Chương 147: Anh đáng đời
PGUP
04/08/2021
Triệu Hùng cầm tư liệu Trần Văn Sơn tra được trong tay, "bộp" ném lên mặt Hán Vân Hiển, lạnh giọng nói: "Chứng cứ đều ở đây, tự cậu xem một chút đi."
Hán Vân Hiển nhặt những tờ giấy từ dưới đất lên, xem đủ loại giám định, rốt cuộc cũng đứng không vững, cơ thể lung lay.
"Không, không… đây không phải là thật."
Hán Vân Hiển xoay người lại, nhìn Hán Hiên hỏi: "Bố nói cho con biết, đây không phải là thật đúng không?"
Hán Hiên thở dài, nói: "Haizz. Giấy không gói được lửa. Không sai, con đúng là không phải con của Hán Hiên, mà là bố nhận nuôi từ cô nhi viện trở về. Mẹ ruột con chính là Hán Nguyệt Tiên."
"Vì sao? Vì sao? Là ông trời đang chơi trò đùa con sao?" Hán Vân Hiển điên cuồng hét lên, anh ta chỉ vào Hán Nguyệt Tiên nói: "Cho dù bà là mẹ tôi, tôi cũng sẽ không nhận bà. Từ lúc bà sinh ra tôi đã chăm sóc tôi một ngày nào chưa? Hiện tại tôi đã trưởng thành, thành công, muốn tới nhận tôi. Bà cút đi cho tôi."
Trong lòng Hán Nguyệt Tiên vốn tràn đầy vui vẻ, muốn nhận con nhưng không ngờ kết quả lại như thế này. Bà ta che mặt thút thít, chạy vội ra "khách sạn Lâm Thành".
Hán Vân Hiển thở phào một tiếng, quỳ gối trước mặt Hán Hiên, nói: "Bố, từ nhỏ bố đã nuôi dưỡng con nên người, con chỉ nhận người bố này thôi."
Hán Hiên nhẹ gật đầu, tiến lên đỡ Hán Vân Hiển dậy, nói: "Vân Hiển, chỉ cần Hán Hiên bố có một miếng cơm ăn thì sẽ không để con đói bụng."
Triệu Hùng thấy mà thổn thức không thôi, không ngờ Hán Vân Hiển thật sự không nhận mẹ ruột.
"Bóp, bốp, bốp."
Triệu Hùng vỗ tay, cười nói: "Cảm động thật đó. Bố con mấy người đừng ở đây diễn tuồng nữa."
Triệu Hùng nói xong, ánh mắt rơi trên người bố Vân Nhã Vân Đức Trung. Nói với ông ta: "Chủ tịch Vân, nhà họ Hán muốn kết thông gia với nhà họ Vân mấy người, chắc trong lòng ông cũng biết rõ vì sao nhỉ?"
Vân Đức Trung nhíu mày, nhìn Triệu Hùng hỏi: "Thằng nhãi, lời này của mày là có ý gì?"
"Tôi muốn tốt cho nhà họ Vân cũng là vì muốn tốt cho con gái của ông. Nhà họ Hán sắp phá sản, chẳng lẽ ông nhẫn tâm gả con gái đến cuộc sống nghèo túng sao?"
Hán Hiên nghe Triệu Hùng nói thì giận tím mặt, quát anh: "Thằng nhãi, hôm nay là ngày vui của nhà họ Hán và nhà họ Vân, mày cho rằng ỷ vào ông Trần làm chỗ dựa cho mày thì Hán Hiên tao không làm gì mày được sao?"
Triệu Hùng cười híp mắt nói: "Hán Hiên, ông không có cơ hội này."
Triệu Hùng vừa nói xong thì thấy Hồ Dân đi đến.
Hồ Dân dẫn theo luật sư Tập đoàn Hùng Dương, kính cẩn đi đến trước sân khấu.
Khách khứa dưới sân khấu nhìn thấy vậy đều sửng sỡ, không ngờ cảnh này chưa xong lại có cảnh khác.
Hồ Dân đi đến bên cạnh Hán Hiên, nói: "Chủ tịch Hán, vốn là vào ngày vui không nên quấy rầy ông. Nhưng liên quan đến lợi ích của tập đoàn Hùng Dương thì tôi không thể không đến thông báo cho ông một chút. Cổ đông công ty của ông đã bán lại cổ phần cho Hùng Dương chúng tôi, cộng thêm tập đoàn Hùng Dương chúng tôi hiện đang chiếm lợi thế của hai thị trường, Tập đoàn Hùng Dương hiện nắm giữ 46% cổ phần của tập đoàn Vân Hiển, cao hơn 42 % mà hai bố con ông đang nắm giữ, rất xin lỗi phải nói với ông rằng tập đoàn Vân Hiển đã đổi chủ. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức tiếp quản tập đoàn Vân Hiển với chức chủ tịch công ty."
Hồ Dân nói xong thì quay sang nói với luật sư bên cạnh: "Luật sư Điền, đưa chính sách cổ đông cho chủ tịch Hán xem thử."
Hán Hiên nhận lấy xem thì phẫn nộ, lập tức xé tờ giấy thành từng mảnh.
Hồ Dân cười lạnh nói: "Chủ tịch Hán, đừng kích động. Đây chỉ là bản sao. Cho dù ông xé thì chỗ công chính vẫn còn cóhồ sơ."
"Hồ Dân, ông... Khụ khụ..."
Hán Hiên ho sặc sụa, lại còn ho ra tơ máu.
Lúc này cửa truyền đến một trận tiếng bước chân. Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, tới người lại Trương Cầm dẫn đầu đám cảnh sát.
Trương Cầm dẫn theo bốn tên cảnh sát đi tới gần Hán Hiên, lấy ra lệnh bắt giữ ông ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ tịch Hán, công ty ông dính dáng đến chuyện giấu diếm sự cố an toàn và đánh người gây tàn phế. Đây là lệnh bắt giữ, xin mời ông đi theo chúng tôi một chuyến."
Rốt cuộc Hán Hiên cũng đứng không vững, mắt tối sầm lại, ngã nhào trên mặt đất.
"Bố..."
Hán Vân Hiển nhanh chóng đỡ được Hán Hiên.
Trương Cầm lạnh lùng nói với lính của mình: "Đưa đi."
Hai tên cảnh sát đi lên trước, một cảnh sát móc ra còng tay, trực tiếp còng Hán Hiên lại, kéo đi.
"Bố..."
Tiếng Hán Vân Hiển trở nên khàn khàn, đuổi theo.
Đuổi ra tới cửa thì cảnh sát đã đưa Hán Hiên lên xe cảnh sát. Chiếc xe dần dần đi xa, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
Hán Vân Hiển xoay người quỳ gối, khóc đến lệ rơi đầy mặt thì nghe thấy một giọng nói đầy dịu dàng.
"Vân Hiển."
Hán Vân Hiển quay đầu nhìn lại, thấy là người mẹ ruột Hán Nguyệt Tiên, anh ta tức giận đến chỉ vào Hán Nguyệt Tiên lớn tiếng mắng: "Bà là người phụ nữ xui xẻo, đều bởi vì sự xuất hiện của bà mà làm tôi mất hết danh dự. Bà cút cho tôi, tôi không muốn thấy bà."
Hán Nguyệt Tiên khóc thút thít nói: "Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con nhưng nếu con không muốn gặp mẹ thì mẹ đi."
Hán Nguyệt Tiên mất hồn rời đi thì nghe "kít..." một tiếng, một chiếc xe phanh gấp, đừng ở nơi cách Hán Nguyệt Tiên chưa đến một mét.
Lái xe nhô đầu ra, mắng Hán Nguyệt Tiên: "Không muốn sống nữa hả. Đi đường có thể nhìn xe cộ chút được không?"
Hán Nguyệt Tiên nói với lái xe, "Xin lỗi." rồi vội vàng băng qua đường.
Lúc này, vợ Hán Hiên là Đường Hồng Thu đi tới bên cạnh Hán Vân Hiển, vỗ nhẹ bờ vai của anh ta nói: "Vân Hiển, con đừng trách bố mẹ giấu con lâu như vậy. Chúng ta vốn cho rằng, mẹ đẻ của con sẽ không trở lại nữa nên không nói chuyện này cho con, muốn cả nhà chúng ta sống vui vẻ bên nhau. Nếu mẹ đẻ con đã quay về, con muốn nhận thì nhận, bố và mẹ sẽ không trách con."
"Mẹ, nhà họ Hán đã như vậy, sao con có thể rời đi. Tất cả những chuyện này đều do thằng nhãi kia gây ra, con nhất định sẽ bắt nó trả giá."
Đường Hồng Thu thở dài, nói: "Được rồi. Mẹ đã hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra, là con muốn lấy vợ người ta nên người ta mới trả thù con. Lấy oán báo oán đến khi nào, mẹ đã khuyên bố con đi xin lỗi rồi nhưng trong lòng bố con vẫn ôm tâm lý may mắn. Tất cả những chuyện này đều do con gieo gió gặt bão."
"Mẹ, con không cam lòng."
"Nhưng con đấu được với Triệu Hùng sao?"
Hán Vân Hiển khẽ hừ một tiếng, nói: "Hừ, con không tin con đấu không lại một tên tài xế."
"Sao bây giờ con vẫn không hiểu rõ, nếu như Triệu Hùng chỉ là một tên tài xế thì sao có khả năng như vậy?"
"Con mặc kệ, cho dù đấu không lại anh ta, con cũng phải điều tra ra được bối cảnh thật sự của anh ta. Dù có thua thì cũng phải thua một cách rõ ràng. Nếu không, con không cam tâm."
"Tùy con vậy. Mẹ con là người ăn chay niệm phật. Nếu không phải bố con ngăn cản, mẹ đã sớm xuất gia rồi. Đi thôi. Chúng ta không cần phải ở đây làm xấu mặt gia đình nữa."
Hán Vân Hiển nhẹ gật đầu, cùng Đường Hồng Thu rời đi.
Lễ đính hôn vì xảy ra biến cố mà không thể không tiếp diễn.
Khách khứa lần lượt giải tán, chỉ có đám người Trần Thiên Trung và nhà họ Đào không hề rời đi.
Vân Nhã vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới Triệu Hùng sẽ dùng cách này giúp mình giải vây. Cô ta chạy tới bên cạnh Triệu Hùng, lặng lẽ nói câu: "Triệu Hùng, anh được lắm. Thật là khiến tôi nhìn bằng con mắt khác."
"Tôi quấy hôn lễ của cô, cô không trách tôi chứ?"
"Ha ha. Đừng tưởng là tôi không biết, anh đến là để báo thù Hán Vân Hiển. Nhưng anh ta đáng đời."
Vân Nhã thấy bố Vân Đức Trung trừng mình một cái thì le lưỡi, ngoan ngoãn về bên cạnh Vân Đức Trung.
Đào Yên Hoa nói với mẹ là bà cụ Đào: "Mẹ. Chúng ta cũng đi thôi?"
Bà cụ mất hồn lạc phách, tong miệng bà ta lầm bầm: "Không được, nhà họ Đào chúng ta không thể thua, không thể thua."
Đào Yên Hoa thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, đau lòng nói: "Mẹ. nhà họ Hán xong đời rồi, chúng ta vẫn nên rời đi đi."
"Không, không thể thua."
Bà cụ Đào chống ba toong đi đến trước mặt Trần Thiên Trung, quỳ xuống.
"Trần Thiên Trung, nhà họ Đào chúng tôi sai rồi. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, ông rộng lượng cứu giúp nhà họ Đào chúng tôi vớii."
"Bà mau đứng dậy đi."
Trần Thiên Trung và Hồ Dân hợp lực kéo bà cụ Đào đứng dậy.
Trần Thiên Trung nói với bà cụ Đào: "Bà Đào, Trần Thiên Trung tôi không chịu được lễ lớn như vậy. Chuyện công ty tôi đã giao cho Hồ Dân xử lý, đây là con đường mà nhà họ Đào đã chọn. Xin lỗi, tập đoàn Hùng Dương chúng tôi cũng không giúp được gì."
Hán Vân Hiển nhặt những tờ giấy từ dưới đất lên, xem đủ loại giám định, rốt cuộc cũng đứng không vững, cơ thể lung lay.
"Không, không… đây không phải là thật."
Hán Vân Hiển xoay người lại, nhìn Hán Hiên hỏi: "Bố nói cho con biết, đây không phải là thật đúng không?"
Hán Hiên thở dài, nói: "Haizz. Giấy không gói được lửa. Không sai, con đúng là không phải con của Hán Hiên, mà là bố nhận nuôi từ cô nhi viện trở về. Mẹ ruột con chính là Hán Nguyệt Tiên."
"Vì sao? Vì sao? Là ông trời đang chơi trò đùa con sao?" Hán Vân Hiển điên cuồng hét lên, anh ta chỉ vào Hán Nguyệt Tiên nói: "Cho dù bà là mẹ tôi, tôi cũng sẽ không nhận bà. Từ lúc bà sinh ra tôi đã chăm sóc tôi một ngày nào chưa? Hiện tại tôi đã trưởng thành, thành công, muốn tới nhận tôi. Bà cút đi cho tôi."
Trong lòng Hán Nguyệt Tiên vốn tràn đầy vui vẻ, muốn nhận con nhưng không ngờ kết quả lại như thế này. Bà ta che mặt thút thít, chạy vội ra "khách sạn Lâm Thành".
Hán Vân Hiển thở phào một tiếng, quỳ gối trước mặt Hán Hiên, nói: "Bố, từ nhỏ bố đã nuôi dưỡng con nên người, con chỉ nhận người bố này thôi."
Hán Hiên nhẹ gật đầu, tiến lên đỡ Hán Vân Hiển dậy, nói: "Vân Hiển, chỉ cần Hán Hiên bố có một miếng cơm ăn thì sẽ không để con đói bụng."
Triệu Hùng thấy mà thổn thức không thôi, không ngờ Hán Vân Hiển thật sự không nhận mẹ ruột.
"Bóp, bốp, bốp."
Triệu Hùng vỗ tay, cười nói: "Cảm động thật đó. Bố con mấy người đừng ở đây diễn tuồng nữa."
Triệu Hùng nói xong, ánh mắt rơi trên người bố Vân Nhã Vân Đức Trung. Nói với ông ta: "Chủ tịch Vân, nhà họ Hán muốn kết thông gia với nhà họ Vân mấy người, chắc trong lòng ông cũng biết rõ vì sao nhỉ?"
Vân Đức Trung nhíu mày, nhìn Triệu Hùng hỏi: "Thằng nhãi, lời này của mày là có ý gì?"
"Tôi muốn tốt cho nhà họ Vân cũng là vì muốn tốt cho con gái của ông. Nhà họ Hán sắp phá sản, chẳng lẽ ông nhẫn tâm gả con gái đến cuộc sống nghèo túng sao?"
Hán Hiên nghe Triệu Hùng nói thì giận tím mặt, quát anh: "Thằng nhãi, hôm nay là ngày vui của nhà họ Hán và nhà họ Vân, mày cho rằng ỷ vào ông Trần làm chỗ dựa cho mày thì Hán Hiên tao không làm gì mày được sao?"
Triệu Hùng cười híp mắt nói: "Hán Hiên, ông không có cơ hội này."
Triệu Hùng vừa nói xong thì thấy Hồ Dân đi đến.
Hồ Dân dẫn theo luật sư Tập đoàn Hùng Dương, kính cẩn đi đến trước sân khấu.
Khách khứa dưới sân khấu nhìn thấy vậy đều sửng sỡ, không ngờ cảnh này chưa xong lại có cảnh khác.
Hồ Dân đi đến bên cạnh Hán Hiên, nói: "Chủ tịch Hán, vốn là vào ngày vui không nên quấy rầy ông. Nhưng liên quan đến lợi ích của tập đoàn Hùng Dương thì tôi không thể không đến thông báo cho ông một chút. Cổ đông công ty của ông đã bán lại cổ phần cho Hùng Dương chúng tôi, cộng thêm tập đoàn Hùng Dương chúng tôi hiện đang chiếm lợi thế của hai thị trường, Tập đoàn Hùng Dương hiện nắm giữ 46% cổ phần của tập đoàn Vân Hiển, cao hơn 42 % mà hai bố con ông đang nắm giữ, rất xin lỗi phải nói với ông rằng tập đoàn Vân Hiển đã đổi chủ. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức tiếp quản tập đoàn Vân Hiển với chức chủ tịch công ty."
Hồ Dân nói xong thì quay sang nói với luật sư bên cạnh: "Luật sư Điền, đưa chính sách cổ đông cho chủ tịch Hán xem thử."
Hán Hiên nhận lấy xem thì phẫn nộ, lập tức xé tờ giấy thành từng mảnh.
Hồ Dân cười lạnh nói: "Chủ tịch Hán, đừng kích động. Đây chỉ là bản sao. Cho dù ông xé thì chỗ công chính vẫn còn cóhồ sơ."
"Hồ Dân, ông... Khụ khụ..."
Hán Hiên ho sặc sụa, lại còn ho ra tơ máu.
Lúc này cửa truyền đến một trận tiếng bước chân. Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, tới người lại Trương Cầm dẫn đầu đám cảnh sát.
Trương Cầm dẫn theo bốn tên cảnh sát đi tới gần Hán Hiên, lấy ra lệnh bắt giữ ông ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ tịch Hán, công ty ông dính dáng đến chuyện giấu diếm sự cố an toàn và đánh người gây tàn phế. Đây là lệnh bắt giữ, xin mời ông đi theo chúng tôi một chuyến."
Rốt cuộc Hán Hiên cũng đứng không vững, mắt tối sầm lại, ngã nhào trên mặt đất.
"Bố..."
Hán Vân Hiển nhanh chóng đỡ được Hán Hiên.
Trương Cầm lạnh lùng nói với lính của mình: "Đưa đi."
Hai tên cảnh sát đi lên trước, một cảnh sát móc ra còng tay, trực tiếp còng Hán Hiên lại, kéo đi.
"Bố..."
Tiếng Hán Vân Hiển trở nên khàn khàn, đuổi theo.
Đuổi ra tới cửa thì cảnh sát đã đưa Hán Hiên lên xe cảnh sát. Chiếc xe dần dần đi xa, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
Hán Vân Hiển xoay người quỳ gối, khóc đến lệ rơi đầy mặt thì nghe thấy một giọng nói đầy dịu dàng.
"Vân Hiển."
Hán Vân Hiển quay đầu nhìn lại, thấy là người mẹ ruột Hán Nguyệt Tiên, anh ta tức giận đến chỉ vào Hán Nguyệt Tiên lớn tiếng mắng: "Bà là người phụ nữ xui xẻo, đều bởi vì sự xuất hiện của bà mà làm tôi mất hết danh dự. Bà cút cho tôi, tôi không muốn thấy bà."
Hán Nguyệt Tiên khóc thút thít nói: "Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con nhưng nếu con không muốn gặp mẹ thì mẹ đi."
Hán Nguyệt Tiên mất hồn rời đi thì nghe "kít..." một tiếng, một chiếc xe phanh gấp, đừng ở nơi cách Hán Nguyệt Tiên chưa đến một mét.
Lái xe nhô đầu ra, mắng Hán Nguyệt Tiên: "Không muốn sống nữa hả. Đi đường có thể nhìn xe cộ chút được không?"
Hán Nguyệt Tiên nói với lái xe, "Xin lỗi." rồi vội vàng băng qua đường.
Lúc này, vợ Hán Hiên là Đường Hồng Thu đi tới bên cạnh Hán Vân Hiển, vỗ nhẹ bờ vai của anh ta nói: "Vân Hiển, con đừng trách bố mẹ giấu con lâu như vậy. Chúng ta vốn cho rằng, mẹ đẻ của con sẽ không trở lại nữa nên không nói chuyện này cho con, muốn cả nhà chúng ta sống vui vẻ bên nhau. Nếu mẹ đẻ con đã quay về, con muốn nhận thì nhận, bố và mẹ sẽ không trách con."
"Mẹ, nhà họ Hán đã như vậy, sao con có thể rời đi. Tất cả những chuyện này đều do thằng nhãi kia gây ra, con nhất định sẽ bắt nó trả giá."
Đường Hồng Thu thở dài, nói: "Được rồi. Mẹ đã hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra, là con muốn lấy vợ người ta nên người ta mới trả thù con. Lấy oán báo oán đến khi nào, mẹ đã khuyên bố con đi xin lỗi rồi nhưng trong lòng bố con vẫn ôm tâm lý may mắn. Tất cả những chuyện này đều do con gieo gió gặt bão."
"Mẹ, con không cam lòng."
"Nhưng con đấu được với Triệu Hùng sao?"
Hán Vân Hiển khẽ hừ một tiếng, nói: "Hừ, con không tin con đấu không lại một tên tài xế."
"Sao bây giờ con vẫn không hiểu rõ, nếu như Triệu Hùng chỉ là một tên tài xế thì sao có khả năng như vậy?"
"Con mặc kệ, cho dù đấu không lại anh ta, con cũng phải điều tra ra được bối cảnh thật sự của anh ta. Dù có thua thì cũng phải thua một cách rõ ràng. Nếu không, con không cam tâm."
"Tùy con vậy. Mẹ con là người ăn chay niệm phật. Nếu không phải bố con ngăn cản, mẹ đã sớm xuất gia rồi. Đi thôi. Chúng ta không cần phải ở đây làm xấu mặt gia đình nữa."
Hán Vân Hiển nhẹ gật đầu, cùng Đường Hồng Thu rời đi.
Lễ đính hôn vì xảy ra biến cố mà không thể không tiếp diễn.
Khách khứa lần lượt giải tán, chỉ có đám người Trần Thiên Trung và nhà họ Đào không hề rời đi.
Vân Nhã vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới Triệu Hùng sẽ dùng cách này giúp mình giải vây. Cô ta chạy tới bên cạnh Triệu Hùng, lặng lẽ nói câu: "Triệu Hùng, anh được lắm. Thật là khiến tôi nhìn bằng con mắt khác."
"Tôi quấy hôn lễ của cô, cô không trách tôi chứ?"
"Ha ha. Đừng tưởng là tôi không biết, anh đến là để báo thù Hán Vân Hiển. Nhưng anh ta đáng đời."
Vân Nhã thấy bố Vân Đức Trung trừng mình một cái thì le lưỡi, ngoan ngoãn về bên cạnh Vân Đức Trung.
Đào Yên Hoa nói với mẹ là bà cụ Đào: "Mẹ. Chúng ta cũng đi thôi?"
Bà cụ mất hồn lạc phách, tong miệng bà ta lầm bầm: "Không được, nhà họ Đào chúng ta không thể thua, không thể thua."
Đào Yên Hoa thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, đau lòng nói: "Mẹ. nhà họ Hán xong đời rồi, chúng ta vẫn nên rời đi đi."
"Không, không thể thua."
Bà cụ Đào chống ba toong đi đến trước mặt Trần Thiên Trung, quỳ xuống.
"Trần Thiên Trung, nhà họ Đào chúng tôi sai rồi. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, ông rộng lượng cứu giúp nhà họ Đào chúng tôi vớii."
"Bà mau đứng dậy đi."
Trần Thiên Trung và Hồ Dân hợp lực kéo bà cụ Đào đứng dậy.
Trần Thiên Trung nói với bà cụ Đào: "Bà Đào, Trần Thiên Trung tôi không chịu được lễ lớn như vậy. Chuyện công ty tôi đã giao cho Hồ Dân xử lý, đây là con đường mà nhà họ Đào đã chọn. Xin lỗi, tập đoàn Hùng Dương chúng tôi cũng không giúp được gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.