng lắm mới được vạn người, hơn nữa Phù gia thành Thiên Lam ta cũng chỉ có ba vạn người, sao bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều với chênh lệch lớn như vậy?"
Ở bên cạnh, một tên cao quản Phù gia cũng không nhịn được nhíu mày nói.
Sao hắn ta có thể biết được, hơn mười vạn đại quân này, ngàu hôm trước đã bị Hàn Tam Thiên đánh một ít, ngày hôm sau Hàn Tam Thiên lại mng theo một đám kỳ thú đánh chết vài vạn, buổi chiều lại bị Hàn Tam Thiên đánh lén mất mấy vạn, còn lại mấy vạn cuối cùng cũng bị Hàn Tam Thiên đột kích cho chia năm xẻ bảy.
Tiên Linh sư thái đánh rơi cả tấm bản đồ xuống mặt đất, vô cùng kinh ngạc!
Hàn Tam Thiên lại dẫn người từ phía sau bọc đánh chính mình?
Sao có thể như thế được chứ?
Phía sau bà ta không phải là đại bản doanh của Vương Hoãn Chi hay sao? Sao Hàn Tam Thiên có thể bất ngờ bọc đánh từ phía ấy được cơ chứ?
"Tôn chủ đâu?"
Tiên Linh sư thái nắm lấy cổ áo của trinh sát, gấp giọng hỏi.
Trinh sát bị dọa không nhẹ, vội vàng nói:
"Bẩm báo đại thống lĩnh, tôn chủ mang theo một đám cao tầng, đã...Đã chạy ra phía bên ngoài rồi."
"Ầm!!"
Tiên Linh sư thái buông lỏng cổ áo tên trinh sát ra, hai mắt vô thần.
Vương Hoãn Chi cũng đã chạy trốn rồi?
Chuyện này cũng đồng nghĩa rằng, trận chiến mà ban đầu bọn họ nói nhất định phải chiến thắng, vào lúc này, lại hoàn toàn thất bại.
Tại sao có thể như thế được chứ? Rõ ràng là đại quân của Dược Thần các đã đến gần, cho dù là một phân thành hai để đối phó với phái Hư Vô cùng với liên quân của hai nhà Phù Diệp, nhưng cũng hoàn toàn chiếm ưu thế mà.
Tại sao đến cuối cùng, phía nhiều người lại bị phía ít người bọc đánh tươi sống như vậy?
"Sư thái, chúng ta cũng rút lui đi, nếu không, sẽ không còn kịp nữa rồi."
Lúc này trinh sát cũng cúi thấp đầu nói.
Tiên Linh sư thái trầm mặc không nói gì, đại quân của hai bên đang giao chiến, song phương đều cắn xé nhau rất chặt, sao có thể nói lui là lui được chứ? Căn bản là không thể rút lui được.
"Sư thái, bây giờ không lo được nhiều như vậy, tôn chủ cũng đã đi rồi, chúng ta rút rồi, còn núi xanh không lo không có củi đốt."
“Nhưng mà. Buổi chiều, chiều nay người của hải vực Vĩnh Sinh sẽ đến đây, đến lúc đó người bị giáp công chính là bọn họ."
Tiên Linh sư thái không cam lòng nói.
Mắt nhìn thấy thành công ở trước mắt, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, tâm trạng của bà ta bây giờ không khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
"Sư thái, lấy tình thế bây giờ, không đến nửa canh giờ nữa Hàn Tam Thiên sẽ giết đến, đừng nói là buổi chiều, chỉ cần giữa trưa thôi chúng ta cũng không kiên trì nổi."
Trinh sát bất đắc dĩ nói.
Làm!
Cơ thể Tiên Linh sư thái loạng choạng, lảo đảo ngồi lên vị trí thống lĩnh:
“Cô Thành đâu?"
"Diệp đại thống lĩnh có ba ngàn đệ tử đi theo, nhưng mà cũng chết hơn ngàn người, những người còn lại dường như cũng đều trọng thương hết, nhưng mà mấy vị trưởng lão đi theo hắn ta, nghe nói sau khi Tôn chỉ dẫn người rời đi, hắn ta cũng thừa dịp loạn lạc mà lặng lẽ chạy."
Tiên Linh sư thái gật đầu thật mạnh, mặc dù Tiên Linh sư thái không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết rằng đại thế đã mất.
"Nếu như lúc này rút lui, hơn mười vạn đại quân này, chúng ta có thể giữ lại bao nhiêu?”
“Lúc trước có một nửa nhân số rơi vào chiến đấu kịch liệt, khó có thể bứt ra, nếu như phải rút lui...Có lẽ...Có lẽ...."
Trinh sát củi đầu không dám nói.
Tiên Linh sư thái gầm lên một tiếng, nói:
“Nói!”
"Ít nhất một nửa sẽ chết ở trong tay kẻ địch."
Một nửa!!!?
Vậy cũng là bảy tám vạn người đấy!
Hơn nữa, đây đều là lính tinh nhuệ của Dược Thần các!
Bị giết chết một cách vô ích như vậy sao?
Cho dù Tiên Linh sư thái có độc ác như thế nào đi nữa, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà sinh ra một tia thương hại.
"Lui!"
Một lát sau, sắc mặt Tiên Linh sư thái lạnh lùng, ra mệnh lệnh cuối cùng của bà ta!
Hơn mười phút sau...
“Con mẹ nó, thật sự tà môn như vậy sao?"
Phù Thiên đang giao chiến trong không trung, nhìn Hàn Tam Thiên dẫn quân đội từ phía sau mà giết, không nhịn được mà kinh ngạc nói.
Hàn Tam Thiên đã nhờ người phụ trách Phù gia thành Thiên Lam liên lạc với chính mình, để cho ông ta dùng mấy tiếng trống này để ra hiệu tấn công, đến lúc ấy không cần nhiều thời gian, liền có thể hình thành thế vây kín quân địch, ra sức đánh quân đội ở tiền tuyến của Tiên Linh sư thái.
Ban đầu, Phù Thiên cũng không coi trọng chuyện này, ông ta thấy rằng thế cục đã bị Dược Thần các áp chế một cách gắt gao, tiếp tục chiến đấu, kết quả cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Cho nên, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.
Nhưng ai biết được, vừa rồi trinh sát báo cáo rằng Tiên Linh sư thái đã rút lui, ban đầu ông ngay Thẻ cào. Phù Mị biết thân phận của Hàn Tam Thiên ta cũng không tin, dù sao trước đây Tiên Linh sư thái vẫn luôn chiếm ưu thế trên chiến trường.
Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên dẫn đầu người phái Hư Vô và người nhà Phù gia thành Thiên Lam đến, ông ta không thế không tin được.
"Chủ doanh bên Dược Thần các, nghe nói cũng có hơn mười vạn đại quân, phái Hư Vô miễn cưỡng lắm mới được vạn người, hơn nữa Phù gia thành Thiên Lam ta cũng chỉ có ba vạn người, sao bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều với chênh lệch lớn như vậy?"
Ở bên cạnh, một tên cao quản Phù gia cũng không nhịn được nhíu mày nói.
Sao hắn ta có thể biết được, hơn mười vạn đại quân này, ngàu hôm trước đã bị Hàn Tam Thiên đánh một ít, ngày hôm sau Hàn Tam Thiên lại mng theo một đám kỳ thú đánh chết vài vạn, buổi chiều lại bị Hàn Tam Thiên đánh lén mất mấy vạn, còn lại mấy vạn cuối cùng cũng bị Hàn Tam Thiên đột kích cho chia năm xẻ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.