Chương 202: Ước mơ của em là làm thư ký?
PGUP
15/08/2021
Triệu Hùng thật thà cười cười, giải thích rằng mình đưa cho em vợ Lý Diệu Linh thẻ VIP và vé buổi hòa nhạc, cô ấy tự nguyện giúp đỡ bọn họ hòa giải.
“Chuyện chúng ta cãi nhau, anh đã nói gì cho Diệu Linh?” Lý Thanh Tịnh kìm nén tức giận trong lòng.
“Không phải anh nói, là Dao Châu nói.”
“Dao Châu?”
“Đúng! Hôm qua con gái đã nghe thấy hai chúng ta nói chuyện. Con gái đã lớn, có một số việc chúng ta phải tránh mặt con bé.”
Lý Thanh Tịnh “Ồ!” một tiếng, cùng anh nằm xuống.
Triệu Hùng nằm xuống theo, can đảm đưa tay chạm vào vòng eo nhỏ của vợ.
“Đừng đụng vào em.” Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói một câu.
Triệu Hùng tức giận rụt tay về. Trong lòng có chút buồn rầu, vất vả lắm mới xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với vợ, bởi vì Vân Nhã hôn một cái, tình cảm hai người lại rơi vào chiến tranh lạnh.
Buổi tối Triệu Hùng hay đi luyện công, hiện tại chữ viết tay của anh đã rất tốt. Chỉ là còn lâu mới có thể giống như Khổng Côn Bằng, dùng bút lông viết xong, chữ viết còn chưa khô mực. Kỹ thuật dùng roi của anh cũng rất tiến bộ, anh đã có thể múa võ một cách mạnh mẽ tạo ra tiếng gió, không còn như trước kia...tự đánh chính mình nữa.
Khổng Côn Bằng nhìn bộ dạng múa võ của Triệu Hùng, khóe miệng lộ ra nụ cười. Triệu Hùng tuy không phải có thiên phú hơn người, nhưng may mắn là lại có bản lĩnh rất lớn, luyện võ so với người bình thường tiến bộ rất nhanh.
Đợi Triệu Hùng luyện lại xong hai lần, ông Khổng nhảy xuống từ bàn đá, làm cho Triệu Hùng nhìn thật kỹ, anh lại luyện tập một lần nữa.
Triệu Hùng đã có nền tảng nhất định, nhìn chiêu thức của ông Khổng, trong nháy mắt đã có thể tiếp thu được luôn.
Bỗng có tiếng “Răng rắc!”, một viên đá có kích thước bằng cái cối bị ông Khổng đánh vỡ ra mà văng tung tóe.
Triệu Hùng đứng nhìn không nói lên lời, bản thân có thể luyện đến trình độ như vậy, còn sợ hãi cái gì chứ?
Ông Khổng ném roi về phía Triệu Hùng, nói: “Được rồi! Cậu luyện tập tiếp đi.”
Triệu Hùng cũng có thể chịu đựng gian khổ, hết lần này tới lần khác theo chiêu của ông Khổng trong trí nhớ, luyện từng chiêu một.
Khi anh quất mạnh vào tảng đá lớn. Chợt nghe “Ba!” một tiếng, tảng đá vẫn không có động đậy, quả thật tưởng tượng và thực tế khác xa một trời một vực.
Ông Khổng vuốt bộ râu dài, nhìn Triệu Hùng nói: “Luyện võ là cả một chặng đường, quan trọng là kiên trì, bền bỉ, làm sao có thể làm một lần là được. Hiện tại cậu đã nắm giữ kỹ năng dùng roi cơ bản, kỹ thuật sử dụng bút lông cũng rất tiến bộ. Chỉ cần cậu nắm vững được phương pháp ngự khí, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ phá tan được tảng đá này. Đúng rồi, tôi cho cậu đi xem xét để mua đá về xây công viên, tại sao cậu còn chưa chuẩn bị? Người phụ trách quản lý công viên đã đến tìm tôi đấy.”
“Ông yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi làm.” Triệu Hùng nói xong cầm di động gửi tin nhắn cho Hồ Dân, để ông ta chuẩn bị đá xây công viên.
Triệu Hùng lại tiếp tục luyện roi, buổi sáng mệt nhọc cứ thế trôi qua.
Lúc về đến nhà, đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ sáng.
Hôm nay là cuối tuần, con gái không cần đi nhà trẻ. Triệu Hùng không làm bữa sáng, mà nằm xuống bên người vợ, tiếp tục ngủ.
Rất nhanh, Triệu Hùng rơi vào giấc ngủ say.
Lý Thanh Tịnh mở to mắt, nhìn người bên cạnh là Triệu Hùng.
Triệu Hùng tuy không coi là cao to đẹp trai nhưng lại rất nam tính. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm và đôi mắt sắc lạnh, người đàn ông này cũng coi như đẹp trai trong đám đàn ông.
Lần trước, bởi vì bản thân bị Đích La Tinh bỏ thuốc, Thanh Tịnh đã ở cùng một chỗ với Triệu Hùng. Cô vẫn không đề cập đến chuyện này, chính là muốn trốn tránh không để cho hai bên phải xấu hổ.
Trong tâm trí của Lý Thanh Tịnh, cô đã muốn coi Triệu Hùng là chồng tương lai.Chỉ là Triệu Hùng, người đàn ông này vẫn còn cần sự thúc giục, cô không muốn chồng mình lái xe cho người khác, hài lòng với mức lương một năm mấy chục vạn. Người sống một đời, có thể tranh đấu sẽ không muốn chọn cuộc sống an nhàn, cô hy vọng Triệu Hùng sau này có thể trở thành một anh hùng trong tâm trí cô, để cô có thể dựa dẫm vào anh, mà không phải làm cho anh dựa vào chính mình.
Nội tâm Lý Thanh Tịnh có tiếng nói: “Triệu Hùng, hy vọng anh có thể hiểu được ý tốt của em.”
Triệu Hùng một đêm ngủ có mấy giờ, anh thật sự rất mệt mỏi. Lúc tỉnh lại, Lý Thanh Tịnh đã đi đến công ty.
Dao Châu thấy Triệu Hùng đi đến, kêu lên: “Ba ba, ba mau đi nấu cơm đi! Con đói bụng lắm rồi!”
“Dì của con đâu?”
“Con không biết!”
Đang nói, của phòng vang lên một tiếng “cạch”, Triệu Hùng theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy cô em vợ Lý Diệu Linh mang theo cháo cùng bánh bao đi vào.
“Dao Châu, mau tới đây ăn cơm đi.”
“Con đến đây!” Dao Châu chạy về phía Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng đã tỉnh, liền gọi anh: “Anh rể, mau đi rửa mặt rồi đến đây ăn cơm đi.”
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, đi về phía nhà vệ sinh rửa mặt.
Đi đến trên bàn, cầm lấy một cái bánh bao cho vào miệng ăn rồi đứng lên.
Lý Diệu Linh vừa ăn sáng, vừa hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, em nghe chị nói mỗi tối anh đều đi luyện công?”
“Đúng vậy! Làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn thôi.”
“Anh luyện tập kỹ năng gì vậy?”
“Nói ra em cũng không biết!” Triệu Hùng liếc nhìn em vợ một cái.
Lý Diệu Linh tò mò hỏi: “Vậy anh luyện được đến trình độ nào rồi, có giống như trong phim điện ảnh có các hiệp sĩ bay tới bay lui trên trời không?”
Triệu Hùng tức giận nói: “Em định làm phim điện ảnh sao? Anh luyện võ, chính là để bảo vệ chị em và Dao Châu, không để người khác bắt nạt.”
“Vậy anh có thời gian dạy em không, em cũng muốn học.”
Triệu Hùng nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, than thở một câu: “Bản thân anh có chỗ học chưa thể hiểu được, nếu dạy em, chẳng phải là dạy sai cho học trò sao?”
“Ai nha! Em đã hết thuốc chữa, có lẽ chỉ có anh mới có thể giúp em cải tử hoàn sinh.”
Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, anh có cô em vợ có tính ba phải, nhưng thật ra cũng không tồi. Chẳng qua, cả ngày không lo nghĩ gì đến cuộc sống, là bị mẹ vợ Đào Ai Hoa và bố vợ Lý Quốc Lâm cưng chiều.
“Diệu Linh, em không thể nào cả ngày vô lo vô nghĩ với cuộc sống này được, rốt cuộc mục tiêu của em là gì, tương lai muốn làm cái gì?”
Không đợi Lý Diệu Linh trả lời, Dao Châu đã giành trả lời trước nói: “Dì, sau này con muốn làm cảnh sát.”
“Dì biết con muốn làm cảnh sát, chỉ là kẻ xấu cũng rất lợi hại đó. Dao Châu, sau này con muốn làm cảnh sát, tốt nhất là cùng cha con học võ đi.”
“Chỉ là cha con nói con còn nhỏ, không dạy con.”
Triệu Hùng nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh, anh bây giờ đang hỏi em, em đừng lôi Dao Châu vào.”
“Em...”
Lý Diệu Linh nghĩ nghĩ, một tay chống má, nói: “Trước kia, em nghĩ muốn làm một ngôi sao lớn, hào quang tỏa sáng. Chỉ là tài năng của em không có. Học tập lại không tốt, cũng không làm được nhà khoa học. Em cảm thấy chính mình là một người tàn phế, chuẩn bị tìm một người đàn ông để dựa vào, đem bản thân gả đi.”
“Con nhóc như em thế nào lại không dám theo đuổi như vậy? Mỗi người đều có một lý tưởng riêng, có lẽ đời này sẽ không thực hiện được lý tưởng này, nhưng ít nhất còn có cái theo đuổi mục tiêu. Em xem chị em, mục tiêu chính là có công ty lớn mạnh. Mà Dao Châu, tương lai còn dài mà đã nghĩ muốn làm cảnh sát.”
Lý Diệu Linh cắt ngang lời Triệu Hùng nói: “Anh rể, vậy mục tiêu của anh là gì?”
Triệu Hùng mặt hơi sửng sốt, nói: “Anh ư! Chính là giúp chị em làm công ty lớn mạnh.”
Lý Diệu Linh nghe triệu Hùng nói xong, cười ha ha đứng lên. Chỉ vào Triệu Hùng nói: “Anh còn nói em, anh chẳng phải cũng không có lý tưởng sống đó sao?”
Triệu Hùng nghiêm túc hỏi lại: “Như thế nào, anh muốn giúp chị em làm cho công ty lớn mạnh không phải là lý tưởng sao?”
“Cái này mà gọi là lý tưởng sao? Cùng lắm chỉ coi đó là ước mơ mà thôi. Tương lai của em, nếu không thể giống chị em làm chủ công ty, nhất định phải làm thư ký cho một người đẹp trai.”
“Lý tưởng của em là làm thư lý?”
Triệu Hùng lần đầu được nghe qua, có người ước mơ như thế này. Làm cho anh không khỏi nhớ đến một câu nói hiện rất thịnh hành: có việc người gọi trợ lý làm, không có việc gì người làm trợ lý.
Giống như Lý Diệu Linh là một cô gái xinh đẹp, nếu thực sự làm trợ lý của người đàn ông khác, thật sự rất nguy hiểm.
“Diệu Linh, tương lai nếu anh thành lập công ty và làm ông chủ, em có muốn làm trợ lý cho anh không?”
“Anh rể định lừa em sao? Chị của em không đánh chết anh mới là lạ đó.”
Triệu Hùng tức giận nói: “Anh không có ý định lừa em, là sợ em bị mấy ông chủ không có lương tâm kia lừa đi! Với chỉ số thông minh của em, chỉ sợ bị người ta lừa bán mà thôi.”
“Ai nha! Anh thế nào càng nghĩ lại càng giống mẹ em. Cằn nhằn liên tục! Em-Lý Diệu Linh sẽ không như vậy, không có chuyện không chịu nổi đâu. Chờ em tốt nghiệp được vào công ty Phong Quang, đến lúc đó anh sẽ phải nghĩ lại.”
Triệu Hùng hơi hơi lắc đầu, anh cảm thấy Lý Diệu Linh không hợp với chức vụ này. Cô giống như người phụ nữ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, phải giống như “Chim hoàng yến” được nuôi dưỡng mà đứng lên.
“Chuyện chúng ta cãi nhau, anh đã nói gì cho Diệu Linh?” Lý Thanh Tịnh kìm nén tức giận trong lòng.
“Không phải anh nói, là Dao Châu nói.”
“Dao Châu?”
“Đúng! Hôm qua con gái đã nghe thấy hai chúng ta nói chuyện. Con gái đã lớn, có một số việc chúng ta phải tránh mặt con bé.”
Lý Thanh Tịnh “Ồ!” một tiếng, cùng anh nằm xuống.
Triệu Hùng nằm xuống theo, can đảm đưa tay chạm vào vòng eo nhỏ của vợ.
“Đừng đụng vào em.” Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói một câu.
Triệu Hùng tức giận rụt tay về. Trong lòng có chút buồn rầu, vất vả lắm mới xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với vợ, bởi vì Vân Nhã hôn một cái, tình cảm hai người lại rơi vào chiến tranh lạnh.
Buổi tối Triệu Hùng hay đi luyện công, hiện tại chữ viết tay của anh đã rất tốt. Chỉ là còn lâu mới có thể giống như Khổng Côn Bằng, dùng bút lông viết xong, chữ viết còn chưa khô mực. Kỹ thuật dùng roi của anh cũng rất tiến bộ, anh đã có thể múa võ một cách mạnh mẽ tạo ra tiếng gió, không còn như trước kia...tự đánh chính mình nữa.
Khổng Côn Bằng nhìn bộ dạng múa võ của Triệu Hùng, khóe miệng lộ ra nụ cười. Triệu Hùng tuy không phải có thiên phú hơn người, nhưng may mắn là lại có bản lĩnh rất lớn, luyện võ so với người bình thường tiến bộ rất nhanh.
Đợi Triệu Hùng luyện lại xong hai lần, ông Khổng nhảy xuống từ bàn đá, làm cho Triệu Hùng nhìn thật kỹ, anh lại luyện tập một lần nữa.
Triệu Hùng đã có nền tảng nhất định, nhìn chiêu thức của ông Khổng, trong nháy mắt đã có thể tiếp thu được luôn.
Bỗng có tiếng “Răng rắc!”, một viên đá có kích thước bằng cái cối bị ông Khổng đánh vỡ ra mà văng tung tóe.
Triệu Hùng đứng nhìn không nói lên lời, bản thân có thể luyện đến trình độ như vậy, còn sợ hãi cái gì chứ?
Ông Khổng ném roi về phía Triệu Hùng, nói: “Được rồi! Cậu luyện tập tiếp đi.”
Triệu Hùng cũng có thể chịu đựng gian khổ, hết lần này tới lần khác theo chiêu của ông Khổng trong trí nhớ, luyện từng chiêu một.
Khi anh quất mạnh vào tảng đá lớn. Chợt nghe “Ba!” một tiếng, tảng đá vẫn không có động đậy, quả thật tưởng tượng và thực tế khác xa một trời một vực.
Ông Khổng vuốt bộ râu dài, nhìn Triệu Hùng nói: “Luyện võ là cả một chặng đường, quan trọng là kiên trì, bền bỉ, làm sao có thể làm một lần là được. Hiện tại cậu đã nắm giữ kỹ năng dùng roi cơ bản, kỹ thuật sử dụng bút lông cũng rất tiến bộ. Chỉ cần cậu nắm vững được phương pháp ngự khí, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ phá tan được tảng đá này. Đúng rồi, tôi cho cậu đi xem xét để mua đá về xây công viên, tại sao cậu còn chưa chuẩn bị? Người phụ trách quản lý công viên đã đến tìm tôi đấy.”
“Ông yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi làm.” Triệu Hùng nói xong cầm di động gửi tin nhắn cho Hồ Dân, để ông ta chuẩn bị đá xây công viên.
Triệu Hùng lại tiếp tục luyện roi, buổi sáng mệt nhọc cứ thế trôi qua.
Lúc về đến nhà, đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ sáng.
Hôm nay là cuối tuần, con gái không cần đi nhà trẻ. Triệu Hùng không làm bữa sáng, mà nằm xuống bên người vợ, tiếp tục ngủ.
Rất nhanh, Triệu Hùng rơi vào giấc ngủ say.
Lý Thanh Tịnh mở to mắt, nhìn người bên cạnh là Triệu Hùng.
Triệu Hùng tuy không coi là cao to đẹp trai nhưng lại rất nam tính. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm và đôi mắt sắc lạnh, người đàn ông này cũng coi như đẹp trai trong đám đàn ông.
Lần trước, bởi vì bản thân bị Đích La Tinh bỏ thuốc, Thanh Tịnh đã ở cùng một chỗ với Triệu Hùng. Cô vẫn không đề cập đến chuyện này, chính là muốn trốn tránh không để cho hai bên phải xấu hổ.
Trong tâm trí của Lý Thanh Tịnh, cô đã muốn coi Triệu Hùng là chồng tương lai.Chỉ là Triệu Hùng, người đàn ông này vẫn còn cần sự thúc giục, cô không muốn chồng mình lái xe cho người khác, hài lòng với mức lương một năm mấy chục vạn. Người sống một đời, có thể tranh đấu sẽ không muốn chọn cuộc sống an nhàn, cô hy vọng Triệu Hùng sau này có thể trở thành một anh hùng trong tâm trí cô, để cô có thể dựa dẫm vào anh, mà không phải làm cho anh dựa vào chính mình.
Nội tâm Lý Thanh Tịnh có tiếng nói: “Triệu Hùng, hy vọng anh có thể hiểu được ý tốt của em.”
Triệu Hùng một đêm ngủ có mấy giờ, anh thật sự rất mệt mỏi. Lúc tỉnh lại, Lý Thanh Tịnh đã đi đến công ty.
Dao Châu thấy Triệu Hùng đi đến, kêu lên: “Ba ba, ba mau đi nấu cơm đi! Con đói bụng lắm rồi!”
“Dì của con đâu?”
“Con không biết!”
Đang nói, của phòng vang lên một tiếng “cạch”, Triệu Hùng theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy cô em vợ Lý Diệu Linh mang theo cháo cùng bánh bao đi vào.
“Dao Châu, mau tới đây ăn cơm đi.”
“Con đến đây!” Dao Châu chạy về phía Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng đã tỉnh, liền gọi anh: “Anh rể, mau đi rửa mặt rồi đến đây ăn cơm đi.”
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, đi về phía nhà vệ sinh rửa mặt.
Đi đến trên bàn, cầm lấy một cái bánh bao cho vào miệng ăn rồi đứng lên.
Lý Diệu Linh vừa ăn sáng, vừa hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, em nghe chị nói mỗi tối anh đều đi luyện công?”
“Đúng vậy! Làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn thôi.”
“Anh luyện tập kỹ năng gì vậy?”
“Nói ra em cũng không biết!” Triệu Hùng liếc nhìn em vợ một cái.
Lý Diệu Linh tò mò hỏi: “Vậy anh luyện được đến trình độ nào rồi, có giống như trong phim điện ảnh có các hiệp sĩ bay tới bay lui trên trời không?”
Triệu Hùng tức giận nói: “Em định làm phim điện ảnh sao? Anh luyện võ, chính là để bảo vệ chị em và Dao Châu, không để người khác bắt nạt.”
“Vậy anh có thời gian dạy em không, em cũng muốn học.”
Triệu Hùng nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, than thở một câu: “Bản thân anh có chỗ học chưa thể hiểu được, nếu dạy em, chẳng phải là dạy sai cho học trò sao?”
“Ai nha! Em đã hết thuốc chữa, có lẽ chỉ có anh mới có thể giúp em cải tử hoàn sinh.”
Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, anh có cô em vợ có tính ba phải, nhưng thật ra cũng không tồi. Chẳng qua, cả ngày không lo nghĩ gì đến cuộc sống, là bị mẹ vợ Đào Ai Hoa và bố vợ Lý Quốc Lâm cưng chiều.
“Diệu Linh, em không thể nào cả ngày vô lo vô nghĩ với cuộc sống này được, rốt cuộc mục tiêu của em là gì, tương lai muốn làm cái gì?”
Không đợi Lý Diệu Linh trả lời, Dao Châu đã giành trả lời trước nói: “Dì, sau này con muốn làm cảnh sát.”
“Dì biết con muốn làm cảnh sát, chỉ là kẻ xấu cũng rất lợi hại đó. Dao Châu, sau này con muốn làm cảnh sát, tốt nhất là cùng cha con học võ đi.”
“Chỉ là cha con nói con còn nhỏ, không dạy con.”
Triệu Hùng nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh, anh bây giờ đang hỏi em, em đừng lôi Dao Châu vào.”
“Em...”
Lý Diệu Linh nghĩ nghĩ, một tay chống má, nói: “Trước kia, em nghĩ muốn làm một ngôi sao lớn, hào quang tỏa sáng. Chỉ là tài năng của em không có. Học tập lại không tốt, cũng không làm được nhà khoa học. Em cảm thấy chính mình là một người tàn phế, chuẩn bị tìm một người đàn ông để dựa vào, đem bản thân gả đi.”
“Con nhóc như em thế nào lại không dám theo đuổi như vậy? Mỗi người đều có một lý tưởng riêng, có lẽ đời này sẽ không thực hiện được lý tưởng này, nhưng ít nhất còn có cái theo đuổi mục tiêu. Em xem chị em, mục tiêu chính là có công ty lớn mạnh. Mà Dao Châu, tương lai còn dài mà đã nghĩ muốn làm cảnh sát.”
Lý Diệu Linh cắt ngang lời Triệu Hùng nói: “Anh rể, vậy mục tiêu của anh là gì?”
Triệu Hùng mặt hơi sửng sốt, nói: “Anh ư! Chính là giúp chị em làm công ty lớn mạnh.”
Lý Diệu Linh nghe triệu Hùng nói xong, cười ha ha đứng lên. Chỉ vào Triệu Hùng nói: “Anh còn nói em, anh chẳng phải cũng không có lý tưởng sống đó sao?”
Triệu Hùng nghiêm túc hỏi lại: “Như thế nào, anh muốn giúp chị em làm cho công ty lớn mạnh không phải là lý tưởng sao?”
“Cái này mà gọi là lý tưởng sao? Cùng lắm chỉ coi đó là ước mơ mà thôi. Tương lai của em, nếu không thể giống chị em làm chủ công ty, nhất định phải làm thư ký cho một người đẹp trai.”
“Lý tưởng của em là làm thư lý?”
Triệu Hùng lần đầu được nghe qua, có người ước mơ như thế này. Làm cho anh không khỏi nhớ đến một câu nói hiện rất thịnh hành: có việc người gọi trợ lý làm, không có việc gì người làm trợ lý.
Giống như Lý Diệu Linh là một cô gái xinh đẹp, nếu thực sự làm trợ lý của người đàn ông khác, thật sự rất nguy hiểm.
“Diệu Linh, tương lai nếu anh thành lập công ty và làm ông chủ, em có muốn làm trợ lý cho anh không?”
“Anh rể định lừa em sao? Chị của em không đánh chết anh mới là lạ đó.”
Triệu Hùng tức giận nói: “Anh không có ý định lừa em, là sợ em bị mấy ông chủ không có lương tâm kia lừa đi! Với chỉ số thông minh của em, chỉ sợ bị người ta lừa bán mà thôi.”
“Ai nha! Anh thế nào càng nghĩ lại càng giống mẹ em. Cằn nhằn liên tục! Em-Lý Diệu Linh sẽ không như vậy, không có chuyện không chịu nổi đâu. Chờ em tốt nghiệp được vào công ty Phong Quang, đến lúc đó anh sẽ phải nghĩ lại.”
Triệu Hùng hơi hơi lắc đầu, anh cảm thấy Lý Diệu Linh không hợp với chức vụ này. Cô giống như người phụ nữ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, phải giống như “Chim hoàng yến” được nuôi dưỡng mà đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.