Chương 15: Ý kiến không tồi
PGUP
19/07/2021
Sau khi vào hộp đêm Đại Đô Hội, bởi vì là ban ngày, vẫn chưa đến chương trình “Biểu diễn nghệ thuật”.
Triệu Hùng hỏi nhân viên: “Xin hỏi, Ngô Quốc Lương làm việc ở đây phải không?”
Nhân viên nhìn Triệu Hùng và Nông Tuyền, hỏi một câu: “Các anh có quan hệ gì với Ngô Quốc Lương?”
“À, chúng tôi là bạn của cậu ta.” Triệu Hùng trả lời.
“Anh ta làm việc trong sòng bạc dưới tầng hầm, các anh gặp anh ta cũng vô dụng, tốt hơn là về đi!”
Triệu Hùng lòng sinh cảnh giác, truy hỏi nhân viên: “Cậu ta xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Anh ta vay nặng lãi, không trả nổi, liền bị phái đến sòng bạc dưới tầng hầm làm rồi. Nếu như không nể tình anh ta là đồng hương với tôi, tôi sẽ không nói với các anh những điều này đâu. Các anh đã là bạn của anh ta, thì nhanh đi đi! Chỗ này là địa bàn của anh Báo.”
Triệu Hùng cân nhắc một chút hỏi: “Vậy chúng tôi đến sòng bạc chơi hai ván được không?”
“Cái này có thể. Có điều, tiền các anh mang đủ chưa? Đổi xu ít nhất phải ba mươi lăm triệu mới được.”
“Yên tâm!”
Triệu Hùng tự tin nói.
Trong thẻ ngân hàng của anh có 350 tỷ, hai ngày trước đụng xe, còn được đền bảy mươi triệu. Triệu Hùng liền gửi cho Nông Tuyền bảy mươi triệu qua điện thoại.
“Cậu chủ, cậu lại chuyển tiền cho tôi làm gì?” Nông Tuyền nhìn tin nhắn hiển thị trên điện thoại, khó hiểu hỏi.
“Cho cậu tiền tiêu vặt.”
“Nhưng tôi vẫn còn tiền mà!”
Triệu Hùng nói với giọng điệu ra lệnh: “Cho cậu thì cậu lấy đi!”
“Vâng, cậu chủ!”
Sau khi vào sòng bạc ngầm, Triệu Hùng đổi 10 nghìn xu.
Cái gọi là sòng bạc ngầm này, cũng chỉ có vài bàn mạt chược, bài poker, xúc xắc và mấy máy đánh bạc.
Tuổi tác Ngô Quốc Lương không lớn, nhưng để bộ râu rậm rạp.Vì thế, Triệu Hùng vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cậu ta mặc bộ đồng phục của nhân viên, ở đó phục vụ khách.
Một nhân viên đến đón tiếp, cười híp mắt với Triệu Hùng, giọng kính cẩn hỏi: “Anh muốn chơi gì ạ?”
“Xì phé, có trò đó không?”
“Có!”
Nhân viên dẫn Triệu Hùng, đến trước một bàn, chỉ thấy trên bàn đã có ba người đang chơi rồi.
“Xì phé” Cách chơi của trò Poker này là từ 8 đến A, tổng cộng 4 màu, hai mươi tám thẻ bài, thông thường là 2 đến 4 người chơi. Từ sau khi bộ phim thần bài của “Châu Nhuận Phát” nổi lên, nó trở thành cách chơi thịnh hành nhất tại các sòng bạc lớn.
Bố của Triệu Hùng - Triệu Khải Thời có một người bạn biết thủ thuật, khi mới mười mấy tuổi Triệu Hùng đã học gần hai năm với người đó.
Ngô Quốc Lương đang phục vụ mạt chược ở bên cạnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hùng đến rồi. Cậu ta bước đến chào hỏi: “Anh Hùng, anh đến rồi!”
“Ừm!” Triệu Hùng gật đầu hỏi Ngô Quốc Lương: “Cậu nợ bao nhiêu tiền?”
Ngô Quốc Lương hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Hùng lại biết việc mình nợ tiền. Khóe miệng mấp máy một hồi mới nói: “Hơn chín trăm triệu!”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi: “Sao lại nợ?”
“Cái này...”
Ngô Quốc Lương kéo Triệu Hùng sang một bên, nói mấy tháng trước mẹ cậu ta bị bệnh nhập viện, cần 350 triệu tiền phí điều trị. Vốn định mượn tiền chỗ Lý Thanh Tịnh, nhưng công ty phải hầu tòa vì vi phạm bản quyền thương hiệu.
Sau khi công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu” dừng sản xuất, Ngô Quốc Lương không còn kế sinh nhai, liền vay nặng lãi. Mới vài tháng ngắn ngủi, tiền gốc và lãi từ 350 triệu đã lên hơn chín trăm triệu. Bởi vì không trả được, liền đồng ý với ông chủ cho vay nặng lãi đến sòng bạc này làm miễn phí hai năm trả nợ. Vì thế không có cách nào về công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu” làm việc nữa.
Sau khi nghe Ngô Quốc Lương kể lại, Triệu Hùng nói: “Nợ của cậu tôi sẽ trả trước. Cậu trở về công ty thiết kế bao bì Dao Châu làm việc, mỗi tháng tôi sẽ trả cho cậu bảy triệu tiền sinh hoạt phí, tiền khác từ từ trả lại tôi.”
“Anh Hùng, nếu như lời anh nói là thật, tôi đồng ý về công ty làm việc.” Khỏi phải nói Ngô Quốc Lương vui mừng thế nào.
Nếu như tiếp tục làm việc ở đây, Ngô Quốc Lương sẽ chỉ càng lún thêm sâu, cơ bản không thoát ra được hố lửa này. Cách nói của Triệu Hùng, vô tình đã mang đến tia hy vọng cho Ngô Quốc Lương.
Triệu Hùng nghiêm túc nói với Ngô Quốc Lương: “Có điều, bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền vậy, phải cược với bọn họ vài ván. Cậu nhất định không được nói với vợ tôi, vợ tôi ghét nhất là đánh bạc. Bao gồm cả chuyện cậu đến sòng bạc làm việc, cũng phải tránh không được nhắc đến với vợ tôi.”
“Yên tâm đi, anh Hùng! Tôi sẽ không nói linh tinh đâu. Chỉ là, anh không có nhiều tiền vậy để chuộc tôi, không phải đang đùa tôi chứ?”
“Bây giờ không có, lúc nữa liền có thôi!” Khoé miệng Triệu Hùng nhếch lên, cười tự tin bước về phía bàn xì phé.
“Mấy người, thêm tôi đi!” Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống liền nói với ba người cùng bàn.
Một tên đầu trọc gật đầu nói: “Được thôi!”. Hắn ta nháy mắt với một tên gầy gò khác.
Triệu Hùng vừa nhìn liền biết cái tên đầu trọc này với tên kia có âm mưu, có khả năng là liên thủ gài bẫy người đàn ông đeo kính kia.
Người đàn ông đeo kính nói giọng vùng khác, bảo Triệu Hùng: “Người anh em, chúng tôi chơi thấp nhất là 350 nghìn đấy.”
“Được thôi!” Triệu Hùng ném một đồng trắng lên bàn.
Đồng xu đánh bạc phân thành 3 loại trắng, đỏ, xanh. 1 xu trắng thay cho 350 nghìn, 1 xu đỏ thay cho 1 triệu 750 nghìn, 1 xu xanh thay cho 3 triệu 500 nghìn.
Người chia bài là một nữ nhân viên khoảng 30 tuổi mặc đồng phục màu đen váy ngắn. Gương mặt rất bình thường, nhưng vóc thì có thể gọi là nóng bỏng, ngực tấn công mông phòng thủ.
Sau khi chia cho mỗi người một lá bài, Triệu Hùng nhìn thấy đó là một quân K. Lượt 2 chia bài là một quân J, thẻ bài lớn nhất của tên đầu trọc là một quân A. Tên đầu trọc vứt thẳng hai đồng màu trắng, Triệu Hùng theo sau, lá bài phát trong tay là một quân A. Anh ném thẳng vào một đồng màu đỏ.
Bài của tên nam gầy không đẹp nên liền ngả bài. Đầu trọc và thanh nhiên đeo kính đều theo đồng đỏ.
Cuối cùng Triệu Hùng lấy được một con rồng đen, thắng cả hai nhà còn lại, một ván đã thắng cả chục triệu.
Người khác chỉ coi là vận may của Triệu Hùng tốt, nhưng mà Triệu Hùng chỉ thua ba ván, còn lại gần như đều thắng. Cuối cùng khi ngừng chơi, đổi xu tổng cộng đã thắng 735 triệu. Mặc dù còn cách con số 980 triệu mà Ngô Quốc Lương nợ hơn hai trăm triệu, nhưng anh định sẽ bỏ tiền túi ra. Như vậy, Ngô Quốc Lương sẽ không cho rằng anh lắm tiền nữa.
Triệu Hùng nhận được 735 triệu tiền chuyển khoản, nói với Ngô Quốc Lương: “Quốc Lương, đưa tôi đi gặp ông chủ của cậu, tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Ngô Quốc Lương không ngờ Triệu Hùng thật sự thắng được tiền, dẫn anh đi qua hai cánh cửa sắt, vào một văn phòng.
Trong văn phòng, một gã mập nặng khoảng 100 kg đang ngồi.
Sau khi Ngô Quốc Lương đi vào, nói với tên mập: “Anh Giang, người bạn này của tôi đến trả tiền giúp.”
Gã mập họ “Vương", giang hồ đặt biệt danh là “Cá mè hoa”. Tên thật là Vương Đức Giang.
Vương Đức Giang đã chứng kiến quá trình thắng tiền của Triệu Hùng qua camera. Gã híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Người anh em, thắng tiền trong sòng bạc của tôi, lại trả tiền thay cho bạn cậu, chủ ý này của cậu không tồi!”
Triệu Hùng hỏi nhân viên: “Xin hỏi, Ngô Quốc Lương làm việc ở đây phải không?”
Nhân viên nhìn Triệu Hùng và Nông Tuyền, hỏi một câu: “Các anh có quan hệ gì với Ngô Quốc Lương?”
“À, chúng tôi là bạn của cậu ta.” Triệu Hùng trả lời.
“Anh ta làm việc trong sòng bạc dưới tầng hầm, các anh gặp anh ta cũng vô dụng, tốt hơn là về đi!”
Triệu Hùng lòng sinh cảnh giác, truy hỏi nhân viên: “Cậu ta xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Anh ta vay nặng lãi, không trả nổi, liền bị phái đến sòng bạc dưới tầng hầm làm rồi. Nếu như không nể tình anh ta là đồng hương với tôi, tôi sẽ không nói với các anh những điều này đâu. Các anh đã là bạn của anh ta, thì nhanh đi đi! Chỗ này là địa bàn của anh Báo.”
Triệu Hùng cân nhắc một chút hỏi: “Vậy chúng tôi đến sòng bạc chơi hai ván được không?”
“Cái này có thể. Có điều, tiền các anh mang đủ chưa? Đổi xu ít nhất phải ba mươi lăm triệu mới được.”
“Yên tâm!”
Triệu Hùng tự tin nói.
Trong thẻ ngân hàng của anh có 350 tỷ, hai ngày trước đụng xe, còn được đền bảy mươi triệu. Triệu Hùng liền gửi cho Nông Tuyền bảy mươi triệu qua điện thoại.
“Cậu chủ, cậu lại chuyển tiền cho tôi làm gì?” Nông Tuyền nhìn tin nhắn hiển thị trên điện thoại, khó hiểu hỏi.
“Cho cậu tiền tiêu vặt.”
“Nhưng tôi vẫn còn tiền mà!”
Triệu Hùng nói với giọng điệu ra lệnh: “Cho cậu thì cậu lấy đi!”
“Vâng, cậu chủ!”
Sau khi vào sòng bạc ngầm, Triệu Hùng đổi 10 nghìn xu.
Cái gọi là sòng bạc ngầm này, cũng chỉ có vài bàn mạt chược, bài poker, xúc xắc và mấy máy đánh bạc.
Tuổi tác Ngô Quốc Lương không lớn, nhưng để bộ râu rậm rạp.Vì thế, Triệu Hùng vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cậu ta mặc bộ đồng phục của nhân viên, ở đó phục vụ khách.
Một nhân viên đến đón tiếp, cười híp mắt với Triệu Hùng, giọng kính cẩn hỏi: “Anh muốn chơi gì ạ?”
“Xì phé, có trò đó không?”
“Có!”
Nhân viên dẫn Triệu Hùng, đến trước một bàn, chỉ thấy trên bàn đã có ba người đang chơi rồi.
“Xì phé” Cách chơi của trò Poker này là từ 8 đến A, tổng cộng 4 màu, hai mươi tám thẻ bài, thông thường là 2 đến 4 người chơi. Từ sau khi bộ phim thần bài của “Châu Nhuận Phát” nổi lên, nó trở thành cách chơi thịnh hành nhất tại các sòng bạc lớn.
Bố của Triệu Hùng - Triệu Khải Thời có một người bạn biết thủ thuật, khi mới mười mấy tuổi Triệu Hùng đã học gần hai năm với người đó.
Ngô Quốc Lương đang phục vụ mạt chược ở bên cạnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hùng đến rồi. Cậu ta bước đến chào hỏi: “Anh Hùng, anh đến rồi!”
“Ừm!” Triệu Hùng gật đầu hỏi Ngô Quốc Lương: “Cậu nợ bao nhiêu tiền?”
Ngô Quốc Lương hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Hùng lại biết việc mình nợ tiền. Khóe miệng mấp máy một hồi mới nói: “Hơn chín trăm triệu!”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi: “Sao lại nợ?”
“Cái này...”
Ngô Quốc Lương kéo Triệu Hùng sang một bên, nói mấy tháng trước mẹ cậu ta bị bệnh nhập viện, cần 350 triệu tiền phí điều trị. Vốn định mượn tiền chỗ Lý Thanh Tịnh, nhưng công ty phải hầu tòa vì vi phạm bản quyền thương hiệu.
Sau khi công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu” dừng sản xuất, Ngô Quốc Lương không còn kế sinh nhai, liền vay nặng lãi. Mới vài tháng ngắn ngủi, tiền gốc và lãi từ 350 triệu đã lên hơn chín trăm triệu. Bởi vì không trả được, liền đồng ý với ông chủ cho vay nặng lãi đến sòng bạc này làm miễn phí hai năm trả nợ. Vì thế không có cách nào về công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu” làm việc nữa.
Sau khi nghe Ngô Quốc Lương kể lại, Triệu Hùng nói: “Nợ của cậu tôi sẽ trả trước. Cậu trở về công ty thiết kế bao bì Dao Châu làm việc, mỗi tháng tôi sẽ trả cho cậu bảy triệu tiền sinh hoạt phí, tiền khác từ từ trả lại tôi.”
“Anh Hùng, nếu như lời anh nói là thật, tôi đồng ý về công ty làm việc.” Khỏi phải nói Ngô Quốc Lương vui mừng thế nào.
Nếu như tiếp tục làm việc ở đây, Ngô Quốc Lương sẽ chỉ càng lún thêm sâu, cơ bản không thoát ra được hố lửa này. Cách nói của Triệu Hùng, vô tình đã mang đến tia hy vọng cho Ngô Quốc Lương.
Triệu Hùng nghiêm túc nói với Ngô Quốc Lương: “Có điều, bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền vậy, phải cược với bọn họ vài ván. Cậu nhất định không được nói với vợ tôi, vợ tôi ghét nhất là đánh bạc. Bao gồm cả chuyện cậu đến sòng bạc làm việc, cũng phải tránh không được nhắc đến với vợ tôi.”
“Yên tâm đi, anh Hùng! Tôi sẽ không nói linh tinh đâu. Chỉ là, anh không có nhiều tiền vậy để chuộc tôi, không phải đang đùa tôi chứ?”
“Bây giờ không có, lúc nữa liền có thôi!” Khoé miệng Triệu Hùng nhếch lên, cười tự tin bước về phía bàn xì phé.
“Mấy người, thêm tôi đi!” Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống liền nói với ba người cùng bàn.
Một tên đầu trọc gật đầu nói: “Được thôi!”. Hắn ta nháy mắt với một tên gầy gò khác.
Triệu Hùng vừa nhìn liền biết cái tên đầu trọc này với tên kia có âm mưu, có khả năng là liên thủ gài bẫy người đàn ông đeo kính kia.
Người đàn ông đeo kính nói giọng vùng khác, bảo Triệu Hùng: “Người anh em, chúng tôi chơi thấp nhất là 350 nghìn đấy.”
“Được thôi!” Triệu Hùng ném một đồng trắng lên bàn.
Đồng xu đánh bạc phân thành 3 loại trắng, đỏ, xanh. 1 xu trắng thay cho 350 nghìn, 1 xu đỏ thay cho 1 triệu 750 nghìn, 1 xu xanh thay cho 3 triệu 500 nghìn.
Người chia bài là một nữ nhân viên khoảng 30 tuổi mặc đồng phục màu đen váy ngắn. Gương mặt rất bình thường, nhưng vóc thì có thể gọi là nóng bỏng, ngực tấn công mông phòng thủ.
Sau khi chia cho mỗi người một lá bài, Triệu Hùng nhìn thấy đó là một quân K. Lượt 2 chia bài là một quân J, thẻ bài lớn nhất của tên đầu trọc là một quân A. Tên đầu trọc vứt thẳng hai đồng màu trắng, Triệu Hùng theo sau, lá bài phát trong tay là một quân A. Anh ném thẳng vào một đồng màu đỏ.
Bài của tên nam gầy không đẹp nên liền ngả bài. Đầu trọc và thanh nhiên đeo kính đều theo đồng đỏ.
Cuối cùng Triệu Hùng lấy được một con rồng đen, thắng cả hai nhà còn lại, một ván đã thắng cả chục triệu.
Người khác chỉ coi là vận may của Triệu Hùng tốt, nhưng mà Triệu Hùng chỉ thua ba ván, còn lại gần như đều thắng. Cuối cùng khi ngừng chơi, đổi xu tổng cộng đã thắng 735 triệu. Mặc dù còn cách con số 980 triệu mà Ngô Quốc Lương nợ hơn hai trăm triệu, nhưng anh định sẽ bỏ tiền túi ra. Như vậy, Ngô Quốc Lương sẽ không cho rằng anh lắm tiền nữa.
Triệu Hùng nhận được 735 triệu tiền chuyển khoản, nói với Ngô Quốc Lương: “Quốc Lương, đưa tôi đi gặp ông chủ của cậu, tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Ngô Quốc Lương không ngờ Triệu Hùng thật sự thắng được tiền, dẫn anh đi qua hai cánh cửa sắt, vào một văn phòng.
Trong văn phòng, một gã mập nặng khoảng 100 kg đang ngồi.
Sau khi Ngô Quốc Lương đi vào, nói với tên mập: “Anh Giang, người bạn này của tôi đến trả tiền giúp.”
Gã mập họ “Vương", giang hồ đặt biệt danh là “Cá mè hoa”. Tên thật là Vương Đức Giang.
Vương Đức Giang đã chứng kiến quá trình thắng tiền của Triệu Hùng qua camera. Gã híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Người anh em, thắng tiền trong sòng bạc của tôi, lại trả tiền thay cho bạn cậu, chủ ý này của cậu không tồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.