Chương 2830: Sợ có người khác biết việc này.
Hạ Hạ
27/11/2021
"Chỉ là đáng tiếc tiểu Tiên Nhi nhà chúng ta chưa động tình được thì đã phải thất tình rồi."
Cho tới bây giờ, Hàn Tam Thiên xem như hiểu rõ toàn bộ hành động mà tê tê đã làm.
Đây rõ ràng là một hòn đá ném hai chim, vừa giúp chính hắn, lại giúp Hàn Tam Thiên.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Hàn Tam Thiên sẽ cự tuyệt tiểu Tiên Nhi.
Thánh Nhiên hiểu rõ gật đầu, quay mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: "Tam Thiên, người muốn biết chuyện gì?"
"Chuyện mà hắn muốn biết sợ là người không dám nói." Tê tê cười lạnh nói:
"Chuyện này có khả năng sẽ khiến cho tộc Kỳ Lân của người từ đây biến mất trên đời này."
Thánh Nhiên lập tức cau chặt lông mày: "Chẳng lẽ?"
"Lấy ra đi." Tê tê nhẹ nhàng vỖ Hàn Tam Thiên một cái.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, trong tay khẽ động, Ngũ Hành Thần Thạch liền trực tiếp bị đẩy ra.
Một giây sau, chỉ thấy Thánh Nhiên đột
nhiên lảo đảo một cái, vạn phần hoảng sợ: "Là... là nó..."
Nhìn thấy Thánh Nhiên phản ứng như thế, Hàn Tam Thiên có chút kỳ quái không thôi, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, lai lịch của Ngũ Hành Thần Thạch có chút không rõ, thậm chí liên lụy đến nhiều chuyện khiến người không thể tưởng tượng.
Nhưng cũng chính vì không thể tưởng tượng, nên cũng không phải loại trình độ mà người nhìn thấy có thể hoảng sợ.
Hơn nữa người cảm thấy hoảng sợ lại là tộc trưởng Thánh Nhiên của tộc Kỳ Lân tương đối bình tĩnh và ổn trọng.
"Tộc trường, ngài đây là..." Hàn Tam Thiên nhíu mày, nghi hoặc không thôi.
"Làm sao mà người lại có thứ đồ vật này?" Thánh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khẩn trương nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không hiểu.
"Cái này... Cái này..." Thánh Nhiên vội vàng mấy bước đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ngay sau đó nắm chặt bàn tay Hàn Tam Thiên đang cầm Ngũ Hành Thần Thạch: "Nhanh chóng cắt vào, chỉ để người khác nhìn thấy."
"Còn về lai lịch của thứ này, người vẫn không nên biết thì hơn."
Nói xong, Thánh Nhiên hơi có chút lo lắng nhìn chung quanh, sợ có người khác biết việc này.
Nhưng chuyện này không thể nghi ngờ càng khiến Hàn Tam Thiên hiếu kỳ hơn, phải biết, đây là thánh địa của tộc Kỳ Lân, thân là tộc trưởng mà Ngũ Hành Thần Thạch lại có thể khiến hắn dù đang ở bên trong tộc của mình mà cũng lo lắng thành dạng này, việc này quả thực kỳ quái.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ Thánh Nhiên tựa
hồ lại không muốn nói thì càng khiến Hàn Tam Thiên hơi có chút khó chịu.
Tê tê lúc này nhẹ nhàng nhấc chân, một bộ cà lơ phất phơ, nói: "Xem đi, ta đã nói rồi, nếu như người không chịu làm con rể của hắn thì sẽ không nói cho người biết đâu."
Cho tới bây giờ, Hàn Tam Thiên xem như hiểu rõ toàn bộ hành động mà tê tê đã làm.
Đây rõ ràng là một hòn đá ném hai chim, vừa giúp chính hắn, lại giúp Hàn Tam Thiên.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Hàn Tam Thiên sẽ cự tuyệt tiểu Tiên Nhi.
Thánh Nhiên hiểu rõ gật đầu, quay mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: "Tam Thiên, người muốn biết chuyện gì?"
"Chuyện mà hắn muốn biết sợ là người không dám nói." Tê tê cười lạnh nói:
"Chuyện này có khả năng sẽ khiến cho tộc Kỳ Lân của người từ đây biến mất trên đời này."
Thánh Nhiên lập tức cau chặt lông mày: "Chẳng lẽ?"
"Lấy ra đi." Tê tê nhẹ nhàng vỖ Hàn Tam Thiên một cái.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, trong tay khẽ động, Ngũ Hành Thần Thạch liền trực tiếp bị đẩy ra.
Một giây sau, chỉ thấy Thánh Nhiên đột
nhiên lảo đảo một cái, vạn phần hoảng sợ: "Là... là nó..."
Nhìn thấy Thánh Nhiên phản ứng như thế, Hàn Tam Thiên có chút kỳ quái không thôi, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, lai lịch của Ngũ Hành Thần Thạch có chút không rõ, thậm chí liên lụy đến nhiều chuyện khiến người không thể tưởng tượng.
Nhưng cũng chính vì không thể tưởng tượng, nên cũng không phải loại trình độ mà người nhìn thấy có thể hoảng sợ.
Hơn nữa người cảm thấy hoảng sợ lại là tộc trưởng Thánh Nhiên của tộc Kỳ Lân tương đối bình tĩnh và ổn trọng.
"Tộc trường, ngài đây là..." Hàn Tam Thiên nhíu mày, nghi hoặc không thôi.
"Làm sao mà người lại có thứ đồ vật này?" Thánh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khẩn trương nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không hiểu.
"Cái này... Cái này..." Thánh Nhiên vội vàng mấy bước đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ngay sau đó nắm chặt bàn tay Hàn Tam Thiên đang cầm Ngũ Hành Thần Thạch: "Nhanh chóng cắt vào, chỉ để người khác nhìn thấy."
"Còn về lai lịch của thứ này, người vẫn không nên biết thì hơn."
Nói xong, Thánh Nhiên hơi có chút lo lắng nhìn chung quanh, sợ có người khác biết việc này.
Nhưng chuyện này không thể nghi ngờ càng khiến Hàn Tam Thiên hiếu kỳ hơn, phải biết, đây là thánh địa của tộc Kỳ Lân, thân là tộc trưởng mà Ngũ Hành Thần Thạch lại có thể khiến hắn dù đang ở bên trong tộc của mình mà cũng lo lắng thành dạng này, việc này quả thực kỳ quái.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ Thánh Nhiên tựa
hồ lại không muốn nói thì càng khiến Hàn Tam Thiên hơi có chút khó chịu.
Tê tê lúc này nhẹ nhàng nhấc chân, một bộ cà lơ phất phơ, nói: "Xem đi, ta đã nói rồi, nếu như người không chịu làm con rể của hắn thì sẽ không nói cho người biết đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.