Chương 31: Ba tỷ rưỡi cũng không có sao?
PGUP
19/07/2021
Trong buổi họp lớp lần này, Vũ Minh thấy Lý Thanh Tịnh cố ý giữ khoảng cách với mình.
Anh ta mượn cớ mời rượu, nắm được tay Lý Thanh Tịnh.
Thấy cảnh này, Triệu Hùng đứng dậy khỏi ghế. Chỉ cần Vũ Minh thêm một động tác nữa, anh sẽ chạy đến phòng "Đêm Paris" rồi đánh anh ta thêm một trận.
Lý Thanh Tịnh hất tay Vũ Minh ra, nói với Vũ Minh bằng giọng lạnh lùng: "Vũ Minh, anh uống nhiều rồi!"
"Thanh Tịnh, anh không say! Lúc học đại học, nếu không phải anh phải đi du học nước ngoài, thì chúng ta đã bên nhau rồi."
"Tiếc là không có chữ nếu như. Bây giờ tôi đã là người có gia đình, xin anh hãy tự trọng."
Bạn học từng nói chuyện với Lý Thanh Tịnh, bây giờ lại chế nhạo cô, cô ta nói: "Thanh Tịnh, các bạn học ai mà không biết cậu gả cho một kẻ vô dụng, chẳng lẽ cậu cam lòng sống cả đời với anh ta sao?"
"Không cho phép mấy người nói anh ấy là đồ vô dụng!" Lý Thanh Tịnh đứng lên, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, nói: "Chồng tôi ra sao cũng là chuyện của Lý Thanh Tịnh tôi, liên quan gì đến mấy người!"
"Thanh Tịnh, chúng mình cũng muốn tốt cho cậu thôi. Khi học đại học, Vũ Minh đã thích cậu, bây giờ cậu ấy đã về nước lập nghiệp, cũng coi như là người đàn ông có tiền lại độc thân. Người ta đã không chê cậu là người phụ nữ đã lập gia đình, cậu còn chảnh cái gì chứ?"
"Tân Thục Cầm, cô đừng ngồi đây châm chọc. Chẳng phải cô thích Vũ Minh sao? Lại kéo tôi vô làm gì?"
Lý Thanh Tịnh cảm thấy họp mặt với những người bạn học này thật lãng phí thời gian. Cùng nhau tụ họp, không phải khoe hàng hiệu hay túi xách thì cũng khoe người nào gả chồng giàu hơn. Những chuyện này Lý Thanh Tịnh cũng nhịn, nhưng những người bạn học này cũng rất quá đáng, lại lấy Triệu Hùng chồng cô ra làm trò đùa, liên tục nói anh là đồ vô dụng.
Lý Thanh Tịnh lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Triệu Hùng: "Triệu Hùng, em đang ở câu lạc bộ Ngự Đình, ở đây em xong việc rồi, anh đến đón em đi.”
"Được, mười phút nữa anh sẽ đến." Triệu Hùng bảo Hoàng Nguyệt Ánh cứ làm việc theo kế hoạch, anh rời đi bằng cửa sau, đi qua bãi đỗ xe.
Triệu Hùng đã đoán được từ sớm, chắc đám bạn học của Lý Thanh Tịnh lại nói anh là đồ bỏ đi, nên anh cố ý lái chiếc Rolls-Royce của Trần Thiên Trung. Sau khi dừng xe ở cổng, anh gọi cho vợ là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh đến rồi! Em đi ra đi."
Vũ Minh thấy Lý Thanh Tịnh muốn đi, anh ta gọi phục vụ bảo thanh toán, kết quả bọn họ đã tiêu đến hơn ba tỷ.
Sau khi Vũ Minh về nước đã dùng bảy mươi tỷ mở công ty, lại tốn hơn bảy tỷ mua Bentley. Vốn lưu động của công ty chỉ có hơn bảy tỷ mà thôi. Hơn nữa, lúc này mà dùng tiền thì không thể thu hồi vốn lại được. Đều là do mình sơ ý chủ quan, không nhìn giá rượu. Mai Lệ Thủy nghe xong đã tiêu ba tỷ cũng giật mình kêu lên. Nhưng khi nhìn đến giá của chai rượu đỏ gần đó giá gần ba trăm năm chục triệu, thì nhíu mày. Lần tiêu xài này đã bằng cả năm lương của cô ta.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng gọi điện thoại tới, nói ở đây gặp chút chuyện phiền phức, cô sẽ ra ngay.
Mai Lệ Thủy nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Chị Ánh, chị giảm một chút được không? Hóa đơn này quá nhiều rồi!”
Vẻ mặt Hoàng Nguyệt Ánh trở nên lạnh lẽo, khác hẳn với nụ cười tươi rói lúc nãy, nhìn qua lại tưởng rằng hai người.
"Tôi đã tặng mấy người đĩa trái cây và hoa quả khô rồi, bây giờ còn muốn tôi giảm giá nữa à. Mấy người tưởng nơi này của tôi là để làm từ thiện sao? Nếu không thanh toán được hóa đơn nữa, thì cũng đừng giả vờ khoe khoang đi đến Ngự Đình của tôi?"
Vũ Minh chỉ vào Hoàng Nguyệt Ánh, tức giận nói: "Cô nói chuyện kiểu gì thế? Cô có tin tôi sẽ làm cho câu lạc bộ của cô phải dẹp tiệm ở thành phố Hải Phòng này không?"
"Ồ! Anh định dọa Hoàng Nguyệt Ánh tôi sao? Anh cũng không đi hỏi thăm một chút, nếu Hoàng Nguyệt Ánh tôi không có chút bản lĩnh, thì một người phụ nữ dám mở câu lạc bộ dạng này sao?"
Mai Lệ Thủy đã nghe qua tên "Hoàng Nguyệt Ánh", người phụ nữ này là một người tàn nhẫn. Đã từng có khách gây rối ở "Câu lạc bộ Ngự Đình", sau đó khi bị phát hiện ra đã bị ném vào trong nước cho cá ăn.
Đương nhiên, có biết bao mũi dùi chỉ về phía Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng không hề có chứng cứ chứng minh là Hoàng Nguyệt Ánh làm. Từ đó về sau, có rất ít người dám gây rối ở "Câu lạc bộ Ngự Đình". Chỉ cần Hoàng Nguyệt Ánh ra mặt, mọi chuyện có thể giải quyết êm xuôi.
Nhưng trong buổi họp mặt này, không ai mang nhiều tiền như thế.
Người khó xử nhất chính là Vũ Minh, anh ta nói mời khách, nhưng lại không thanh toán nổi hóa đơn. Điều này làm cả đám bạn học xem thường anh ta.
"Vũ Minh, cậu mở công ty lớn mà chỉ ba tỷ rưỡi lại không bỏ ra được à?"
"Đúng rồi! Còn nói mời khách nữa. Bây giờ bọn họ ngăn cản không cho chúng tôi đi, phải làm sao bây giờ?"
Sau khi Vũ Minh nghe các bạn học chế giễu thì nói với Hoàng Nguyệt Ánh: "Chị Ánh, tôi lái chiếc xe Bentley trên bảy tỷ. Đêm nay tạm thời gửi lại chỗ cô, để ngày mai tôi bảo thư ký đến trả tiền được không?"
"Anh cho rằng anh chiếc Bentley thì giỏi lắm sao! Ai biết xe kia của anh phải hàng qua tay, hay là xe bị ngâm nước rồi? Tôi chỉ muốn tiền mặt, không muốn giữ xe phi pháp của anh. Nếu không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết mấy người, để mấy người ở trong cục cảnh sát một đêm."
Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Hùng vang lên từ phía sau.
"Chị Ánh, chị đang nổi giận với ai đấy?"
Chị Ánh thấy Triệu Hùng đi tới, biết chính chủ đang bắt đầu lên sàn biểu diễn, nên phối hợp nói: "Em Triệu Hùng, cậu tới đúng lúc lắm! Mấy người này ăn chơi trong tiệm của tôi, nhưng lại không trả tiền. Tôi đang chuẩn bị báo cảnh sát bắt bọn họ đây."
"Ông xã, anh đến rồi!" Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng xuất hiện, cô gọi một tiếng "Ông xã" rồi đi đến cạnh anh.
Triệu Hùng nghi ngờ mình nghe lầm, trước kia Lý Thanh Tịnh đều gọi mình là Triệu Hùng, chưa từng gọi qua hai chữ "Ông xã".
"Em Triệu Hùng, vị này là..?" Hoàng Nguyệt Ánh cố ý hỏi.
"Cô ấy là vợ của tôi, Lý Thanh Tịnh!"
"Ôi! Ai cũng nói Lý Thanh Tịnh là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở thành phố Hải Phòng chúng ta, đúng là bây giờ gặp được thấy đúng như lời đồn. Em Triệu Hùng, thật hâm mộ cậu quá."
"Chị Ánh! Vậy chị làm việc của chị đi, hai chúng tôi đi về trước."
"Được!"
Hoàng Nguyệt Ánh mỉm cười, trên mặt lộ lúm đồng tiền, khẽ gật đầu.
Mai Lệ Thủy thấy Triệu Hùng và Hoàng Nguyệt Ánh thân thiết như thế, bây giờ Lý Thanh Tịnh lại muốn rời đi cùng Triệu Hùng. Nếu mình và những người này không trả được hơn ba tỷ rưỡi thì sẽ phải vô cục cảnh sát ngồi một đêm.
Nghĩ như thế, Mai Lệ Thủy kêu Lý Thanh Tịnh Lại: "Thanh Tịnh! Chờ một lát."
Lý Thanh Tịnh dừng bước, quay đầu lại, nhìn Mai Lệ Thủy mà nói: "Lệ Thủy, có việc gì?"
Mai Lệ Thủy nói: "Chồng cậu và chị Ánh có quan hệ thân thiết như thế, có thể năn nỉ giúp bọn mình không. Bây giờ thả bọn mình về trước, ngày mai thư ký của Vũ Minh sẽ đến trả tiền."
Một bạn học khác tên Tân Thục Cầm, ăn mặc sành điệu cũng nói thêm vào: "Đúng đúng đúng! Thanh Tịnh, chồng cậu có bản lĩnh như thế, bảo anh ta van xin giúp bọn mình đi."
Gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh lạnh như sương, lạnh lùng nói: "Nhưng không phải mới vừa rồi các cậu nói tôi gả cho kẻ vô dụng sao. Bây giờ các cậu lại van xin một kẻ vô dụng giúp đỡ à?"
Lúc trước, người vui vẻ nhất chính là Tân Thục Cầm, cô ta gả cho người chồng làm quản lý dự án ở công trường, một tháng cũng kiếm được mấy tỷ. Đương nhiên cô ta rất xem thường Triệu Hùng, loại người cả ngày ở nhà nấu cơm, trông con, nhưng không nghĩ đến mình lại tự vả vào mặt mình nhanh như thế!
Tân Thục Cầm là người khôn khéo, lập tức cười lấy lòng Lý Thanh Tịnh: "Sao bọn mình lại coi thường chồng cậu được? Trước đó chỉ nói đùa với cậu thôi."
Lý Thanh Tịnh cũng không biết Triệu Hùng có thể xin giúp được không. Cô nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh có thể giúp bọn họ một chút không?"
Triệu Hùng thấy Vũ Minh không nói gì, cố ý hỏi một câu: "Thanh Tịnh, buổi họp lớp hôm nay ai đãi khách?"
"Vũ Minh!"
"Người trong cuộc không cầu xin anh, sao anh có thể mở miệng cầu xin chị Ánh giúp chứ?" Triệu Hùng lấy từ túi áo ra bao thuốc lá năm chục nghìn, bật lửa híp mắt lại mà hút.
Mai Lệ Thủy thầy Vũ Minh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, trong ánh mắt bùng lên lửa giận, vội vàng đẩy anh ta một cái, nói: "Vũ Minh, anh còn không nhanh cầu xin chồng của Thanh Tịnh, chẳng lẽ anh muốn tối nay vào cục cảnh sát ngồi sao?"
"Tôi sẽ không luồn cúi trước một kẻ vô dụng!" Vũ Minh cầm điện thoại di động lên, bấm số của anh họ Vũ Trần: "Anh! Em đang ở câu lạc bộ Ngự Đình, anh mang ba tỷ tiền mặt tới đi. Em bị giữ ở chỗ này rồi. Được, em chờ anh.”
Triệu Hùng cười cười, nói với Lý Thanh Tịnh: "Vợ, thấy không! Lòng tốt của chúng ta cũng bị xem thành lòng lang dạ thú, chúng ta vẫn nên về nhà đi ngủ thôi!"
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Đi ngủ" này, rõ ràng là đang khoe khoang với Vũ Minh.
Hoàng Nguyệt Ánh biết Triệu Hùng lái chiếc Rolls-Royce đến đón Lý Thanh Tịnh, vì thế nên mới tạo cơ hội cho anh khoe khoang. Sau đó cô ta lại xua đuổi đám người Vũ Minh: "Mấy người ra cổng chờ đi! Nếu sau nửa tiếng mà tôi còn chưa thấy tiền, tôi sẽ báo cảnh sát đưa mấy người đến cục cảnh sát."
Vũ Minh và Mai Lệ Thủy còn ổn, nhưng những người khác thấy Triệu Hùng lái chiếc chiếc Rolls-Royce sang trọng đến đón Lý Thanh Tịnh, ai cũng cảm thấy choáng váng.
Sau khi Triệu Hùng lái xe rời đi, Tân Thục Cầm hỏi Mai Lệ Thủy ở bên cạnh: "Lệ Thủy, chồng của Thanh Tịnh rất giàu sao? Sao anh ta có thể lái được chiếc Rolls-Royce?"
Ánh mắt Mai Lệ Thủy trở nên sâu xa, dường như đang suy nghĩ gì đó, trả lời: "Không, anh ta chỉ là tài xế của nhà giàu nhất thành phố Hải Phòng, Trần Thiên Trung mà thôi."
Anh ta mượn cớ mời rượu, nắm được tay Lý Thanh Tịnh.
Thấy cảnh này, Triệu Hùng đứng dậy khỏi ghế. Chỉ cần Vũ Minh thêm một động tác nữa, anh sẽ chạy đến phòng "Đêm Paris" rồi đánh anh ta thêm một trận.
Lý Thanh Tịnh hất tay Vũ Minh ra, nói với Vũ Minh bằng giọng lạnh lùng: "Vũ Minh, anh uống nhiều rồi!"
"Thanh Tịnh, anh không say! Lúc học đại học, nếu không phải anh phải đi du học nước ngoài, thì chúng ta đã bên nhau rồi."
"Tiếc là không có chữ nếu như. Bây giờ tôi đã là người có gia đình, xin anh hãy tự trọng."
Bạn học từng nói chuyện với Lý Thanh Tịnh, bây giờ lại chế nhạo cô, cô ta nói: "Thanh Tịnh, các bạn học ai mà không biết cậu gả cho một kẻ vô dụng, chẳng lẽ cậu cam lòng sống cả đời với anh ta sao?"
"Không cho phép mấy người nói anh ấy là đồ vô dụng!" Lý Thanh Tịnh đứng lên, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, nói: "Chồng tôi ra sao cũng là chuyện của Lý Thanh Tịnh tôi, liên quan gì đến mấy người!"
"Thanh Tịnh, chúng mình cũng muốn tốt cho cậu thôi. Khi học đại học, Vũ Minh đã thích cậu, bây giờ cậu ấy đã về nước lập nghiệp, cũng coi như là người đàn ông có tiền lại độc thân. Người ta đã không chê cậu là người phụ nữ đã lập gia đình, cậu còn chảnh cái gì chứ?"
"Tân Thục Cầm, cô đừng ngồi đây châm chọc. Chẳng phải cô thích Vũ Minh sao? Lại kéo tôi vô làm gì?"
Lý Thanh Tịnh cảm thấy họp mặt với những người bạn học này thật lãng phí thời gian. Cùng nhau tụ họp, không phải khoe hàng hiệu hay túi xách thì cũng khoe người nào gả chồng giàu hơn. Những chuyện này Lý Thanh Tịnh cũng nhịn, nhưng những người bạn học này cũng rất quá đáng, lại lấy Triệu Hùng chồng cô ra làm trò đùa, liên tục nói anh là đồ vô dụng.
Lý Thanh Tịnh lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Triệu Hùng: "Triệu Hùng, em đang ở câu lạc bộ Ngự Đình, ở đây em xong việc rồi, anh đến đón em đi.”
"Được, mười phút nữa anh sẽ đến." Triệu Hùng bảo Hoàng Nguyệt Ánh cứ làm việc theo kế hoạch, anh rời đi bằng cửa sau, đi qua bãi đỗ xe.
Triệu Hùng đã đoán được từ sớm, chắc đám bạn học của Lý Thanh Tịnh lại nói anh là đồ bỏ đi, nên anh cố ý lái chiếc Rolls-Royce của Trần Thiên Trung. Sau khi dừng xe ở cổng, anh gọi cho vợ là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh đến rồi! Em đi ra đi."
Vũ Minh thấy Lý Thanh Tịnh muốn đi, anh ta gọi phục vụ bảo thanh toán, kết quả bọn họ đã tiêu đến hơn ba tỷ.
Sau khi Vũ Minh về nước đã dùng bảy mươi tỷ mở công ty, lại tốn hơn bảy tỷ mua Bentley. Vốn lưu động của công ty chỉ có hơn bảy tỷ mà thôi. Hơn nữa, lúc này mà dùng tiền thì không thể thu hồi vốn lại được. Đều là do mình sơ ý chủ quan, không nhìn giá rượu. Mai Lệ Thủy nghe xong đã tiêu ba tỷ cũng giật mình kêu lên. Nhưng khi nhìn đến giá của chai rượu đỏ gần đó giá gần ba trăm năm chục triệu, thì nhíu mày. Lần tiêu xài này đã bằng cả năm lương của cô ta.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng gọi điện thoại tới, nói ở đây gặp chút chuyện phiền phức, cô sẽ ra ngay.
Mai Lệ Thủy nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Chị Ánh, chị giảm một chút được không? Hóa đơn này quá nhiều rồi!”
Vẻ mặt Hoàng Nguyệt Ánh trở nên lạnh lẽo, khác hẳn với nụ cười tươi rói lúc nãy, nhìn qua lại tưởng rằng hai người.
"Tôi đã tặng mấy người đĩa trái cây và hoa quả khô rồi, bây giờ còn muốn tôi giảm giá nữa à. Mấy người tưởng nơi này của tôi là để làm từ thiện sao? Nếu không thanh toán được hóa đơn nữa, thì cũng đừng giả vờ khoe khoang đi đến Ngự Đình của tôi?"
Vũ Minh chỉ vào Hoàng Nguyệt Ánh, tức giận nói: "Cô nói chuyện kiểu gì thế? Cô có tin tôi sẽ làm cho câu lạc bộ của cô phải dẹp tiệm ở thành phố Hải Phòng này không?"
"Ồ! Anh định dọa Hoàng Nguyệt Ánh tôi sao? Anh cũng không đi hỏi thăm một chút, nếu Hoàng Nguyệt Ánh tôi không có chút bản lĩnh, thì một người phụ nữ dám mở câu lạc bộ dạng này sao?"
Mai Lệ Thủy đã nghe qua tên "Hoàng Nguyệt Ánh", người phụ nữ này là một người tàn nhẫn. Đã từng có khách gây rối ở "Câu lạc bộ Ngự Đình", sau đó khi bị phát hiện ra đã bị ném vào trong nước cho cá ăn.
Đương nhiên, có biết bao mũi dùi chỉ về phía Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng không hề có chứng cứ chứng minh là Hoàng Nguyệt Ánh làm. Từ đó về sau, có rất ít người dám gây rối ở "Câu lạc bộ Ngự Đình". Chỉ cần Hoàng Nguyệt Ánh ra mặt, mọi chuyện có thể giải quyết êm xuôi.
Nhưng trong buổi họp mặt này, không ai mang nhiều tiền như thế.
Người khó xử nhất chính là Vũ Minh, anh ta nói mời khách, nhưng lại không thanh toán nổi hóa đơn. Điều này làm cả đám bạn học xem thường anh ta.
"Vũ Minh, cậu mở công ty lớn mà chỉ ba tỷ rưỡi lại không bỏ ra được à?"
"Đúng rồi! Còn nói mời khách nữa. Bây giờ bọn họ ngăn cản không cho chúng tôi đi, phải làm sao bây giờ?"
Sau khi Vũ Minh nghe các bạn học chế giễu thì nói với Hoàng Nguyệt Ánh: "Chị Ánh, tôi lái chiếc xe Bentley trên bảy tỷ. Đêm nay tạm thời gửi lại chỗ cô, để ngày mai tôi bảo thư ký đến trả tiền được không?"
"Anh cho rằng anh chiếc Bentley thì giỏi lắm sao! Ai biết xe kia của anh phải hàng qua tay, hay là xe bị ngâm nước rồi? Tôi chỉ muốn tiền mặt, không muốn giữ xe phi pháp của anh. Nếu không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết mấy người, để mấy người ở trong cục cảnh sát một đêm."
Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Hùng vang lên từ phía sau.
"Chị Ánh, chị đang nổi giận với ai đấy?"
Chị Ánh thấy Triệu Hùng đi tới, biết chính chủ đang bắt đầu lên sàn biểu diễn, nên phối hợp nói: "Em Triệu Hùng, cậu tới đúng lúc lắm! Mấy người này ăn chơi trong tiệm của tôi, nhưng lại không trả tiền. Tôi đang chuẩn bị báo cảnh sát bắt bọn họ đây."
"Ông xã, anh đến rồi!" Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng xuất hiện, cô gọi một tiếng "Ông xã" rồi đi đến cạnh anh.
Triệu Hùng nghi ngờ mình nghe lầm, trước kia Lý Thanh Tịnh đều gọi mình là Triệu Hùng, chưa từng gọi qua hai chữ "Ông xã".
"Em Triệu Hùng, vị này là..?" Hoàng Nguyệt Ánh cố ý hỏi.
"Cô ấy là vợ của tôi, Lý Thanh Tịnh!"
"Ôi! Ai cũng nói Lý Thanh Tịnh là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở thành phố Hải Phòng chúng ta, đúng là bây giờ gặp được thấy đúng như lời đồn. Em Triệu Hùng, thật hâm mộ cậu quá."
"Chị Ánh! Vậy chị làm việc của chị đi, hai chúng tôi đi về trước."
"Được!"
Hoàng Nguyệt Ánh mỉm cười, trên mặt lộ lúm đồng tiền, khẽ gật đầu.
Mai Lệ Thủy thấy Triệu Hùng và Hoàng Nguyệt Ánh thân thiết như thế, bây giờ Lý Thanh Tịnh lại muốn rời đi cùng Triệu Hùng. Nếu mình và những người này không trả được hơn ba tỷ rưỡi thì sẽ phải vô cục cảnh sát ngồi một đêm.
Nghĩ như thế, Mai Lệ Thủy kêu Lý Thanh Tịnh Lại: "Thanh Tịnh! Chờ một lát."
Lý Thanh Tịnh dừng bước, quay đầu lại, nhìn Mai Lệ Thủy mà nói: "Lệ Thủy, có việc gì?"
Mai Lệ Thủy nói: "Chồng cậu và chị Ánh có quan hệ thân thiết như thế, có thể năn nỉ giúp bọn mình không. Bây giờ thả bọn mình về trước, ngày mai thư ký của Vũ Minh sẽ đến trả tiền."
Một bạn học khác tên Tân Thục Cầm, ăn mặc sành điệu cũng nói thêm vào: "Đúng đúng đúng! Thanh Tịnh, chồng cậu có bản lĩnh như thế, bảo anh ta van xin giúp bọn mình đi."
Gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh lạnh như sương, lạnh lùng nói: "Nhưng không phải mới vừa rồi các cậu nói tôi gả cho kẻ vô dụng sao. Bây giờ các cậu lại van xin một kẻ vô dụng giúp đỡ à?"
Lúc trước, người vui vẻ nhất chính là Tân Thục Cầm, cô ta gả cho người chồng làm quản lý dự án ở công trường, một tháng cũng kiếm được mấy tỷ. Đương nhiên cô ta rất xem thường Triệu Hùng, loại người cả ngày ở nhà nấu cơm, trông con, nhưng không nghĩ đến mình lại tự vả vào mặt mình nhanh như thế!
Tân Thục Cầm là người khôn khéo, lập tức cười lấy lòng Lý Thanh Tịnh: "Sao bọn mình lại coi thường chồng cậu được? Trước đó chỉ nói đùa với cậu thôi."
Lý Thanh Tịnh cũng không biết Triệu Hùng có thể xin giúp được không. Cô nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh có thể giúp bọn họ một chút không?"
Triệu Hùng thấy Vũ Minh không nói gì, cố ý hỏi một câu: "Thanh Tịnh, buổi họp lớp hôm nay ai đãi khách?"
"Vũ Minh!"
"Người trong cuộc không cầu xin anh, sao anh có thể mở miệng cầu xin chị Ánh giúp chứ?" Triệu Hùng lấy từ túi áo ra bao thuốc lá năm chục nghìn, bật lửa híp mắt lại mà hút.
Mai Lệ Thủy thầy Vũ Minh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, trong ánh mắt bùng lên lửa giận, vội vàng đẩy anh ta một cái, nói: "Vũ Minh, anh còn không nhanh cầu xin chồng của Thanh Tịnh, chẳng lẽ anh muốn tối nay vào cục cảnh sát ngồi sao?"
"Tôi sẽ không luồn cúi trước một kẻ vô dụng!" Vũ Minh cầm điện thoại di động lên, bấm số của anh họ Vũ Trần: "Anh! Em đang ở câu lạc bộ Ngự Đình, anh mang ba tỷ tiền mặt tới đi. Em bị giữ ở chỗ này rồi. Được, em chờ anh.”
Triệu Hùng cười cười, nói với Lý Thanh Tịnh: "Vợ, thấy không! Lòng tốt của chúng ta cũng bị xem thành lòng lang dạ thú, chúng ta vẫn nên về nhà đi ngủ thôi!"
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Đi ngủ" này, rõ ràng là đang khoe khoang với Vũ Minh.
Hoàng Nguyệt Ánh biết Triệu Hùng lái chiếc Rolls-Royce đến đón Lý Thanh Tịnh, vì thế nên mới tạo cơ hội cho anh khoe khoang. Sau đó cô ta lại xua đuổi đám người Vũ Minh: "Mấy người ra cổng chờ đi! Nếu sau nửa tiếng mà tôi còn chưa thấy tiền, tôi sẽ báo cảnh sát đưa mấy người đến cục cảnh sát."
Vũ Minh và Mai Lệ Thủy còn ổn, nhưng những người khác thấy Triệu Hùng lái chiếc chiếc Rolls-Royce sang trọng đến đón Lý Thanh Tịnh, ai cũng cảm thấy choáng váng.
Sau khi Triệu Hùng lái xe rời đi, Tân Thục Cầm hỏi Mai Lệ Thủy ở bên cạnh: "Lệ Thủy, chồng của Thanh Tịnh rất giàu sao? Sao anh ta có thể lái được chiếc Rolls-Royce?"
Ánh mắt Mai Lệ Thủy trở nên sâu xa, dường như đang suy nghĩ gì đó, trả lời: "Không, anh ta chỉ là tài xế của nhà giàu nhất thành phố Hải Phòng, Trần Thiên Trung mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.