Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 27: Dùng thuốc giết người

Mu Kyushu

04/06/2021

Đám người Lâm Hùngvừa rời đi, không khí trong phòng tiệc lập tức huyện não hẳn.

Ánh mắt bà lớn lóe lên, liếc về phía Lương Niệm Huyền. Quá rõ ràng, bà cho rằng Lâm Hùnglà do Lương Niệm Huyền mời đến, tuy Lâm Hùngkhông tỏ thái độ rõ ràng nào về việc ủng hộLương Niệm Huyềntranh chấp gia sản, nhưng với tình hình như vừa rồi, chuyện tuyên bố người thừa kế chỉ có thể hoãn lại trước đã.

Mà lúc này ánh mắt Lương Phúcnhìn bà lớn có vẻ lấm lét khó xử, dù sao vừa rồi chính là hắn ép buộc bà, thực tế đúng là đại nghịch bất đạo. Bây giờ Tư Thành cũng bỏ rơi hắn, hắn chẳng còn chỗ nào để dựa dẫm nữa. "Bà nội... "Cút đi, từ nay về sau, tạo không có đứa cháu như mày!" Bà lớn trừng mắt mằng hàn, mỏi mệt ngồi phịch xuống ghế.

Lương Phúc vội vàng chạy tới quỳ gối xuống, "Bà nội, cháu trai chỉ sợ bà đồng ý dự án đầu tư của em Thâm nên mới ra hạ sách đó thôi! Con hoàn toàn chỉ vì lo nghĩ cho nhà họ Lương chúng ta..."

Lo nghĩ cho nhà họ Lương?

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Lương Phúcrõ ràng từ lâu đã thương lượng đầu ra đó với Triệu Hải Thành rồi, hôm nay hoàn toàn chỉ vì sản nghiệp của nhà họ Lương mà thôi.

Có quỷ mới tin lời hắn. "Ai da, anh cả à, em đi đầu tư hoàn toàn là vì nghĩ cho trên dưới nhà họ Lương chúng ta! Một khi 40 triệu USD của em đầu tư thành công, Tập Đoàn Lương Giachúng ta chẳng phải chuyển mình nghiêng trời lệch đất sao? Còn anh thì sao, anh chỉ nhìn thấy lợi ích trước mặt, bây giờ anh đã làm bà nội thất vọng đến cực điểm rồi!" Lương Dĩ Thamlắc đầu than thở "Mày "Được rồi được rồi!" Bà lớn khoát tay ngăn lại, rồi như đã suy tính kỹ càng, bà chậm rãi gượng đứng lên, đảo mắt nhìn quanh một vòng, nói, "Trải qua một loạt biến cố ngày hôm nay, bà già tôi cảm thấy bấy giờ thời điểm về hưu chưa thực sự chín muỗi, xem ra tôi còn phải tạm thời lèo lái con thuyền lớn nhà họ Lương này thêm một thời gian nữa!" "Có điều là, đối với dự án đầu tư vào phố Walls của Dĩ Thâm, tôi vẫn có niềm tin rất lớn. Cho nên, giai đoạn phát triển tiếp theo của nhà họ Lương chúng ta sẽ hoàn toàn tập trung vào triển khai dự án của Dĩ Thâm!" "Nếu như dự án của Dĩ Thâm có thể thành công mang lại 400 triệu USD cho tập đoàn, vậy thì vị trí chu tịch này Dĩ Thâm có ngôi vào cũng không hổ thẹn" "Các vị, xin hỏi còn ý kiến gì khác không?" Ánh mắt bà lớn quét một vòng qua từng người trong gia tộc họ Lương. "Bà nội." Lương Phúcmuốn nói cái gì đó, nhưng bị bà lớn quặc mắt một cái liền có vòi lại.

Bà lớn đã đánh tiếng như vậy, đương nhiên không ai dám phản đối, huống chi là 400 triệu USD nhà! Không ít người muốn đặt cược vào đó một lần. Thấy không ai phản đối, bà lớn rất hài lòng, liền sai nhân viên tài vụ chuyển tiền vào tài khoản mà Lương Dĩ Thâm chỉ định. 40 triệu, chính là toàn bộ hiện kim có thể huy động được của Tập Đoàn Lương Gia, coi như đã Tập Đoàn Lương Giadốc toàn lực vào canh bạc mạo hiểm này!

Lương Dĩ Thâm nhìn thấy nhân viên tài vụ chuyển tiền, khỏe môi liền cong lên một nụ cười không dễ nhìn thấy, sau đó lại chạy đến bên bà nội để mát xa cho bà, dốc hết sức nịnh hót lấy lòng, "Bà nội đúng là sáng suốt, con thấy bà nội nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, căn bản không cần về hưu đâu!"

Bà lớn được vuốt ve, thỏa mãn cười ha ha vui vẻ, Lương một bên chua như giảm vì ghen tỵ, vội vàng Sâm Huyết Dương của mình lên, "Bà nội sống lâu trăm tuổi là đương nhiên, nhưng cũng không thể không chăm sóc bản thân, bằng bà thử dùng Sâm Huyết Dương này xem như thế nào?"

Bà lớn nhìn thấy củ Huyết Dương' màu đỏ mùi thơm ngào ngạt, đôi mắt mờ đục chợt xẹt qua một tia tham lam, liền hừ một tiếng: "Coi như mày còn có chút lòng hiếu thảo, nếu đã như vậy, thì cất ra bỏ vào trong đi, được rồi, mọi người tiếp tục ăn uống tiệc vẫn tiếp tục.

Mới đầu. sau khi bà lớn ăn lẩu có bỏ nhân sâm, liên cảm thấy cả người lên, thoải mái vô cùng, còn khen ngợi Lương Phúccó lòng hiếu thảo không giả dối, thậm chí bắt đầu nguôi giận muốn tha thứ cho đứa cháu đích tôn này.

Nhưng chỉ một lúc sau, bà lớn đột nhiên cảm thấy bụng dạ nôn nao khó chịu, vội vàng sai trợ lý dìu đến nhà vệ sinh. Mọi người cho rằng bà lớn chỉ lạnh bụng bà thôi, đều không ai để ý nữa.



Nhưng lúc đó, chợt một cô gái da trắng như tuyết, khí chất cao sang quý tộc bước vào phòng đại tiệc, trong phút chốc ảnh mắt của mọi đàn ông đều bị hấp dẫn.

Cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Mai Hồng Tuyết, hôm nay thay mặt ông nội đến dự tiệc của Tập Đoàn Lương Gia, chỉ là do bị một vài bệnh nhân làm trì hoãn nên đến muộn một chút. "Hồng Tuyết, sao em bây giờ mới đến?"

Lương thấy cô vội vàng tiến lên nghênh đón, Mai Hồng Tuyết nhíu mày rồi vẹt đám đông đi thẳng không đoái hoài hẳn. Lúc này Mai Hồng Tuyết Bổng nhiên giật mình, vì cô trông thấy một mảnh sâm bị đứt thành hai đoạn bị vứt chơ trên thảm đỏ, vì vậy vội vàng cúi người ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt lấy hai mảnh dược liệu. "Hồng Tuyết, chỉ là thứ dược liệu rác rưởi, em nhặt lên làm gì?" Lương Phúc khó hiểu hỏi. "Dược liệu rác rưởi?" Bàn tay cầm hai mảnh sâm của Mai Hồng Tuyết khẽ run lên, mi tâm nhắn lại vì tức giận, khinh bỉ liếc nhìn Lương Phúc, sau đó tiếp tục cẩn thận xoa nắn phủi bụi cho hai mảnh sâm trong tay mình, rồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi. Kết quả vừa ngửi qua, sắc mặt trong phút chốc hiện ra vẻ kinh ngạc vui mừng vô cùng! Cô quả nhiên không nhìn nhầm.

Đây chính xác là Sâm Huyết Dương hàng thật giả thật trong truyền thuyết

Là thần dược trong việc điều trị bệnh người già!

Sâm Huyết Dương là loại dược liệu ngàn vàng cũng khó mà mua được trong sách thuốc, đã vậy hiện tại cô đang nghiên cứu một phương thuốc mà vị chủ yếu trong đó là Sâm Huyết Dương này, nhưng đến giờ vẫn chưa có duyên may gặp được, không ngờ hôm nay lại tình cờ nhìn thấy.

Sâm Huyết Dương quý giá đắt tiền đến chừng này, thế mà lại bị người ta coi là rác rưởi, ném xuống đất lấy chân giảm đạp. Đúng là phí của trời "Dược liệu này là của ai?" Mai Hồng Tuyết dò hỏi.

Lúc này mọi người đều bị hành vi kỳ lạ của MAI HỒNG TUYẾT thu hút, ánh mắt tham lam dõi theo từng cử động của cô.

Lương Phúcsững người ra một lúc, rồi hạ hạ cười nói: "Còn ai vào đây, đương nhiên là thống chống vô tích sự của Lương Niệm Huyền, Cổ Bách Thiên chứ ai nữa!"

Ha ha ha ha!

Những người khác cũng khoái trả cười lên theo.

Lương Niệm Huyênmặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ, vốn cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ bây giờ còn bị đào bởi lại, quả thật mất mặt mình, còn mất mặt cả nhà. "Hừ, may mà tên vô tích sự đó cút xéo rồi, nếu không không phải tức chết à!" Trần Ngọc Lanthở phì phì hừ một tiếng, Lương Niệm Huyên cũng hít sâu một hơi, không nói gì.

Thậm chí, cô lại lần nữa muốn ly hôn. Bởi vì thời gian gần đây có toàn phải chịu đựng nhục nhã do Cổ Bách Thiêngây ra thật sự còn nhiều hơn so với hơn hai mươi năm sống trên đời của cô cộng lại. "Là anh ta?" Mai Hồng Tuyết lúc này hai mắt sáng lên, xét qua một tia sáng lạ lùng. Đối với Cổ Bách Thiên, cô vẫn nhớ rất rõ người này. Lần trước khi hàn biểu diễn tài nghệ điều trị bệnh, đã khiến cô nảy sinh hiếu kỳ đối với người đàn ông này! Mai Hồng Tuyết nhìn chung quanh, phát hiện Cổ Bách



Thiênkhông có ở đó, bất giác có chút tiếc nuối, nếu không cô còn muốn xin lĩnh giáo tài nghệ của đối phương một chút. "Nếu dược liệu này không ai cần đến, hay là cho tôi được không?" Mai Hồng Tuyết lạnh lùng không chút cảm xúc, đây chính là Sâm Huyết Dương trăm năm khó gặp, một khi đã gặp thì tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Lương Phúclại sững người, "Hồng Tuyết, chỉ là rác rưởi mà thôi " "Hừ, dù sao nó cũng bị mấy người coi như rác rưởi thôi mà, chi bằng cho tôi đi!" Mai Hồng Tuyếtkhông thèm phân trần thêm, trực tiếp móc ra chiếc túi vải đeo một bên hông, sau đó cần thần từng chút bỏ hai mảnh Sâm Huyết Dương vào.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Có điều không ai mở miệng nói gì, dù sao Mai Hồng Tuyết cũng là bác sĩ đông y, nên đoán là cô làm như vậy vì tinh thân quý trọng dược liệu của người yêu nghề mà thôi. "Không... không hay rồi! Bà lớn bị ngất trong nhà vệ sinh rồi!" Ngay lúc đó, trợ lý của bà lớn vội vàng chạy ra la lớn, dáng vẻ hoang mang rối loạn.

Cả phòng bỗng dưng xôn xao, ngay sau đó người nhà họ

Lương lục tục chạy đến nhà vệ sinh đưa bà lớn ra ngoài. "Bác sĩ Tuyết, bà lớn bị làm sao vậy, sao đang khỏe mạnh đột nhiên lại ngất xỉu?" "Chẳng lẽ lại tái phát tại biển lần trước sao?" "Bác sĩ Tuyết, cô nhất định phải cứu sống bà nội!"

Mọi người nhao nhao mỗi người một cầu, dù sao bà lớn cũng là trụ cột của Tập Doàn Lương Gia, lúc này bà tuyệt đối không thể ngã xuống được!

Sau khi Mai Hồng Tuyết bắt mạch cho bà lớn, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, đôi mắt đẹp long lên giận dữ nói với người nhà họ Lương, "Mấy người vừa rồi có chuyện gì, rốt cuộc là cho bà lớn ăn cái gì rồi?"

Mọi người nhất thời sững người ra, chợt không hẹn mà gặp đều đưa mặt về phía cái lẩu cù lao, Mai Hồng Tuyết nhíu mày xăm xăm chạy về hướng đó, đưa mũi ngửi ngửi một chút, lập tức biến sắc mặt. Cô dùng đũa gắp từ trong cái lầu ra một vật gì đó màu đỏ. Sau đó xoay người lại, vẻ mặt phẫn nộ quát tháo "Các người bị điên à? Tôi đã từng nói năm lần bảy lượt trước đây, bệnh của bà lớn không thể dùng những dược liệu có tính chất tráng dương, các người còn dám cho bà ấy ăn hồng sâm?

Các người đang dùng thuốc giết người hả?"

Hồng sâm?

Ai nấy thất kinh, mọi ánh mắt bất chợt đổ dồn lên người Lương Phúc.

Quà của Lương Phúc không phải gọi cái gì mà Sâm Huyết Dương sao? Sao bây giờ lại trở thành hồng sâm?

Lúc này, Lương Phúc hoàn toàn biến sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook