Chương 99: Bạn thân khác giới
PGUP
26/07/2021
Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung, tâm trạng rất tốt. Vừa rồi đánh tên nhóc Hà Quý Nam kia, đánh đến mức quá là thoải mái.
Cả ngày thằng nhãi này dẫn vệ sĩ đi lung tung khắp nơi, là cậu ấm ăn chơi nổi tiếng trong thành phố Hải Phòng. Tán gái thì thôi, cả ngày còn gây rắc rối.
Hà Quý Nam bắt nạt người khác, Triệu Hùng cũng không thèm quan tâm. Nhưng thằng nhãi này tìm đường chết, dám bắt nạt cả Triệu Hùng, Triệu Hùng có thể để mặc hắn ta mới là lạ.
Ngay lúc Triệu Hùng chuẩn bị lái xe lúc rời đi, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại bên cạnh xe anh.
Vừa thấy là xe của Vân Nhã, Triệu Hùng đang chuẩn bị chuồn đi.
Có vẻ Vân Nhã phát hiện ra ý đồ của Triệu Hùng, mở cửa xe, dùng cơ thể ngăn ở trước xe của Triệu Hùng.
Không còn cách nào, Triệu Hùng chỉ có thể tắt máy.
Vân Nhã mở cửa xe kế bên ghế tài xế ra, ngồi xuống.
Triệu Hùng thấy vẻ mặt bực tức của Vân Nhã, không hiểu hỏi: "Cô Nhã, là ai trêu chọc cô vậy?"
"Còn có ai nữa? Cái tên Hán Vân Hiển ghê tởm kia."
"Hán Vân Hiển?"
Triệu Hùng nhíu mày, nói với Vân Nhã: "Cô Nhã, có phải cô lên nhầm xe rồi hay không? Hán Vân Hiển trêu chọc cô, cô không đi tìm anh ta, mà lên xe tôi làm loạn cái gì?”
"Tôi thích đến tìm anh đấy, sao nào?" Vân Nhã lườm Triệu Hùng một cái.
Triệu Hùng không còn gì để nói, Vân Nhã này đúng là có tính tình tiểu thư trời sinh. Làm việc theo ý mình, toàn bằng cảm xúc của mình.
Nếu Triệu Hùng còn chưa kết hôn, Triệu Hùng cũng không để ý đến việc diễn trò với Vân Nhã. Nhưng anh biết, một khi dính vào Vân Nhã, sẽ gây ra phiền toái lớn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể bỏ rơi được cái phiền toái này. Cho nên, Triệu Hùng cũng không phải là đang giả vờ kiêu ngạo, mà không muốn có quan hệ quá mức mập mờ với Vân Nhã.
Triệu Hùng quay cửa kính xe xuống, bật lửa châm một điếu thuốc.
"Cho tôi một điếu thuốc!" Vân Nhã yêu cầu Triệu Hùng.
Triệu Hùng giật mình, nhưng vẫn rút một điếu thuốc lá từ trong hộp ra đưa cho Vân Nhã. Anh nhìn ra được, Vân Nhã đúng là đang rất buồn bực.Triệu Hùng hỏi Vân Nhã: "Cô Nhã, cô tìm tôi làm cái gì? Tôi nói cho cô biết này! Tôi là người đã có vợ, có con rồi. Tôi chỉ có hai mươi phút, một lát nữa còn phải đến trường học đón con.”
"Có thì có thôi! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Lát nữa tôi và anh cùng đi đón con bé.” Vân Nhã nhếch miệng.
"Cái gì?"
Triệu Hùng la hoảng lên, nhả khói lên trên mặt Vân Nhã.
Vân Nhã lườm Triệu Hùng một cái, nói: "Tên này anh muốn chết hả? Dám ả khói lên mặt tôi?"
Triệu Hùng không để ý đến Vân Nhã, mà lấy giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo cô ta: "Cô muốn hại chết tôi à! Nếu cô đi đón con với tôi, để bà xã tôi biết, cho dù tôi có nhảy vào trong sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch."
"Đó không phải là nơi để anh nhảy."
Vân Nhã mỉm cười, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nói: "Anh nhảy vào trong sống Hoàng Hà, đương nhiên không rửa sạch. Nếu anh nhảy vào Cửu Trại Câu và hồ Lugu, đảm bảo có thể chứng minh sự trong sạch của anh."
Triệu Hùng thấy Vân Nhã cười, tức giận hỏi cô ta: "Cô Nhã, rốt cuộc cô và Hán Vân Hiển làm sao vậy?"
Vân Nhã khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, nói: "Tên khốn Hán Vân Hiển này! Thế mà lại bảo bố anh ta đến cầu hôn với bố tôi, nói muốn trở thành thông gia vững chắc với nhà họ Vân chúng tôi."
Sau khi Triệu Hùng nghe vậy thì chau mày. Nghĩ thầm: Nhà họ Hán tính toán thật tốt. Muốn thông qua " phương thức "thông gia vững chắc”, để củng cố địa vị của nhà họ Hán.
"Vậy bố cô có ý gì?" Triệu Hùng nhìn Vân Nhã hỏi.
Vân Nhã tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thở phì phò nói: "Đương nhiên là bố tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này rồi. Ông ta nói nếu nhà họ Vân chúng tôi làm thông gia với nhà họ Hán, hai nhà thành thông gia vững chắc, giàu hơn mấy đời cũng không có vấn đề gì."
Triệu Hùng nghĩ thầm, tên Hán Vân Hiển này thật đúng là hèn hạ. Rõ ràng thằng nhãi này muốn làm thông gia với nhà họ Nhã, vậy mà vẫn còn thèm nhỏ dãi bà xã của mình. Nếu mình không cho Hán Vân Hiển một bài học, anh ta sẽ thật sự cho rằng mình là cậu ấm đứng đầu thành phố Hải Phòng, là có thể muốn làm gì thì làm.
Triệu Hùng lạnh nhạt nói với Vân Nhã, "Đây không phải là rất tốt sao? Cô không đi tìm chồng tương lai của mình, đến tìm tôi làm cái gì?"
"Không cho phép anh gọi anh ta là chồng tương lai của tôi!" Vân Nhã hung dữ nói.
"Ặc!”
Triệu Hùng không rõ, Vân Nhã tức giận cái gì.
Lại nghe Vân Nhã nói: "Người khác không hiểu rõ về Hán Vân Hiển, nhưng Vân Nhã tôi lại hiểu anh ta rất rõ. Nhìn qua có vẻ tên này là một người tử tế đứng đắn, nhưng lại có một bụng ý đồ xấu. Tôi không thích loại hình ngụy quân tử giống Nhạc Bất Quần như anh ta. Chung sống cả đời với người như thế, mỗi ngày đều phải cãi nhau với anh ta."
Triệu Hùng nghe vậy mà mừng thầm trong lòng.
Nếu nhà họ Vân và nhà họ Hán thật sự trở thành “thông gia vững chắc” thì đúng là một phiền phức lớn. Đối phó với một nhà họ Hán lại dễ dàng hơn nhiều.
"Nếu cô đã không thích Hán Vân Hiển, thì cứ nói với bố cô chứ sao."
Triệu Hùng không nhắc tới bố của Vân Nhã còn tốt, vừa nhắc đến, Vân Nhã càng tức giận.
"Hừ! Đừng nói đến lão già kia với tôi."
Triệu Hùng nghe cách xưng hô của Vân Nhã đối với bố cô ta, không khỏi nhíu mày.
Vân Nhã giải thích: "Trước kia, tôi cho rằng bố mình là ông bố tốt nhất trên thế giới này. Ông ta yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi như một cô công chúa. Nhưng bây giờ tôi mới biết được, ông ta làm tất cả cũng là vì coi tôi thành vật hy sinh của gia tộc. Nói cách khác, bố tôi đã sớm coi tôi như một quân cờ, lúc cần thiết sẽ thông gia với gia tộc khác để giữ vững tiền tài và địa vị của nhà họ Vân chúng tôi."
Triệu Hùng có thể hiểu được Vân Nhã, dùng hôn nhân của con cái để đổi lấy lợi ích của gia tộc. Đây là điều đáng lên án của nhà có quyền thế!
Ở bên trong nhà có quyền thế, lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả. Cho nên, lúc cần thiết, sẽ hy sinh hôn nhân của con cái để giành lấy nhiều lợi ích nhất cho gia tộc.
"Cô Nhã! Nếu cô không đồng ý, thì nói với bố cô ấy! Hơn nữa, chúng ta cũng đâu có quen biết, cô lại đến chỗ tôi dốc lòng, tôi cũng giúp không giúp được cái gì."
Vân Nhã trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nói: "Tôi lại không trông cậy vào anh có thể giúp được gì, chỉ là muốn tìm người tâm sự một chút thôi. Tôi coi anh trở thành bạn thân khác giới của tôi, anh không biết, sẽ có bao nhiêu người hâm mộ anh đâu."
"Được! Nếu ai hâm mộ thì cứ để người đó đến làm bạn thân khác giới của cô đi. Tôi không có hứng thú làm bạn thân khác giới của cô."
"Anh!”
Vân Nhã nổi giận, giơ tay lên muốn đánh Triệu Hùng.
Triệu Hùng nắm chặt lấy cổ tay Vân Nhã, lạnh giọng nói: "Phụ nữ quá bạo lực sẽ không có người đàn ông nào thích đâu! Cô có một khuôn mặt xinh đẹp, gia thế cũng không tệ. Nhưng mà Triệu Hùng tôi rất ghét những cô chiêu không ai bì nổi như cô." Nói rồi liền thả tay Vân Nhã ra.
"Anh… anh bắt nạt tôi!" Vân Nhã tủi thân buồn bã òa khóc, vừa khóc, vừa mắng Triệu Hùng: "Anh là đồ không có lương tâm, tôi coi anh thành bạn thân, anh lại hờ hững với tôi."
Triệu Hùng bị Vân Nhã khóc đến mức cảm thấy phiền lòng, vứt mẩu thuốc lá ra bên ngoài. Sau đó, anh mở cửa xe, đi đến chỗ ngồi của Vân Nhã, túm cô ta ra khỏi xe.
Vân Nhã bị hành động thô lỗ của Triệu Hùng làm cho ngây người.
"Triệu Hùng, anh làm gì đấy?" Vân Nhã cảm thấy Triệu Hùng đối xử với mình quá thô bạo, hét lên hỏi anh.
Triệu Hùng ngồi trở lại trên xe một lần nữa, thắt dây an toàn. Sau đó khởi động xe, lạnh lùng nói với Vân Nhã bên ngoài: "Cô Nhã, bạn thân của cô bây giờ không rảnh ở chỗ này với cô, tôi phải đi đón con rồi.” Nói xong liền đạp chân ga, nghênh ngang lái xe rời đi.
Vân Nhã tức giận đến mức ở phía sau dậm chân mắng to: "Triệu Hùng, tên khốn nhà anh! Nếu để cho bà đây bắt được anh, tôi sẽ rút gân lột da anh.”
Hắt xì!
Triệu Hùng hắt xì hơi một cái, anh vừa lái xe, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nói một mình: "Nhất định là cô Nhã đang mắng mình."
Đến nhà trẻ, cách thời gian bọn trẻ tan học còn một lát nữa.
Triệu Hùng đặt báo thức, nằm trong xe ngủ một giấc. Khi anh bị chuông báo thức đánh thức, vuốt vuốt hai mắt nhập nhèm, lúc này mới mở cửa xe, đi đến cửa trường học.
Cửa trường học đã chật ních rất nhiều người, Triệu Hùng cậy vào cơ thể khoẻ mạnh, rất nhanh đã tách được đám người, xông lên đầu hàng.
Đến thời gian nhà trẻ tan học, từng giáo viên bắt đầu dẫn bọn trẻ đi ra.
Đến phiên lớp Lâm Thảo, Triệu Hùng liếc mắt liền thấy con gái Dao Châu nhỏ trong đội ngũ, anh vẫy tay với con.
Lâm Thảo thấy được Triệu Hùng, để chính Dao Châu nhỏ chạy đến tìm Triệu Hùng.
Ngay lúc Triệu Hùng đón được con gái Dao Châu nhỏ, chuẩn bị trở về nhà. Bên cạnh đột nhiên có thêm hai tên cảnh sát, một cảnh sát hỏi Triệu Hùng: "Là anh Triệu Hùng đúng không?"
Triệu Hùng nhìn cảnh sát bên cạnh, gật đầu nói: "Tôi là Triệu Hùng!"
Một cảnh sát nghiêm túc nói vớiTriệu Hùng: "Anh dính líu đến việc ẩu đả anh Hà Quý Nam, đây là lệnh bắt, xin đi theo chúng tôi đến đi cục cảnh sát một chuyến." Nói rồi liền đeo còng tay cho Triệu Hùng.
Dao Châu nhỏ thấy Triệu Hùng bị cảnh sát còng tay, cô bé lập tức sợ quá mà khóc, ôm lấy đùi một cảnh sát, kêu khóc nói: "Các chú không được bắt bố cháu! Không được bắt bố cháu…”
Cả ngày thằng nhãi này dẫn vệ sĩ đi lung tung khắp nơi, là cậu ấm ăn chơi nổi tiếng trong thành phố Hải Phòng. Tán gái thì thôi, cả ngày còn gây rắc rối.
Hà Quý Nam bắt nạt người khác, Triệu Hùng cũng không thèm quan tâm. Nhưng thằng nhãi này tìm đường chết, dám bắt nạt cả Triệu Hùng, Triệu Hùng có thể để mặc hắn ta mới là lạ.
Ngay lúc Triệu Hùng chuẩn bị lái xe lúc rời đi, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại bên cạnh xe anh.
Vừa thấy là xe của Vân Nhã, Triệu Hùng đang chuẩn bị chuồn đi.
Có vẻ Vân Nhã phát hiện ra ý đồ của Triệu Hùng, mở cửa xe, dùng cơ thể ngăn ở trước xe của Triệu Hùng.
Không còn cách nào, Triệu Hùng chỉ có thể tắt máy.
Vân Nhã mở cửa xe kế bên ghế tài xế ra, ngồi xuống.
Triệu Hùng thấy vẻ mặt bực tức của Vân Nhã, không hiểu hỏi: "Cô Nhã, là ai trêu chọc cô vậy?"
"Còn có ai nữa? Cái tên Hán Vân Hiển ghê tởm kia."
"Hán Vân Hiển?"
Triệu Hùng nhíu mày, nói với Vân Nhã: "Cô Nhã, có phải cô lên nhầm xe rồi hay không? Hán Vân Hiển trêu chọc cô, cô không đi tìm anh ta, mà lên xe tôi làm loạn cái gì?”
"Tôi thích đến tìm anh đấy, sao nào?" Vân Nhã lườm Triệu Hùng một cái.
Triệu Hùng không còn gì để nói, Vân Nhã này đúng là có tính tình tiểu thư trời sinh. Làm việc theo ý mình, toàn bằng cảm xúc của mình.
Nếu Triệu Hùng còn chưa kết hôn, Triệu Hùng cũng không để ý đến việc diễn trò với Vân Nhã. Nhưng anh biết, một khi dính vào Vân Nhã, sẽ gây ra phiền toái lớn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể bỏ rơi được cái phiền toái này. Cho nên, Triệu Hùng cũng không phải là đang giả vờ kiêu ngạo, mà không muốn có quan hệ quá mức mập mờ với Vân Nhã.
Triệu Hùng quay cửa kính xe xuống, bật lửa châm một điếu thuốc.
"Cho tôi một điếu thuốc!" Vân Nhã yêu cầu Triệu Hùng.
Triệu Hùng giật mình, nhưng vẫn rút một điếu thuốc lá từ trong hộp ra đưa cho Vân Nhã. Anh nhìn ra được, Vân Nhã đúng là đang rất buồn bực.Triệu Hùng hỏi Vân Nhã: "Cô Nhã, cô tìm tôi làm cái gì? Tôi nói cho cô biết này! Tôi là người đã có vợ, có con rồi. Tôi chỉ có hai mươi phút, một lát nữa còn phải đến trường học đón con.”
"Có thì có thôi! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Lát nữa tôi và anh cùng đi đón con bé.” Vân Nhã nhếch miệng.
"Cái gì?"
Triệu Hùng la hoảng lên, nhả khói lên trên mặt Vân Nhã.
Vân Nhã lườm Triệu Hùng một cái, nói: "Tên này anh muốn chết hả? Dám ả khói lên mặt tôi?"
Triệu Hùng không để ý đến Vân Nhã, mà lấy giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo cô ta: "Cô muốn hại chết tôi à! Nếu cô đi đón con với tôi, để bà xã tôi biết, cho dù tôi có nhảy vào trong sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch."
"Đó không phải là nơi để anh nhảy."
Vân Nhã mỉm cười, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nói: "Anh nhảy vào trong sống Hoàng Hà, đương nhiên không rửa sạch. Nếu anh nhảy vào Cửu Trại Câu và hồ Lugu, đảm bảo có thể chứng minh sự trong sạch của anh."
Triệu Hùng thấy Vân Nhã cười, tức giận hỏi cô ta: "Cô Nhã, rốt cuộc cô và Hán Vân Hiển làm sao vậy?"
Vân Nhã khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, nói: "Tên khốn Hán Vân Hiển này! Thế mà lại bảo bố anh ta đến cầu hôn với bố tôi, nói muốn trở thành thông gia vững chắc với nhà họ Vân chúng tôi."
Sau khi Triệu Hùng nghe vậy thì chau mày. Nghĩ thầm: Nhà họ Hán tính toán thật tốt. Muốn thông qua " phương thức "thông gia vững chắc”, để củng cố địa vị của nhà họ Hán.
"Vậy bố cô có ý gì?" Triệu Hùng nhìn Vân Nhã hỏi.
Vân Nhã tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thở phì phò nói: "Đương nhiên là bố tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này rồi. Ông ta nói nếu nhà họ Vân chúng tôi làm thông gia với nhà họ Hán, hai nhà thành thông gia vững chắc, giàu hơn mấy đời cũng không có vấn đề gì."
Triệu Hùng nghĩ thầm, tên Hán Vân Hiển này thật đúng là hèn hạ. Rõ ràng thằng nhãi này muốn làm thông gia với nhà họ Nhã, vậy mà vẫn còn thèm nhỏ dãi bà xã của mình. Nếu mình không cho Hán Vân Hiển một bài học, anh ta sẽ thật sự cho rằng mình là cậu ấm đứng đầu thành phố Hải Phòng, là có thể muốn làm gì thì làm.
Triệu Hùng lạnh nhạt nói với Vân Nhã, "Đây không phải là rất tốt sao? Cô không đi tìm chồng tương lai của mình, đến tìm tôi làm cái gì?"
"Không cho phép anh gọi anh ta là chồng tương lai của tôi!" Vân Nhã hung dữ nói.
"Ặc!”
Triệu Hùng không rõ, Vân Nhã tức giận cái gì.
Lại nghe Vân Nhã nói: "Người khác không hiểu rõ về Hán Vân Hiển, nhưng Vân Nhã tôi lại hiểu anh ta rất rõ. Nhìn qua có vẻ tên này là một người tử tế đứng đắn, nhưng lại có một bụng ý đồ xấu. Tôi không thích loại hình ngụy quân tử giống Nhạc Bất Quần như anh ta. Chung sống cả đời với người như thế, mỗi ngày đều phải cãi nhau với anh ta."
Triệu Hùng nghe vậy mà mừng thầm trong lòng.
Nếu nhà họ Vân và nhà họ Hán thật sự trở thành “thông gia vững chắc” thì đúng là một phiền phức lớn. Đối phó với một nhà họ Hán lại dễ dàng hơn nhiều.
"Nếu cô đã không thích Hán Vân Hiển, thì cứ nói với bố cô chứ sao."
Triệu Hùng không nhắc tới bố của Vân Nhã còn tốt, vừa nhắc đến, Vân Nhã càng tức giận.
"Hừ! Đừng nói đến lão già kia với tôi."
Triệu Hùng nghe cách xưng hô của Vân Nhã đối với bố cô ta, không khỏi nhíu mày.
Vân Nhã giải thích: "Trước kia, tôi cho rằng bố mình là ông bố tốt nhất trên thế giới này. Ông ta yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi như một cô công chúa. Nhưng bây giờ tôi mới biết được, ông ta làm tất cả cũng là vì coi tôi thành vật hy sinh của gia tộc. Nói cách khác, bố tôi đã sớm coi tôi như một quân cờ, lúc cần thiết sẽ thông gia với gia tộc khác để giữ vững tiền tài và địa vị của nhà họ Vân chúng tôi."
Triệu Hùng có thể hiểu được Vân Nhã, dùng hôn nhân của con cái để đổi lấy lợi ích của gia tộc. Đây là điều đáng lên án của nhà có quyền thế!
Ở bên trong nhà có quyền thế, lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả. Cho nên, lúc cần thiết, sẽ hy sinh hôn nhân của con cái để giành lấy nhiều lợi ích nhất cho gia tộc.
"Cô Nhã! Nếu cô không đồng ý, thì nói với bố cô ấy! Hơn nữa, chúng ta cũng đâu có quen biết, cô lại đến chỗ tôi dốc lòng, tôi cũng giúp không giúp được cái gì."
Vân Nhã trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nói: "Tôi lại không trông cậy vào anh có thể giúp được gì, chỉ là muốn tìm người tâm sự một chút thôi. Tôi coi anh trở thành bạn thân khác giới của tôi, anh không biết, sẽ có bao nhiêu người hâm mộ anh đâu."
"Được! Nếu ai hâm mộ thì cứ để người đó đến làm bạn thân khác giới của cô đi. Tôi không có hứng thú làm bạn thân khác giới của cô."
"Anh!”
Vân Nhã nổi giận, giơ tay lên muốn đánh Triệu Hùng.
Triệu Hùng nắm chặt lấy cổ tay Vân Nhã, lạnh giọng nói: "Phụ nữ quá bạo lực sẽ không có người đàn ông nào thích đâu! Cô có một khuôn mặt xinh đẹp, gia thế cũng không tệ. Nhưng mà Triệu Hùng tôi rất ghét những cô chiêu không ai bì nổi như cô." Nói rồi liền thả tay Vân Nhã ra.
"Anh… anh bắt nạt tôi!" Vân Nhã tủi thân buồn bã òa khóc, vừa khóc, vừa mắng Triệu Hùng: "Anh là đồ không có lương tâm, tôi coi anh thành bạn thân, anh lại hờ hững với tôi."
Triệu Hùng bị Vân Nhã khóc đến mức cảm thấy phiền lòng, vứt mẩu thuốc lá ra bên ngoài. Sau đó, anh mở cửa xe, đi đến chỗ ngồi của Vân Nhã, túm cô ta ra khỏi xe.
Vân Nhã bị hành động thô lỗ của Triệu Hùng làm cho ngây người.
"Triệu Hùng, anh làm gì đấy?" Vân Nhã cảm thấy Triệu Hùng đối xử với mình quá thô bạo, hét lên hỏi anh.
Triệu Hùng ngồi trở lại trên xe một lần nữa, thắt dây an toàn. Sau đó khởi động xe, lạnh lùng nói với Vân Nhã bên ngoài: "Cô Nhã, bạn thân của cô bây giờ không rảnh ở chỗ này với cô, tôi phải đi đón con rồi.” Nói xong liền đạp chân ga, nghênh ngang lái xe rời đi.
Vân Nhã tức giận đến mức ở phía sau dậm chân mắng to: "Triệu Hùng, tên khốn nhà anh! Nếu để cho bà đây bắt được anh, tôi sẽ rút gân lột da anh.”
Hắt xì!
Triệu Hùng hắt xì hơi một cái, anh vừa lái xe, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nói một mình: "Nhất định là cô Nhã đang mắng mình."
Đến nhà trẻ, cách thời gian bọn trẻ tan học còn một lát nữa.
Triệu Hùng đặt báo thức, nằm trong xe ngủ một giấc. Khi anh bị chuông báo thức đánh thức, vuốt vuốt hai mắt nhập nhèm, lúc này mới mở cửa xe, đi đến cửa trường học.
Cửa trường học đã chật ních rất nhiều người, Triệu Hùng cậy vào cơ thể khoẻ mạnh, rất nhanh đã tách được đám người, xông lên đầu hàng.
Đến thời gian nhà trẻ tan học, từng giáo viên bắt đầu dẫn bọn trẻ đi ra.
Đến phiên lớp Lâm Thảo, Triệu Hùng liếc mắt liền thấy con gái Dao Châu nhỏ trong đội ngũ, anh vẫy tay với con.
Lâm Thảo thấy được Triệu Hùng, để chính Dao Châu nhỏ chạy đến tìm Triệu Hùng.
Ngay lúc Triệu Hùng đón được con gái Dao Châu nhỏ, chuẩn bị trở về nhà. Bên cạnh đột nhiên có thêm hai tên cảnh sát, một cảnh sát hỏi Triệu Hùng: "Là anh Triệu Hùng đúng không?"
Triệu Hùng nhìn cảnh sát bên cạnh, gật đầu nói: "Tôi là Triệu Hùng!"
Một cảnh sát nghiêm túc nói vớiTriệu Hùng: "Anh dính líu đến việc ẩu đả anh Hà Quý Nam, đây là lệnh bắt, xin đi theo chúng tôi đến đi cục cảnh sát một chuyến." Nói rồi liền đeo còng tay cho Triệu Hùng.
Dao Châu nhỏ thấy Triệu Hùng bị cảnh sát còng tay, cô bé lập tức sợ quá mà khóc, ôm lấy đùi một cảnh sát, kêu khóc nói: "Các chú không được bắt bố cháu! Không được bắt bố cháu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.