Chương 189: Anh em nhà họ Phan
PGUP
13/08/2021
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Triệu Hùng nhanh trí giẫm mạnh vào chân ga, lao thẳng vào đuôi xe trước mặt, dứt khoát đâm nghiêng chiếc xe đang cản đường mình, sau đó anh ổn định tay lái rồi đổi hướng thật nhanh, kịp thời tránh thoát cú va đập của chiếc Ford Ranger Raptor. Tiếp đó, anh đạp vào chân ga, động cơ xe phát ra tiếng động như thú hoang đang gầm rút rồi chạy thẳng.
Bởi vì tốc độ của Ford Ranger Raptor quá nhanh, khó kiểm soát tay lái nên Ford Ranger Raptor trực tiếp đâm vào chiếc xe đối đầu với Triệu Hùng.
Một tiếng "Ầm!" lập tức vang lên, chiếc xe kia trực tiếp bị lật trong bồn hoa. Khung xe Ford Ranger Raptor quá cao nên chạy thẳng lên bồn hoa, va đập và phá hủy vô số cây xanh, rốt cuộc cũng ngừng lại được.
Khi Triệu Hùng lái xe đến biệt thự của Trần Thiên Trung, Trần Thiên Trung và tài xế chính kiêm vệ sĩ của ông là Trần Hoàng Phong đang định đi ra ngoài.
Thấy xe của Triệu Hùng tiến đến, phía trước đầu xe đã bị va đập lõm vào một nửa, thể hiện rõ là anh đã gặp tai nạn giao thông. Triệu Hùng mở của xuống xe và đi về phía Trần Thiên Trung. Trần Thiên Trung nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ! Sao xe của cậu lại vỡ ra như thế này?"
Trong mắt Triệu Hùng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói một câu: "Có người muốn giết cháu!"
Nghe vậy, Trần Thiên Trung vô cùng hoảng sợ, vội vàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, Triệu Hùng kể lại cho Trần Thiên Trung những chuyện vừa xảy ra ở vòng xoay quảng trường.
Sau khi nghe xong, Trần Thiên Trung nói với tài xế Trần Hoàng Phong: "Hoàng Phong! Gọi điện thoại cho Chủ tịch Lý, thông báo hủy bỏ hành trình."
Trần Hoàng Phong đám lại một tiếng rồi lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho người mà đáng lẽ Trần Thiên Trung muốn gặp, nói là Trần Thiên Trung có việc gấp nên không thể đến được.
Ba người quay lại trong đình nghỉ chân trước biệt thự của Trần Thiên Trung.
Trần Hoàng Phong nói: "Ở Thành phố Hải Phòng, chỉ có ba thế lực lớn của Cửu gia, Văn Báo và Đại Kim. Đại Kim đã bị tách ra khỏi khu vực Thành phố Hải Phòng, còn có người nào dám ra tay với cậu chủ chứ?"
Trần Thiên Trung nhíu mày: "Không thể nào là Cửu gia được, cũng không thể là Văn Báo!"
"Nhưng vừa rồi thật sự có người muốn giết cháu, nếu cháu không có tài lái xe, sợ là cháu đã khó thoát nạn." Triệu Hùng đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nói.
Trần Thiên Trung trả lời: "Để tôi gọi cho Cửu gia hỏi thử xem!"
Tuy Cửu gia không còn ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn truyền thuyết về ông ta. Trong Thành phố Hải Phòng có gió thổi cỏ lay gì, ông ta cũng đều biết.
Sau khi Trần Thiên Trung nói chuyện điện thoại với Cửu gia, vẻ mặt ông vô cùng căng thẳng.
Thấy nửa ngày rồi mà Trần Thiên Trung vẫn chưa nói một câu, Triệu Hùng vội vàng hỏi thăm: "Ông Thiên Trung! Rốt cuộc Cửu gia đã nói gì rồi? Là ai ra tay vậy?"
"Cửu gia nói không phải người của ông ta gây ra. Nhưng gần đây, ở Thành phố Hải Phòng vừa xuất hiện một thế lực, thế lực này âm thầm có ý muốn khiêu chiến địa vị của Cửu gia và Văn Báo.”
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Hùng trở nên lo lắng, anh vội vàng hỏi lại: "Ai vậy?"
"Anh em nhà họ Phan! Cửu gia nói cậu cả nhà họ Phan tên là Phan Thiên Ân, cậu hai trên là Phan Thiên Phúc. Bọn họ mở rất nhiều sàn diễn đêm, còn tiếp nhận và quản lý rất nhiều bãi đậu xe có thu phí, có tác động trực tiếp đến việc làm ăn của Cửu gia. Văn Báo đã chuyển hình, đi theo cậu làm ăn bên lĩnh vực nhà hàng khách sạn nên vẫn chưa bị liên lụy."
"Bọn họ không sợ cả Cửu gia à?" Triệu Hùng hỏi.
Trần Thiên Trung gật đầu nói: "Sản nghiệp của họ đều được đấu giá qua những đường dây thông thường, điều này nói rõ là họ muốn thay thế Cửu gia."
"Ông Thiên Trung! Vậy ý của bác là anh em nhà họ Phan muốn dồn tôi vào chỗ chết ư?"
"Chỉ có thể nói là có khả năng này, bởi vì ở Thành phố Hải Phòng cũng không còn thế lực nào khác có thể uy hiếp cậu."
"Có khi nào là nhà họ Hà hoặc Hán Vân Hiển tìm người làm ra những chuyện này không?" Triệu Hùng hỏi Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung lắc đầu trả lời: "Xác suất không cao, bởi vì những người muốn giết cậu đều là những nhân vậy hùng ác. Nếu nhà họ Hà hoặc Hán Vân Hiển muốn trả thù cậu, họ cũng phải thông qua thế lực thứ ba, chỉ có thể nói họ có thể là người đang ẩn núp sau màn. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Văn Sơn, để cậu ta điều tra chuyện này!"
Triệu Hùng cũng gọi điện cho Nông Tuyền, bảo cậu ấy đến chỗ Trần Thiên Trung.
Triệu Hùng cũng không lo là mình sẽ xảy ra chuyện gì, anh lo lắng nhất là vợ và con gái.
Bây giờ vợ anh đã có sát thủ Đặng Gia Hân làm vệ sĩ, để đề phòng có ai đó cố ý dùng con gái để gây khó khăn cho anh, Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung, để ông sắp xếp một số người bảo vệ con gái giúp anh.
Trần Thiên Trung cũng lo lắng Dao Châu sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức gật đầu đồng ý với anh, nói là trong hai ngày tới, ông sẽ lập tức phái người vào vườn trẻ, chịu trách nhiệm bảo vệ Dao Châu.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa tất cả mọi chuyện, Triệu Hùng rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung.
Sau khi ra cửa, Nông Tuyền đi đến gần Triệu Hùng rồi hỏi: "Cậu chủ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Vừa rồi, có người muốn giết tôi."
"Cái gì cơ?"
Vừa nghe vậy, Nông Tuyền lập tức trợn tròn hai mắt, tức giận mở miệng mắng to: "Con mẹ nó! Ai dám gây sự với cậu chủ vậy? Tôi muốn xé sống kẻ đó ngay lập tức!"
Triệu Hùng cũng biết tính khí Nông Tuyền rất nóng nảy, một lời không hợp là muốn vung nắm đấm lên, anh vội vàng làm cậu ấy yên tâm: "Nông Tuyền! Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc ai đã làm những chuyện này, nhưng có hai người rất đáng nghi, chúng ta phải điều tra họ một chút!"
"Ai vậy?" Nông Tuyền nhếch mép hỏi.
"Anh em nhà họ Phan! Đây là một thế lực rất mạnh, chúng ta cần phải cẩn thận với họ mới được."
"Cậu chủ yên tâm đi! Không cần biết họ có bao nhiêu người, chỉ cần họ dám đến đây, cậu chủ cứ giao cho Nông Tuyền, chắc chắn tôi sẽ đánh họ tè ra quần cho cậu xem!"
Triệu Hùng gật đầu nói với cậu ấy: "Tạm thời chúng ta cứ kéo dài chuyện ở trường võ, trước hết phải giải quyết phiền phức lớn trước mắt."
"Được thôi thưa cậu chủ! Cậu cứ giao chuyện đánh nhau cho tôi là được!"
Triệu Hùng khẽ mỉm cười, vỗ lên bả vai Nông Tuyền.
Buổi tối, Triệu Hùng và Nông Tuyền cùng đi đón Dao Châu.
Vừa nhìn thấy Nông Tuyền, Dao Châu lập tực giơ tay đòi Nông Tuyền ôm một cái.
Nông Tuyền đã vô cùng quen thuộc với hành động của Dao Châu, cậu ấy bế Dao Châu lên, sau đó dứt khoát nâng cô bé lên thật cao, cho cô bé cưỡi lên đầu mình.
"Chú Nông Tuyền! Rất lâu rồi chú không đến thăm cháu đấy!" Dao Châu than phiền với cậu ấy.
"Tuần trước, chú vừa ăn cơm cùng với cháu mà!"
"Nhưng chú ở một mình, cũng không có chuyện gì, tại sao chú lại không thể thường xuyên đến chơi với cháu, thường xuyên đến thăm gia đình cháu cũng được!"
Dao Châu chững chạc như một người lớn, nói chuyện vô cùng nhanh và rõ ràng, chỉ là có một số từ ngữ còn trúc trắc và khó khăn, còn hơi ồn ào nữa.
"Được thôi! Sau này chú Nông Tuyền sẽ thường xuyên đến chơi với cháu. Bay lên nào!"
Nông Tuyền nắm chặt hai chân Dao Châu, để cô bé cưỡi trên đầu mình, chạy nhanh bên cạnh trường học, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ.
Buổi tối, sau khi Lý Thanh Tịnh về nhà, cô nhìn thấy Nông Tuyền đang ở trong nhà mình.
Cô thật sự không thích anh bạn "Ngốc nghếch" của chồng mình chút nào. Cô cho rằng Triệu Hùng và Nông Tuyền cứ ở cạnh nhau như thế, không sớm thì muộn, anh cũng bị kéo thấp chỉ số thông minh. Nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Hùng xem Nông Tuyền là anh em từng cùng nhau trải qua sống chết, điều này làm cô cũng không còn cách nào nữa.
Nông Tuyền vẫn giống như thường ngày, tươi cười toét miệng, chào hỏi Lý Thanh Tịnh: "Mợ chủ! Mợ tan việc về nhà đấy à!"
"Nông Tuyền! Sau này, cậu không được phép gọi tôi là mợ chủ. Cậu cứ gọi tôi là Thanh Tịnh là được rồi!"
"Sao lại như vậy được? Mợ chủ chính là vợ của cậu chủ của tôi, nên tất nhiên tôi phải gọi mợ chủ là mợ chủ chứ!"
Thấy Triệu Hùng đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền! Sao cậu cứ gọi Triệu Hùng là cậu chủ vậy?"
"Cậu chủ chính là cậu chủ chứ sao? Từ nhỏ tôi đã kêu cậu chủ là cậu chủ mà!" Nhìn dáng vẻ thật thà của Nông Tuyền đúng là không giống như đang nói dối.
Từ khi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng kết hôn, mỗi lần gặp Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền cứ mở miệng "Mợ chủ!" ngậm miệng "Mợ chủ!”, còn gọi Triệu Hùng là "Cậu chủ!". Nhưng cái tên này lại là một kẻ ngốc, chẳng thể hỏi thêm được chuyện gì từ miệng cậu ấy.
Cô đã liên tục hỏi mấy lần nhưng đều được một đáp án như thế, có ai có thể nói Nông Tuyền không phải là một kẻ ngốc à?
Con người thiếu thông minh đều có tư duy thẳng như vậy đấy.
Nông Tuyền cũng không phải thật sự ngu ngốc, chỉ có thể nói là người thông minh nhưng trầm tĩnh và khiêm tốn nên nhìn bề ngoài có vẻ hơi ngốc nghếch. Cậu ấy cũng rất có thiên phú luyện võ, dù những người có đầu óc bình thường cũng chưa chắc có năng lực như như Nông Tuyền. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày thì đúng là không còn gì để nói, chỉ số thông minh trực tiếp bị giảm một nửa.
Lý Thanh Tịnh cũng không tin vào thân phận "Cậu chủ" của Triệu Hùng.
Nếu Triệu Hùng thật sự là "Cậu chủ", sao anh có thể ở rể ở nhà họ Lý của cô? Tại sao suốt mấy năm nay, anh lại chịu đựng làm một thằng oắt con vô dụng, chịu đầy tiếng xấu. Lý Thanh Tịnh vẫn luôn rò mò, tại sao Nông Tuyền lại gọi Triệu Hùng là cậu chủ?
"Ăn cơm nào!" Triệu Hùng kêu một tiếng, mang một mâm thức ăn cuối cùng từ trong bếp đi ra, thấy trên mặt Lý Thanh Tịnh đầy vẻ không vui, anh cũng biết là cô không thích Nông Tuyền nên lập tức tươi cười giải thích: "Thanh Tịnh! Nông Tuyền rất nhớ Dao Châu nên anh mời cậu ấy đến nhà ăn một bữa cơm với chúng ta."
"Vâng! Tới thì cứ tới đi, cũng không cần báo cáo với em!" Lý Thanh Tịnh đi vào phòng ngủ, phía sau cánh cửa đã đóng kín, cô đổi một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình rồi ra ngoài.
Triệu Hùng cũng không kể lại chuyện hôm nay mình gặp tai nạn cho Lý Thanh Tịnh nghe. Nếu anh kể cho Lý Thanh Tịnh, không những cô không thể giúp được gì, mà còn làm cô lo lắng không cần thiết.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Hùng và Nông Tuyền bắt đầu ở trong phòng chơi game. Một máy vi tính, hai người cùng chơi, chơi vô cùng vui vẻ.
Lý Thanh Tịnh chỉ biết lắc đầu thở dài.
Cuối cùng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra. Triệu Hùng vừa có một chút tiến bộ, nếu anh cứ tiếp tục chơi đùa với Nông Tuyền thế này, cô lo là anh chàng này sẽ dẫm lên vết xe đổ một lần nữa, không muốn tiếp tới mà chỉ muốn có cuộc sống ăn chơi chờ chết.
Bởi vì tốc độ của Ford Ranger Raptor quá nhanh, khó kiểm soát tay lái nên Ford Ranger Raptor trực tiếp đâm vào chiếc xe đối đầu với Triệu Hùng.
Một tiếng "Ầm!" lập tức vang lên, chiếc xe kia trực tiếp bị lật trong bồn hoa. Khung xe Ford Ranger Raptor quá cao nên chạy thẳng lên bồn hoa, va đập và phá hủy vô số cây xanh, rốt cuộc cũng ngừng lại được.
Khi Triệu Hùng lái xe đến biệt thự của Trần Thiên Trung, Trần Thiên Trung và tài xế chính kiêm vệ sĩ của ông là Trần Hoàng Phong đang định đi ra ngoài.
Thấy xe của Triệu Hùng tiến đến, phía trước đầu xe đã bị va đập lõm vào một nửa, thể hiện rõ là anh đã gặp tai nạn giao thông. Triệu Hùng mở của xuống xe và đi về phía Trần Thiên Trung. Trần Thiên Trung nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ! Sao xe của cậu lại vỡ ra như thế này?"
Trong mắt Triệu Hùng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói một câu: "Có người muốn giết cháu!"
Nghe vậy, Trần Thiên Trung vô cùng hoảng sợ, vội vàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, Triệu Hùng kể lại cho Trần Thiên Trung những chuyện vừa xảy ra ở vòng xoay quảng trường.
Sau khi nghe xong, Trần Thiên Trung nói với tài xế Trần Hoàng Phong: "Hoàng Phong! Gọi điện thoại cho Chủ tịch Lý, thông báo hủy bỏ hành trình."
Trần Hoàng Phong đám lại một tiếng rồi lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho người mà đáng lẽ Trần Thiên Trung muốn gặp, nói là Trần Thiên Trung có việc gấp nên không thể đến được.
Ba người quay lại trong đình nghỉ chân trước biệt thự của Trần Thiên Trung.
Trần Hoàng Phong nói: "Ở Thành phố Hải Phòng, chỉ có ba thế lực lớn của Cửu gia, Văn Báo và Đại Kim. Đại Kim đã bị tách ra khỏi khu vực Thành phố Hải Phòng, còn có người nào dám ra tay với cậu chủ chứ?"
Trần Thiên Trung nhíu mày: "Không thể nào là Cửu gia được, cũng không thể là Văn Báo!"
"Nhưng vừa rồi thật sự có người muốn giết cháu, nếu cháu không có tài lái xe, sợ là cháu đã khó thoát nạn." Triệu Hùng đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nói.
Trần Thiên Trung trả lời: "Để tôi gọi cho Cửu gia hỏi thử xem!"
Tuy Cửu gia không còn ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn truyền thuyết về ông ta. Trong Thành phố Hải Phòng có gió thổi cỏ lay gì, ông ta cũng đều biết.
Sau khi Trần Thiên Trung nói chuyện điện thoại với Cửu gia, vẻ mặt ông vô cùng căng thẳng.
Thấy nửa ngày rồi mà Trần Thiên Trung vẫn chưa nói một câu, Triệu Hùng vội vàng hỏi thăm: "Ông Thiên Trung! Rốt cuộc Cửu gia đã nói gì rồi? Là ai ra tay vậy?"
"Cửu gia nói không phải người của ông ta gây ra. Nhưng gần đây, ở Thành phố Hải Phòng vừa xuất hiện một thế lực, thế lực này âm thầm có ý muốn khiêu chiến địa vị của Cửu gia và Văn Báo.”
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Hùng trở nên lo lắng, anh vội vàng hỏi lại: "Ai vậy?"
"Anh em nhà họ Phan! Cửu gia nói cậu cả nhà họ Phan tên là Phan Thiên Ân, cậu hai trên là Phan Thiên Phúc. Bọn họ mở rất nhiều sàn diễn đêm, còn tiếp nhận và quản lý rất nhiều bãi đậu xe có thu phí, có tác động trực tiếp đến việc làm ăn của Cửu gia. Văn Báo đã chuyển hình, đi theo cậu làm ăn bên lĩnh vực nhà hàng khách sạn nên vẫn chưa bị liên lụy."
"Bọn họ không sợ cả Cửu gia à?" Triệu Hùng hỏi.
Trần Thiên Trung gật đầu nói: "Sản nghiệp của họ đều được đấu giá qua những đường dây thông thường, điều này nói rõ là họ muốn thay thế Cửu gia."
"Ông Thiên Trung! Vậy ý của bác là anh em nhà họ Phan muốn dồn tôi vào chỗ chết ư?"
"Chỉ có thể nói là có khả năng này, bởi vì ở Thành phố Hải Phòng cũng không còn thế lực nào khác có thể uy hiếp cậu."
"Có khi nào là nhà họ Hà hoặc Hán Vân Hiển tìm người làm ra những chuyện này không?" Triệu Hùng hỏi Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung lắc đầu trả lời: "Xác suất không cao, bởi vì những người muốn giết cậu đều là những nhân vậy hùng ác. Nếu nhà họ Hà hoặc Hán Vân Hiển muốn trả thù cậu, họ cũng phải thông qua thế lực thứ ba, chỉ có thể nói họ có thể là người đang ẩn núp sau màn. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Văn Sơn, để cậu ta điều tra chuyện này!"
Triệu Hùng cũng gọi điện cho Nông Tuyền, bảo cậu ấy đến chỗ Trần Thiên Trung.
Triệu Hùng cũng không lo là mình sẽ xảy ra chuyện gì, anh lo lắng nhất là vợ và con gái.
Bây giờ vợ anh đã có sát thủ Đặng Gia Hân làm vệ sĩ, để đề phòng có ai đó cố ý dùng con gái để gây khó khăn cho anh, Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung, để ông sắp xếp một số người bảo vệ con gái giúp anh.
Trần Thiên Trung cũng lo lắng Dao Châu sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức gật đầu đồng ý với anh, nói là trong hai ngày tới, ông sẽ lập tức phái người vào vườn trẻ, chịu trách nhiệm bảo vệ Dao Châu.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa tất cả mọi chuyện, Triệu Hùng rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung.
Sau khi ra cửa, Nông Tuyền đi đến gần Triệu Hùng rồi hỏi: "Cậu chủ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Vừa rồi, có người muốn giết tôi."
"Cái gì cơ?"
Vừa nghe vậy, Nông Tuyền lập tức trợn tròn hai mắt, tức giận mở miệng mắng to: "Con mẹ nó! Ai dám gây sự với cậu chủ vậy? Tôi muốn xé sống kẻ đó ngay lập tức!"
Triệu Hùng cũng biết tính khí Nông Tuyền rất nóng nảy, một lời không hợp là muốn vung nắm đấm lên, anh vội vàng làm cậu ấy yên tâm: "Nông Tuyền! Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc ai đã làm những chuyện này, nhưng có hai người rất đáng nghi, chúng ta phải điều tra họ một chút!"
"Ai vậy?" Nông Tuyền nhếch mép hỏi.
"Anh em nhà họ Phan! Đây là một thế lực rất mạnh, chúng ta cần phải cẩn thận với họ mới được."
"Cậu chủ yên tâm đi! Không cần biết họ có bao nhiêu người, chỉ cần họ dám đến đây, cậu chủ cứ giao cho Nông Tuyền, chắc chắn tôi sẽ đánh họ tè ra quần cho cậu xem!"
Triệu Hùng gật đầu nói với cậu ấy: "Tạm thời chúng ta cứ kéo dài chuyện ở trường võ, trước hết phải giải quyết phiền phức lớn trước mắt."
"Được thôi thưa cậu chủ! Cậu cứ giao chuyện đánh nhau cho tôi là được!"
Triệu Hùng khẽ mỉm cười, vỗ lên bả vai Nông Tuyền.
Buổi tối, Triệu Hùng và Nông Tuyền cùng đi đón Dao Châu.
Vừa nhìn thấy Nông Tuyền, Dao Châu lập tực giơ tay đòi Nông Tuyền ôm một cái.
Nông Tuyền đã vô cùng quen thuộc với hành động của Dao Châu, cậu ấy bế Dao Châu lên, sau đó dứt khoát nâng cô bé lên thật cao, cho cô bé cưỡi lên đầu mình.
"Chú Nông Tuyền! Rất lâu rồi chú không đến thăm cháu đấy!" Dao Châu than phiền với cậu ấy.
"Tuần trước, chú vừa ăn cơm cùng với cháu mà!"
"Nhưng chú ở một mình, cũng không có chuyện gì, tại sao chú lại không thể thường xuyên đến chơi với cháu, thường xuyên đến thăm gia đình cháu cũng được!"
Dao Châu chững chạc như một người lớn, nói chuyện vô cùng nhanh và rõ ràng, chỉ là có một số từ ngữ còn trúc trắc và khó khăn, còn hơi ồn ào nữa.
"Được thôi! Sau này chú Nông Tuyền sẽ thường xuyên đến chơi với cháu. Bay lên nào!"
Nông Tuyền nắm chặt hai chân Dao Châu, để cô bé cưỡi trên đầu mình, chạy nhanh bên cạnh trường học, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ.
Buổi tối, sau khi Lý Thanh Tịnh về nhà, cô nhìn thấy Nông Tuyền đang ở trong nhà mình.
Cô thật sự không thích anh bạn "Ngốc nghếch" của chồng mình chút nào. Cô cho rằng Triệu Hùng và Nông Tuyền cứ ở cạnh nhau như thế, không sớm thì muộn, anh cũng bị kéo thấp chỉ số thông minh. Nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Hùng xem Nông Tuyền là anh em từng cùng nhau trải qua sống chết, điều này làm cô cũng không còn cách nào nữa.
Nông Tuyền vẫn giống như thường ngày, tươi cười toét miệng, chào hỏi Lý Thanh Tịnh: "Mợ chủ! Mợ tan việc về nhà đấy à!"
"Nông Tuyền! Sau này, cậu không được phép gọi tôi là mợ chủ. Cậu cứ gọi tôi là Thanh Tịnh là được rồi!"
"Sao lại như vậy được? Mợ chủ chính là vợ của cậu chủ của tôi, nên tất nhiên tôi phải gọi mợ chủ là mợ chủ chứ!"
Thấy Triệu Hùng đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền! Sao cậu cứ gọi Triệu Hùng là cậu chủ vậy?"
"Cậu chủ chính là cậu chủ chứ sao? Từ nhỏ tôi đã kêu cậu chủ là cậu chủ mà!" Nhìn dáng vẻ thật thà của Nông Tuyền đúng là không giống như đang nói dối.
Từ khi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng kết hôn, mỗi lần gặp Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền cứ mở miệng "Mợ chủ!" ngậm miệng "Mợ chủ!”, còn gọi Triệu Hùng là "Cậu chủ!". Nhưng cái tên này lại là một kẻ ngốc, chẳng thể hỏi thêm được chuyện gì từ miệng cậu ấy.
Cô đã liên tục hỏi mấy lần nhưng đều được một đáp án như thế, có ai có thể nói Nông Tuyền không phải là một kẻ ngốc à?
Con người thiếu thông minh đều có tư duy thẳng như vậy đấy.
Nông Tuyền cũng không phải thật sự ngu ngốc, chỉ có thể nói là người thông minh nhưng trầm tĩnh và khiêm tốn nên nhìn bề ngoài có vẻ hơi ngốc nghếch. Cậu ấy cũng rất có thiên phú luyện võ, dù những người có đầu óc bình thường cũng chưa chắc có năng lực như như Nông Tuyền. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày thì đúng là không còn gì để nói, chỉ số thông minh trực tiếp bị giảm một nửa.
Lý Thanh Tịnh cũng không tin vào thân phận "Cậu chủ" của Triệu Hùng.
Nếu Triệu Hùng thật sự là "Cậu chủ", sao anh có thể ở rể ở nhà họ Lý của cô? Tại sao suốt mấy năm nay, anh lại chịu đựng làm một thằng oắt con vô dụng, chịu đầy tiếng xấu. Lý Thanh Tịnh vẫn luôn rò mò, tại sao Nông Tuyền lại gọi Triệu Hùng là cậu chủ?
"Ăn cơm nào!" Triệu Hùng kêu một tiếng, mang một mâm thức ăn cuối cùng từ trong bếp đi ra, thấy trên mặt Lý Thanh Tịnh đầy vẻ không vui, anh cũng biết là cô không thích Nông Tuyền nên lập tức tươi cười giải thích: "Thanh Tịnh! Nông Tuyền rất nhớ Dao Châu nên anh mời cậu ấy đến nhà ăn một bữa cơm với chúng ta."
"Vâng! Tới thì cứ tới đi, cũng không cần báo cáo với em!" Lý Thanh Tịnh đi vào phòng ngủ, phía sau cánh cửa đã đóng kín, cô đổi một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình rồi ra ngoài.
Triệu Hùng cũng không kể lại chuyện hôm nay mình gặp tai nạn cho Lý Thanh Tịnh nghe. Nếu anh kể cho Lý Thanh Tịnh, không những cô không thể giúp được gì, mà còn làm cô lo lắng không cần thiết.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Hùng và Nông Tuyền bắt đầu ở trong phòng chơi game. Một máy vi tính, hai người cùng chơi, chơi vô cùng vui vẻ.
Lý Thanh Tịnh chỉ biết lắc đầu thở dài.
Cuối cùng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra. Triệu Hùng vừa có một chút tiến bộ, nếu anh cứ tiếp tục chơi đùa với Nông Tuyền thế này, cô lo là anh chàng này sẽ dẫm lên vết xe đổ một lần nữa, không muốn tiếp tới mà chỉ muốn có cuộc sống ăn chơi chờ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.