Chương 183: Anh phải chịu trách nhiệm với tôi
PGUP
12/08/2021
Khi Triệu Hùng theo Vân Nhã đi đến nhà họ Vân, Vân Đức Trung đã pha một ấm trà ở đình nghỉ mát bên ngoài biệt thự.
Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Vân Đức Trung làm ra động tác "Mời ngồi!", sau đó cười với Triệu Hùng: "Mấy đứa tới vừa đúng lúc, ta vừa làm một ấm trà Long Tỉnh, lại đây nếm thử."
Triệu Hùng cầm chén lên, uống một hớp, chép miệng nói: "Trà rất ngon! Là trà Sư Phong Long Tỉnh đúng không ạ?"
Vân Đức Trung mỉm cười gật đầu, nói: "Cậu được lắm! Còn có thể nhận ra là trà Sư Phong Long Tỉnh. Loại trà nổi tiếng nhất thế giới chính là trà Long Tỉnh, còn trà Long Tỉnh loại cao cấp nhất chỉ có ở Sư Phong. Đây là trà Sư Phong Long Tỉnh. Hơn nữa chính là loại hàng tốt nhất.”
Triệu Hùng biết một chút về trà đạo cười nói: "Vậy tôi phải nếm thử mới được."
Dựa theo xuất xứ, trà Long Tỉnh được chia thành sư, long, vân, hổ, mận, trong đó trà Long Tỉnh thuộc Sư Phong là ngon nhất.
Vân Đức Trung thở dài: "Thật đáng tiếc! Nơi này không có nước suối tinh khiết. Bằng không, hương vị trà có thể tăng thêm vài phần."
"Chủ tịch Trung, nước pha trà cũng rất được. Chắc là nước suối từ Bắc Lâm?"
Mắt Vân Đức Trung sáng lên, không nghĩ rằng Triệu Hùng có thể nói ra từ này.
"Đúng vậy, đây là nước suối từ Bắc Lâm. Cậu cũng có thể đoán được sao? Triệu Hùng, tôi phải nhìn cậu với ánh mắt khác rồi.”
Triệu Hùng cười nói: "Tôi đã uống nước suối ở Bắc Lâm rồi. Đương nhiên là có thể đoán ra được. Chủ tịch Trung, hôm nay sao lại tới tìm tôi?"
"Lần này, tôi muốn cảm ơn cậu đã cho nhà họ Vương chúng tôi cơ hội hợp tác với tập đoàn Hùng Quang. Tập đoàn Hùng Quang đã bàn giao dự án mới giành được từ Vân Yên cho chúng tôi tiếp tục phát triển."
"Vậy thì xin chúc mừng Chủ tịch Trung!"
Vân Đức Trung nói: "Hôm nay tôi muốn gặp cậu Hùng là để nói chuyện với cậu về gia đình nhà họ Hà. Gia đình chúng tôi hiện nay được coi là thuộc tập đoàn Hùng Quang. Mặc dù tôi không rõ ràng mối quan hệ của cậu với Trần Thiên Trung. Nhưng tôi cũng hiểu được câu nói môi hở răng lạnh.”
"Chủ tịch Trung nói rất đúng! Chúng ta là đối tác kinh doanh thì nên hỗ trợ lẫn nhau." Triệu Hùng lập tức hỏi: "Nhà họ Hà đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhà họ Hà gần đây có rất nhiều động thái không nhỏ chút nào! Gần đây, tôi mua vài mảnh đất ở trong nội thành, không biết từ đâu ra tập đoàn Thiên Vương. Quan hệ giữa tập đoàn họ Hà và tập đoàn Thiên Vương rất thân thiết, rất có thể là nhằm vào tập đoàn Hùng Quang."
"Tôi biết rằng Tập đoàn Thiên Vương là một tập đoàn đa quốc gia. Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề! Tập đoàn Hùng Quang đã có sẵn các biện pháp đối phó." Triệu Hùng tự tin nói.
“Vậy là tốt rồi!” Vân Đức Trung gật đầu.
Vân Đức Trung nhấp một ngụm trà, giữa hai lông mày có chút do dự.
Triệu Hùng không nói, mà yên lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của Vân Đức Trung. Anh cảm thấy Vân Đức Trung gọi mình tới không chỉ vì có một chuyện như vậy.
Quả nhiên sau đó thấy Vân Đức Trung hỏi: "Triệu Hùng, vợ cậu tên là Lý Thanh Tịnh?"
“Đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu.
“Khi Lý Hữu Chiến vẫn còn khỏe mạnh, điều kiện của gia đình khá tốt. Mà hiện tại nhà họ Lý sa sút không khá khẩm lên được mấy. Tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và vợ không tốt lắm, là vì vậy phải không?"
Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ Vân Đức Trung sẽ quan tâm đến hôn sự của mình. Anh thản nhiên cười nói: "Không sao! Trước kia không tốt lắm, nhưng hiện tại quan hệ đã tốt hơn rồi."
“Cậu nghĩ sao về con gái của tôi?” Vân Đức Trung đột ngột hỏi.
Triệu Hùng nghe xong sửng sốt, lập tức khen Vân Nhã: "Rất được! Thông minh, hào sảng, con người dễ chịu, nhưng đôi khi quý cô cũng hơi nóng nảy.”
"Haha! Vân Nhã đúng là được tôi chiều chuộng quá." Vân Đức Trung mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: "Tôi biết Vân Nhã có quan hệ tốt với cậu. Nếu cậu thích con bé, chỉ cần cậu và vợ cậu ly hôn, tôi sẽ sắp xếp chu toàn để hai người đến với nhau.”
Triệu Hùng cầm chén lên đang định uống trà, nghe Vân Đức Trung nói xong, tay lập tức run lên, chén trà rơi khỏi tay. May mắn thay, phản xạ của anh ta nhanh nhạy, ngay sau đó anh đã chộp được chén trà đang rơi. Chỉ là không thể làm chủ tình huống nên nước trà nóng đã bắn tung tóe trên mu bàn tay, nóng đến mức Triệu Hùng phải nghiến răng làm bộ hờ hững như không có việc gì.
Vân Đức Trung nhìn hành động vừa rồi của Triệu Hùng là biết rằng anh có chút võ nghệ.
“Phản xạ không tệ!” Vân Đức Trung cười nhẹ nói: “Làm sao vậy, chê con gái tôi không xứng với cậu?”
"Không, không phải!"
Triệu Hùng giải thích: "Chủ tịch Trung, chú có thể đã hiểu lầm. Tôi với cô Vân Nhã có quan hệ tốt, nhưng đó là tình bạn bình thường giữa nam và nữ. Tôi sẽ không ly hôn với vợ mình, cũng không có chuyện tái hôn như vậy."
"Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần cậu kết hôn với Vân Nhã. Tài sản của nhà họ Vân chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu. Hơn nữa cậu biết hoàn cảnh của nhà họ Lý. Họ không thể so sánh với nhà họ Vân của tôi. Nếu con bé Vân Nhã không thích cậu, tôi cũng không muốn cậu làm con rể của tôi.”
"Cảm ơn lòng tốt của Chủ tịch Vân. Chúng ta làm ăn ra làm ăn, hợp tác ra hợp tác. Nhưng tôi sẽ không hy sinh cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý của riêng mình. Ngoài ra, tôi cũng rất yêu vợ, và cũng rất yêu con của mình, họ là gia đình của tôi. Vì vậy, nếu Chủ tịch Vân chỉ muốn nói chuyện với tôi về vấn đề này, tôi sợ rằng đã làm chú thất vọng rồi."
Vân Đức Trung gật đầu nói: "Được rồi! Vậy thì tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho cậu. Khi nào có thời gian, hãy đưa vợ cậu đến nhà họ Vân chúng tôi làm khách đi. Tôi muốn xem người phụ nữ nào đáng để cậu lưu luyến như vậy!"
"Tôi tin rằng Chủ tịch Vân sau khi gặp cũng sẽ tán thành với quyết định của tôi.”
Triệu Hùng và Vân Đức Trung tiếp tục nói chuyện thêm gần nửa giờ trước khi anh đứng dậy rời khỏi nhà Vân.
Ngay khi Triệu Hùng rời khỏi cửa trước nhà họ Vân, Vân Nhã đã theo sau anh ra ngoài.
Vân Nhã hét vào mặt Triệu Hùng: "Triệu Hùng, dừng lại cho tôi."
Triệu Hùng chậm rãi quay người lại, lập tức nhìn thấy Vân Nhã với sắc mặt lạnh lùng bước tới.
Khi Vân Nhã đến gần Triệu Hùng, cô lập tức hỏi anh một cách quyết liệt: "Triệu Hùng, Vân Nhã tôi tệ đến thế hay sao? Không đáng để anh lấy tôi sao?”
"Cô chủ! Cô quá mức xuất sắc, Triệu Hùng tôi không dám đũa mốc chòi mâm son.”
"Anh đừng có mà làm bộ làm tịch. Nếu đã không thích tôi, sao lại còn hôn tôi?”
"Tôi cũng là một người đàn ông bình thường, cô cứ hay trêu chọc tôi như vậy, tất nhiên tôi sẽ phải phản công. Chẳng lẽ lại tùy ý để cô bắt nạt hay sao?”
Vân Nhã nhìn chằm chằm Triệu Từ, cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Vậy anh đã hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"Cô Nhã, cô mấy tuổi rồi? Đừng nói chuyện hôn hít, ngay cả ra ngoài thuê phòng một đêm cũng không phải chuyện lớn rồi. Đã vậy, mọi người đều là gặp dịp thì chơi đùa, cô còn nghiêm túc như thế làm gì? Tôi còn có việc, phải đi trước đây!”
Sau khi Triệu Hùng nói xong, sợ Vân Nhã tiếp tục quấy rầy mình, liền vội vàng rời đi.
Vân Nhã giận dữ dậm chân, chỉ vào Triệu Hùng đang rời đi, nói: "Tôi, Vân Nhã, nhất định sẽ không bỏ qua. Anh đã hôn tôi thì anh phải có trách nhiệm với Vân Nhã này."
Vân Đức Trung đang ngồi uống trà trong đình nghỉ mát, thấy con gái Vân Nhã của mình đang buồn bã trở về. Ông gọi: "Vân Nhã, lại đây ngồi với bố!"
Vân Nhã bước vào đình nghỉ mát, tủi thân "Oa!" một tiếng khóc nấc lên. Cô ngã vào lòng Vân Đức Trung mếu máo: "Bố! Con thật sự rất xấu hay sao? Tại sao người ta lại không thích con?"
Vân Đức Trung vuốt ve mái tóc mềm mại của Vân Nhã, nói: "Con gái bố tài sắc vẹn toàn, người đến cầu hôn có thể xếp từ Hà Nội đến Cà Mau. Ai bảo không có ai thích? Thằng nhóc Triệu Hùng kia không biết thương hoa tiếc ngọc, để bố tìm cho con một người khác.”
"Không được! Bố, từ trước đến nay con chưa bao giờ say mê người đàn ông nào. Nhưng Triệu Hùng thì khác. Con nghĩ là con đã thích người ta mất rồi!"
"Con gái ngốc! Người ta đã có vợ, chưa ly hôn vợ thì làm sao có thể ở bên con được? Sao con lại vì một cái cây mà bỏ lỡ cả một cánh rừng thế. Nói đi nói lại, con gái của Vân Đức Trung sao lại có thể ế chồng được."
"Không! Con sẽ không lấy ai ngoại trừ Triệu Hùng. Bố, con thật sự rất tuyệt vọng. Anh ta càng hờ hững với con, càng từ chối con, con lại càng thích anh ta. Triệu Hùng giống như oan gia kiếp trước của con vậy, bộ dáng cao ngạo kia làm con say mê không thôi.”
"Vân Nhã! Tại sao lại tự làm khổ chính mình như thế. Triệu Hùng là một người đàn ông đã có gia đình, hãy quên cậu ta đi? Con sẽ thấy rằng có những người đàn ông tốt hơn đang chờ đợi mình."
"Bố! Có thể bố sẽ không hiểu được tình yêu của những người trẻ hiện đại như chúng con. Trong từ điển của Vân Nhã con chỉ có người phù hợp nhất, không có người nào tốt hơn. Và vì Triệu Hùng chính là người phù hợp với con nhất, con sẽ không bỏ cuộc. "
Vân Nhã với khuôn mặt giàn giụa nước mắt đứng dậy rời đi!
Một cơn gió thoảng qua, Vân Đức Trung khẽ thở dài nhìn bóng lưng con gái vội vàng rời đi!
Con gái của ông có tính khí rất giống ông, vì tình yêu mà vượt qua núi đao biển lửa, cho dù vì nó mà tan nát cõi lòng.
Vân Đức Trung nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Hiểu Quân, em trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho con gái của chúng ta, đừng để nó phải chịu thêm đau khổ."
Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Vân Đức Trung làm ra động tác "Mời ngồi!", sau đó cười với Triệu Hùng: "Mấy đứa tới vừa đúng lúc, ta vừa làm một ấm trà Long Tỉnh, lại đây nếm thử."
Triệu Hùng cầm chén lên, uống một hớp, chép miệng nói: "Trà rất ngon! Là trà Sư Phong Long Tỉnh đúng không ạ?"
Vân Đức Trung mỉm cười gật đầu, nói: "Cậu được lắm! Còn có thể nhận ra là trà Sư Phong Long Tỉnh. Loại trà nổi tiếng nhất thế giới chính là trà Long Tỉnh, còn trà Long Tỉnh loại cao cấp nhất chỉ có ở Sư Phong. Đây là trà Sư Phong Long Tỉnh. Hơn nữa chính là loại hàng tốt nhất.”
Triệu Hùng biết một chút về trà đạo cười nói: "Vậy tôi phải nếm thử mới được."
Dựa theo xuất xứ, trà Long Tỉnh được chia thành sư, long, vân, hổ, mận, trong đó trà Long Tỉnh thuộc Sư Phong là ngon nhất.
Vân Đức Trung thở dài: "Thật đáng tiếc! Nơi này không có nước suối tinh khiết. Bằng không, hương vị trà có thể tăng thêm vài phần."
"Chủ tịch Trung, nước pha trà cũng rất được. Chắc là nước suối từ Bắc Lâm?"
Mắt Vân Đức Trung sáng lên, không nghĩ rằng Triệu Hùng có thể nói ra từ này.
"Đúng vậy, đây là nước suối từ Bắc Lâm. Cậu cũng có thể đoán được sao? Triệu Hùng, tôi phải nhìn cậu với ánh mắt khác rồi.”
Triệu Hùng cười nói: "Tôi đã uống nước suối ở Bắc Lâm rồi. Đương nhiên là có thể đoán ra được. Chủ tịch Trung, hôm nay sao lại tới tìm tôi?"
"Lần này, tôi muốn cảm ơn cậu đã cho nhà họ Vương chúng tôi cơ hội hợp tác với tập đoàn Hùng Quang. Tập đoàn Hùng Quang đã bàn giao dự án mới giành được từ Vân Yên cho chúng tôi tiếp tục phát triển."
"Vậy thì xin chúc mừng Chủ tịch Trung!"
Vân Đức Trung nói: "Hôm nay tôi muốn gặp cậu Hùng là để nói chuyện với cậu về gia đình nhà họ Hà. Gia đình chúng tôi hiện nay được coi là thuộc tập đoàn Hùng Quang. Mặc dù tôi không rõ ràng mối quan hệ của cậu với Trần Thiên Trung. Nhưng tôi cũng hiểu được câu nói môi hở răng lạnh.”
"Chủ tịch Trung nói rất đúng! Chúng ta là đối tác kinh doanh thì nên hỗ trợ lẫn nhau." Triệu Hùng lập tức hỏi: "Nhà họ Hà đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhà họ Hà gần đây có rất nhiều động thái không nhỏ chút nào! Gần đây, tôi mua vài mảnh đất ở trong nội thành, không biết từ đâu ra tập đoàn Thiên Vương. Quan hệ giữa tập đoàn họ Hà và tập đoàn Thiên Vương rất thân thiết, rất có thể là nhằm vào tập đoàn Hùng Quang."
"Tôi biết rằng Tập đoàn Thiên Vương là một tập đoàn đa quốc gia. Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề! Tập đoàn Hùng Quang đã có sẵn các biện pháp đối phó." Triệu Hùng tự tin nói.
“Vậy là tốt rồi!” Vân Đức Trung gật đầu.
Vân Đức Trung nhấp một ngụm trà, giữa hai lông mày có chút do dự.
Triệu Hùng không nói, mà yên lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của Vân Đức Trung. Anh cảm thấy Vân Đức Trung gọi mình tới không chỉ vì có một chuyện như vậy.
Quả nhiên sau đó thấy Vân Đức Trung hỏi: "Triệu Hùng, vợ cậu tên là Lý Thanh Tịnh?"
“Đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu.
“Khi Lý Hữu Chiến vẫn còn khỏe mạnh, điều kiện của gia đình khá tốt. Mà hiện tại nhà họ Lý sa sút không khá khẩm lên được mấy. Tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và vợ không tốt lắm, là vì vậy phải không?"
Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ Vân Đức Trung sẽ quan tâm đến hôn sự của mình. Anh thản nhiên cười nói: "Không sao! Trước kia không tốt lắm, nhưng hiện tại quan hệ đã tốt hơn rồi."
“Cậu nghĩ sao về con gái của tôi?” Vân Đức Trung đột ngột hỏi.
Triệu Hùng nghe xong sửng sốt, lập tức khen Vân Nhã: "Rất được! Thông minh, hào sảng, con người dễ chịu, nhưng đôi khi quý cô cũng hơi nóng nảy.”
"Haha! Vân Nhã đúng là được tôi chiều chuộng quá." Vân Đức Trung mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: "Tôi biết Vân Nhã có quan hệ tốt với cậu. Nếu cậu thích con bé, chỉ cần cậu và vợ cậu ly hôn, tôi sẽ sắp xếp chu toàn để hai người đến với nhau.”
Triệu Hùng cầm chén lên đang định uống trà, nghe Vân Đức Trung nói xong, tay lập tức run lên, chén trà rơi khỏi tay. May mắn thay, phản xạ của anh ta nhanh nhạy, ngay sau đó anh đã chộp được chén trà đang rơi. Chỉ là không thể làm chủ tình huống nên nước trà nóng đã bắn tung tóe trên mu bàn tay, nóng đến mức Triệu Hùng phải nghiến răng làm bộ hờ hững như không có việc gì.
Vân Đức Trung nhìn hành động vừa rồi của Triệu Hùng là biết rằng anh có chút võ nghệ.
“Phản xạ không tệ!” Vân Đức Trung cười nhẹ nói: “Làm sao vậy, chê con gái tôi không xứng với cậu?”
"Không, không phải!"
Triệu Hùng giải thích: "Chủ tịch Trung, chú có thể đã hiểu lầm. Tôi với cô Vân Nhã có quan hệ tốt, nhưng đó là tình bạn bình thường giữa nam và nữ. Tôi sẽ không ly hôn với vợ mình, cũng không có chuyện tái hôn như vậy."
"Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần cậu kết hôn với Vân Nhã. Tài sản của nhà họ Vân chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu. Hơn nữa cậu biết hoàn cảnh của nhà họ Lý. Họ không thể so sánh với nhà họ Vân của tôi. Nếu con bé Vân Nhã không thích cậu, tôi cũng không muốn cậu làm con rể của tôi.”
"Cảm ơn lòng tốt của Chủ tịch Vân. Chúng ta làm ăn ra làm ăn, hợp tác ra hợp tác. Nhưng tôi sẽ không hy sinh cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý của riêng mình. Ngoài ra, tôi cũng rất yêu vợ, và cũng rất yêu con của mình, họ là gia đình của tôi. Vì vậy, nếu Chủ tịch Vân chỉ muốn nói chuyện với tôi về vấn đề này, tôi sợ rằng đã làm chú thất vọng rồi."
Vân Đức Trung gật đầu nói: "Được rồi! Vậy thì tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho cậu. Khi nào có thời gian, hãy đưa vợ cậu đến nhà họ Vân chúng tôi làm khách đi. Tôi muốn xem người phụ nữ nào đáng để cậu lưu luyến như vậy!"
"Tôi tin rằng Chủ tịch Vân sau khi gặp cũng sẽ tán thành với quyết định của tôi.”
Triệu Hùng và Vân Đức Trung tiếp tục nói chuyện thêm gần nửa giờ trước khi anh đứng dậy rời khỏi nhà Vân.
Ngay khi Triệu Hùng rời khỏi cửa trước nhà họ Vân, Vân Nhã đã theo sau anh ra ngoài.
Vân Nhã hét vào mặt Triệu Hùng: "Triệu Hùng, dừng lại cho tôi."
Triệu Hùng chậm rãi quay người lại, lập tức nhìn thấy Vân Nhã với sắc mặt lạnh lùng bước tới.
Khi Vân Nhã đến gần Triệu Hùng, cô lập tức hỏi anh một cách quyết liệt: "Triệu Hùng, Vân Nhã tôi tệ đến thế hay sao? Không đáng để anh lấy tôi sao?”
"Cô chủ! Cô quá mức xuất sắc, Triệu Hùng tôi không dám đũa mốc chòi mâm son.”
"Anh đừng có mà làm bộ làm tịch. Nếu đã không thích tôi, sao lại còn hôn tôi?”
"Tôi cũng là một người đàn ông bình thường, cô cứ hay trêu chọc tôi như vậy, tất nhiên tôi sẽ phải phản công. Chẳng lẽ lại tùy ý để cô bắt nạt hay sao?”
Vân Nhã nhìn chằm chằm Triệu Từ, cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Vậy anh đã hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"Cô Nhã, cô mấy tuổi rồi? Đừng nói chuyện hôn hít, ngay cả ra ngoài thuê phòng một đêm cũng không phải chuyện lớn rồi. Đã vậy, mọi người đều là gặp dịp thì chơi đùa, cô còn nghiêm túc như thế làm gì? Tôi còn có việc, phải đi trước đây!”
Sau khi Triệu Hùng nói xong, sợ Vân Nhã tiếp tục quấy rầy mình, liền vội vàng rời đi.
Vân Nhã giận dữ dậm chân, chỉ vào Triệu Hùng đang rời đi, nói: "Tôi, Vân Nhã, nhất định sẽ không bỏ qua. Anh đã hôn tôi thì anh phải có trách nhiệm với Vân Nhã này."
Vân Đức Trung đang ngồi uống trà trong đình nghỉ mát, thấy con gái Vân Nhã của mình đang buồn bã trở về. Ông gọi: "Vân Nhã, lại đây ngồi với bố!"
Vân Nhã bước vào đình nghỉ mát, tủi thân "Oa!" một tiếng khóc nấc lên. Cô ngã vào lòng Vân Đức Trung mếu máo: "Bố! Con thật sự rất xấu hay sao? Tại sao người ta lại không thích con?"
Vân Đức Trung vuốt ve mái tóc mềm mại của Vân Nhã, nói: "Con gái bố tài sắc vẹn toàn, người đến cầu hôn có thể xếp từ Hà Nội đến Cà Mau. Ai bảo không có ai thích? Thằng nhóc Triệu Hùng kia không biết thương hoa tiếc ngọc, để bố tìm cho con một người khác.”
"Không được! Bố, từ trước đến nay con chưa bao giờ say mê người đàn ông nào. Nhưng Triệu Hùng thì khác. Con nghĩ là con đã thích người ta mất rồi!"
"Con gái ngốc! Người ta đã có vợ, chưa ly hôn vợ thì làm sao có thể ở bên con được? Sao con lại vì một cái cây mà bỏ lỡ cả một cánh rừng thế. Nói đi nói lại, con gái của Vân Đức Trung sao lại có thể ế chồng được."
"Không! Con sẽ không lấy ai ngoại trừ Triệu Hùng. Bố, con thật sự rất tuyệt vọng. Anh ta càng hờ hững với con, càng từ chối con, con lại càng thích anh ta. Triệu Hùng giống như oan gia kiếp trước của con vậy, bộ dáng cao ngạo kia làm con say mê không thôi.”
"Vân Nhã! Tại sao lại tự làm khổ chính mình như thế. Triệu Hùng là một người đàn ông đã có gia đình, hãy quên cậu ta đi? Con sẽ thấy rằng có những người đàn ông tốt hơn đang chờ đợi mình."
"Bố! Có thể bố sẽ không hiểu được tình yêu của những người trẻ hiện đại như chúng con. Trong từ điển của Vân Nhã con chỉ có người phù hợp nhất, không có người nào tốt hơn. Và vì Triệu Hùng chính là người phù hợp với con nhất, con sẽ không bỏ cuộc. "
Vân Nhã với khuôn mặt giàn giụa nước mắt đứng dậy rời đi!
Một cơn gió thoảng qua, Vân Đức Trung khẽ thở dài nhìn bóng lưng con gái vội vàng rời đi!
Con gái của ông có tính khí rất giống ông, vì tình yêu mà vượt qua núi đao biển lửa, cho dù vì nó mà tan nát cõi lòng.
Vân Đức Trung nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Hiểu Quân, em trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho con gái của chúng ta, đừng để nó phải chịu thêm đau khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.