Chương 40: Liếm lại đi
Mu Kyushu
30/11/2021
"Lương Phúc, sự nhẫn nại của tôi chỉ có hạn thôi!" Cổ Bách Thiên nhìn Lương Phúc, thở dài một tiếng.
Với thân phận của hắn, hắn có thể nghiền nát một nhân vật nhỏ như Lương Phúcbất cứ lúc nào, nhưng dù sao cũng là anh họ của vợ mình, không cần quá mức tuyệt tình.
Nhưng không ngờ Lương Phúchết lần này đến lần khác khiêu khích.
"Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, mày chỉ là một thằng vô dụng, mày cảm thấy không cam tâm thì có thể làm được? Hôm nay tao quả quyết một chuyện, nếu mày có thể vào đây ăn cơm, vậy thì tao sẽ đi liếm phân cho mày xem." Lương Phúccười gần.
"Có chuyện gì?" Lúc này có một người giống như quản lý từ trong nhà hàng đi ra.
"Ai da, anh Cường, không có gì không có gì, chúng tôi đến ăn cơm, đụng phải một thằng xin ăn mà thôi, không phải là vào ăn cơm sao, tôi sợ hắn bẩn thỉu như vậy sẽ làm ô uế nhà hàng Thái Vân của chúng ta, cho nên mới chặn hắn lại giúp anh!" Lương Phúc cười hề hề nói với người vừa đến. Người này tên là Hồ Cường, quản lý của nhà hàng này, cũng là bạn bè với Lương Phúc, hắn hôm nay có thể đến đây ăn cơm đều là nhờ vào sự giúp đỡ của người bạn này.
Hồ Cương nhìn mặt đoán người, vừa nhìn thoáng qua liền biết ngay thằng nhóc này nhất định là có đụng chạm với Lương Phúc rồi. Nếu hai bên đều là công tử nhà giàu thì hắn chắc chắn sẽ không thiên vị ai cả.
Nhưng theo ánh mắt Hồ Cường nhìn Cổ Bách Thiên, nói dễ nghe thì hắn ăn mặc chỉ khá hơn bảo vệ một chút, căn bản không giống người có thể tùy tiện đến Thái Vân ăn cơm.
Tình hình trước mắt, hắn lập tức có biết phải làm gì.
"Thưa ngài, xin lỗi, ở đây chúng tôi có quy định, không có đặt trước thì không thể vào dùng bữa, mời ngài đặt chỗ trước, đợi một tháng sau quay lại!" Hồ Cường nghiêm mặt nói với Cố Bách Thiên.
"Ăn một bữa cơm mà phải chờ đến một tháng?" Cổ Bách Thiên nhíu mày, vừa định gọi điện thoại cho Dương Minh Viễn, Hồ Cường đột nhiên cười lạnh.
"Xin lỗi ngài, thực ra đơn đặt bàn cho một tháng sau cũng đã hết rồi, ngài có thể đợi tháng sau của tháng sau nữa, hoặc là tháng sau của tháng sau của tháng sau nữa, ngoài ra chúng tôi không nhận đặt bàn qua điện thoại!"
"Được, vậy tôi không ăn nữa, nhưng tôi hy vọng lát nữa anh đừng cầu khẩn tôi vào bên trong ăn!" Cố Bách Thiên cười lạnh một tiếng, cất điện thoại vào. Hắn coi như nhìn ra được, viên quản lý này rõ ràng đang muốn làm khó hắn.
"Cầu khẩn?" Lương Phúc nhịn không được ôm bụng cười ngặt nghẽo, "Cố Bách Thiên, mày nghĩ mày là ai, rồi lại nghĩ nhà hàng Thái Vân là chỗ nào, anh Cường đây còn phải cầu khẩn mày vào ăn cơm? Vài món ăn thôi mà mày thèm muốn đến vậy sao?"
"Quả thật là não có bệnh!" Hồ Cường cũng không thèm giả vờ lịch sự nữa, trực tiếp phun ra lời xúc phạm, khinh bỉ nhìn Cổ Bách Thiên, "Hôm nay tao nhổ một bãi nước bọt xuống, nếu như hôm nay mày có thể bước vào nhà hàng Thái Vân này ăn cơm, vậy thì tao sẽ liếm lại bãi nước bọt này cho mày xem!"
Một thằng xin ăn mà có tư cách đối đáp với hắn?
Cái quái gì vậy không biết.
"Cút đi! Đồ phế vật, mày làm xấu hổ cả nhà họ Lương chúng tao!" Lương Phúchung dữ phun một bãi nước bọt.
Cổ Bách Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người bỏ đi, hướng ra ngoài quán ăn lề đường.
Hắn vào một quán ăn vỉa hè gọi một nồi lẩu dê tay cầm nóng hổi ăn ngon lành.
"Hừ, đồ nghèo kiết xin ăn, cũng chỉ xứng ăn ngoài vỉa hè!" Hồ Cương khinh khỉnh nhìn theo, cười lạnh một tiếng, sau đó đi vào trong.
"Phế vật!" Lương Phúccũng cười gắn, sau đó cả đoàn người rồng rắn đi vào trong.
Phòng Mai Lan, lầu hai nhà hàng Thái Vân.
"Lương Phúc, con thật là có lòng! Bà nội nhớ món phật nhảy tường ở đây đã nửa năm rồi!"
Lúc này, bà lớn cười ha ha bước vào ngồi ở ghế chủ tọa. Nghe nói đứa cháu đích tôn đã vất vả đặt chỗ ở Thái Vân vì mình, bà lớn đã đến từ rất sớm, sớm hơn Lương Phúc một lúc lâu.
Một bữa cơm ở Thái Vân, tối thiểu phải từ 50 triệu trở lên, nếu là một bữa tiệc mừng thọ theo thực đơn riêng, thì tối thiểu phải móc hầu bao ra cả trăm triệu.
Một nơi cao cấp như vậy, Lương Phúc bình thường cũng không nỡ ăn nhiều, nhưng hôm nay phải mời bà lớn nên cắn răng bấm bụng.
Bây giờ thằng em trai Lương Dĩ Thâm đã trở về, còn được bà lớn cưng chiều gấp bội, thậm chí còn có ý để vị trí người thừa kế cho nó, Lương Phúc đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn, hắn muốn dùng mọi cách tranh thủ được tín nhiệm của bà lớn.
Mà bà lớn bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mỗi việc ăn uống là tương đối để ý, đặc biệt là hai món, một là lẩu cù lao, món còn lại chính là phật nhảy tường của nhà hàng Thái Vân này.
Từ tận tuần trước Lương Phúc đã đi tìm Hồ Quang, khó khăn lắm mới đặt được bàn vào hôm nay, đãi bà lớn một bàn tiệc thịnh soạn.
"Bà nội, sao người lại nói như thế chỉ cần bà nội muốn ăn, con ngày nào cũng sẽ đưa bà đến Thái Vân ăn!" Lương Phúc vẻ mặt nịnh bợ, nịnh ngọt đến nỗi làm bà lớn cười phá lên vui vẻ.
"À đúng rồi bà nội, bà nội biết vừa rồi chúng con vào đây gặp ai không? Thằng chồng vô dụng của Niệm Huyền, Cố Bách Thiên đấy! Không ngờ nó cũng muốn tới Thái Vân ăn cơm, con sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của bà nội nên tống cổ nó đi rồi!" Lương Phúc cười ha hả nói.
"À, là Bách Thiên sao, nó cũng đến đây ăn à? Chẳng lẽ có ai mời nó đến?" Bà lớn hoài nghi.
"Bà nội, nó chỉ là một thằng vô tích sự, có thể quen biết được ai chứ, thôi bỏ đi, không nhắc đến hắn nữa, bây giờ con gọi người lên món!"
Lương Phúc nói thế, bà lớn cũng không nói gì thêm, bà không coi trọng Lương Niệm Huyên, đối với đứa cháu rể kia đương nhiên cũng không coi ra gì.
Ở một diễn biến khác, Cố Bách Thiên vừa húp xong chút nước mì còn lại, cảm thấy dạ dày cũng hòm hòm rồi, bèn đứng lên ra khỏi quán vỉa hè, cảm thấy thời tiết hôm nay cũng không quá lạnh.
"Ôi, cậu chủ!"
Ngay lúc đó một chiếc Benley đỗ xịch bên cạnh, xe vừa dừng lại, Dương Minh Viễn liền vội vàng xuống xe, có vẻ hốt hoảng nói: "Cậu chủ, sao ngài lại ăn ở đây? Sao không vào trong nhà hàng?
"Vào đầu cơ? Nhà hàng Thái Vân à?" Cố Bách Thiên lắc đầu cười cười, "Tôi cũng muốn vào lắm, nhưng họ không cho tôi vào!"
"Cái gi, họ không cho ngài vào?" Dương Minh Viễn cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, lửa giận ngùn ngụt
Ông ta phải khó khăn cỡ nào mới mời được cậu chủ ăn một bữa cơm, đây chính là cơ hội tốt để tạo quan hệ, nhưng không ngờ đám người đó lại không cho cậu chủ vào, ngược lại bắt cậu chủ phải ăn cơm đường cháo chợ?
Thật là, lẽ nào lại như vậy được!
"Cậu chủ xin đợi cho một chút!" Dương Minh Viễn trầm mặt, giận dữ xông đến trước cửa nhà hàng Thái Vân.
Nói gì thì nói Thái Vân này có một nửa cổ phần của ông, ông chính là một đại cổ đông ở đây, ở ngay địa bàn của mình mà lại xuất hiện những chuyện mất mặt như vậy, ông sao có thể tha cho đám chó chết có mắt như mù này được!
"Chào Giám đốc Viễn!" Bảo vệ nhìn thấy Dương Minh Viễn đến, lập tức cung kính chào hỏi, dù sao cũng là ông chủ lớn ở đây, bình thường đến đây ăn đều là đi cùng người nhà, trên dưới nhà hàng Thái Vân không ai không quen mặt.
"Chào cái rắm!" Dương Minh Viễn giang tay tát một cái nổ đom đóm mắt, bảo vệ lảo đảo suýt ngã, sau đó quát lớn: "Gọi quản lý của mấy người ra đây!"
Bảo vệ ôm mặt đau đớn, kinh hoàng nhìn Dương Minh Viễn, biết ngay là rắc rối lớn rồi, liền vội vàng hoảng hốt chạy vào trong tìm Hồ Cường, chỉ chốc lát sau Hồ Cường liền chạy ra.
"Giám đốc Viễn, ngài đến rồi, tôi đã giữ một phòng bao hảo hạng nhất cho ngài từ lâu rồi ạ!" Hồ Cường cười thật chuyên nghiệp.
"Không cần nữa, bây giờ anh lập tức xin lỗi ngài Cổ Bách Thiên đây cho tôi, làm sao cho ngài ấy chịu bước vào nhà hàng, nếu không từ hôm nay trở đi chức quản lý này anh không cần làm nữa!" Dương Minh Viễn vừa nói vừa chỉ về phía Cổ Bách Thiên đang ngồi bên vệ đường.
"Ơ... Giám đốc Viễn, hắn... hắn là bạn của ngài sao?" Hồ Cương nhất thời cà lăm.
"Há chỉ là bạn bè, ngài Cố Bách Thiênlà vị khách quý mà tôi khó khăn lắm mới mời được đến đây, nếu như hôm nay anh làm cho tôi có ấn tượng không tốt trước mặt ngài ấy, hậu quả thì cậu tự biết lấy!" Dương Minh Viễn trầm giọng, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận khó giấu.
Hồ Cường nhất thời bị dọa sợ thất kinh hồn vía, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng
Thằng nhóc ăn mặc y hệt một thằng xin ăn, hơn nữa nghe nói còn là đứa con rể vô dụng của nhà họ Lương, sao đột nhiên lại trở thành khách quý của giám đốc Viễn thế này?
"Còn đứng đực ra đó làm gì? Không mau đi đi!" Dương Minh Viễn cao giọng rống lên.
Hồ Cường giật nảy mình, vội vàng chạy hớt hải về phía Cổ Bách Thiênngồi, "Thưa... thưa ngài... Xin, xin lỗi, tôi không biết ngài là... là khách quý của giám đốc Viễn..."
"Không biết?" Cố Bách Thiên cười lạnh, lắc lắc đầu, nói với vẻ rất có thâm ý: "Có rất nhiều việc, trong lúc anh còn chưa biết gì thì nòng súng đã đặt lên ót của anh rồi. Con người quý ở chỗ biết tôn trọng người khác!"
"Vâng vâng vâng, ngài ngài nói rất đúng ạ, tôi được lãnh giáo rồi!" Hồ Cường gật đầu như gà mổ thóc, chợt đau khổ nói: "Xin mời ngài quá bước vào nhà hàng Thái Vân chúng tôi, nếu không tôi không có cách nào ăn nói với giám đốc Viễn!"
"Muốn tôi đi vào?"
"Vừa rồi anh nói cái gì anh còn nhớ không?" Cố Bách Thiênquét dọc người Hồ Cường từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói: "Đường tôi đi qua không chấp nhận nửa điểm bẩn thỉu, lúc nãy anh tự nhổ cái gì xuống, bây giờ anh tự mình liếm lại đi!"
Nói vừa dứt câu, Hồ Cường mặt xám như tro tàn.
"Thưa, thưa ngài, cái này... có phải hơi quá đáng không?" Hồ Cường nhăn nhỏ khó coi đến cực điểm.
Liếm lại nước bọt đã nhổ ra? Chuyện này, dù có tàn nhẫn hơn nữa cũng không thể nói được.
Thật sự là vô cùng nhục nhã!
Nói một câu khó nghe, chuyện này ngay cả Hàn Tín cũng chưa chắc chịu làm.
"Anh chưa nghe thấy sao? Ngài Cổ Bách Thiên đã bảo anh liếm, anh còn không mau liếm?" Dương Minh
Với thân phận của hắn, hắn có thể nghiền nát một nhân vật nhỏ như Lương Phúcbất cứ lúc nào, nhưng dù sao cũng là anh họ của vợ mình, không cần quá mức tuyệt tình.
Nhưng không ngờ Lương Phúchết lần này đến lần khác khiêu khích.
"Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, mày chỉ là một thằng vô dụng, mày cảm thấy không cam tâm thì có thể làm được? Hôm nay tao quả quyết một chuyện, nếu mày có thể vào đây ăn cơm, vậy thì tao sẽ đi liếm phân cho mày xem." Lương Phúccười gần.
"Có chuyện gì?" Lúc này có một người giống như quản lý từ trong nhà hàng đi ra.
"Ai da, anh Cường, không có gì không có gì, chúng tôi đến ăn cơm, đụng phải một thằng xin ăn mà thôi, không phải là vào ăn cơm sao, tôi sợ hắn bẩn thỉu như vậy sẽ làm ô uế nhà hàng Thái Vân của chúng ta, cho nên mới chặn hắn lại giúp anh!" Lương Phúc cười hề hề nói với người vừa đến. Người này tên là Hồ Cường, quản lý của nhà hàng này, cũng là bạn bè với Lương Phúc, hắn hôm nay có thể đến đây ăn cơm đều là nhờ vào sự giúp đỡ của người bạn này.
Hồ Cương nhìn mặt đoán người, vừa nhìn thoáng qua liền biết ngay thằng nhóc này nhất định là có đụng chạm với Lương Phúc rồi. Nếu hai bên đều là công tử nhà giàu thì hắn chắc chắn sẽ không thiên vị ai cả.
Nhưng theo ánh mắt Hồ Cường nhìn Cổ Bách Thiên, nói dễ nghe thì hắn ăn mặc chỉ khá hơn bảo vệ một chút, căn bản không giống người có thể tùy tiện đến Thái Vân ăn cơm.
Tình hình trước mắt, hắn lập tức có biết phải làm gì.
"Thưa ngài, xin lỗi, ở đây chúng tôi có quy định, không có đặt trước thì không thể vào dùng bữa, mời ngài đặt chỗ trước, đợi một tháng sau quay lại!" Hồ Cường nghiêm mặt nói với Cố Bách Thiên.
"Ăn một bữa cơm mà phải chờ đến một tháng?" Cổ Bách Thiên nhíu mày, vừa định gọi điện thoại cho Dương Minh Viễn, Hồ Cường đột nhiên cười lạnh.
"Xin lỗi ngài, thực ra đơn đặt bàn cho một tháng sau cũng đã hết rồi, ngài có thể đợi tháng sau của tháng sau nữa, hoặc là tháng sau của tháng sau của tháng sau nữa, ngoài ra chúng tôi không nhận đặt bàn qua điện thoại!"
"Được, vậy tôi không ăn nữa, nhưng tôi hy vọng lát nữa anh đừng cầu khẩn tôi vào bên trong ăn!" Cố Bách Thiên cười lạnh một tiếng, cất điện thoại vào. Hắn coi như nhìn ra được, viên quản lý này rõ ràng đang muốn làm khó hắn.
"Cầu khẩn?" Lương Phúc nhịn không được ôm bụng cười ngặt nghẽo, "Cố Bách Thiên, mày nghĩ mày là ai, rồi lại nghĩ nhà hàng Thái Vân là chỗ nào, anh Cường đây còn phải cầu khẩn mày vào ăn cơm? Vài món ăn thôi mà mày thèm muốn đến vậy sao?"
"Quả thật là não có bệnh!" Hồ Cường cũng không thèm giả vờ lịch sự nữa, trực tiếp phun ra lời xúc phạm, khinh bỉ nhìn Cổ Bách Thiên, "Hôm nay tao nhổ một bãi nước bọt xuống, nếu như hôm nay mày có thể bước vào nhà hàng Thái Vân này ăn cơm, vậy thì tao sẽ liếm lại bãi nước bọt này cho mày xem!"
Một thằng xin ăn mà có tư cách đối đáp với hắn?
Cái quái gì vậy không biết.
"Cút đi! Đồ phế vật, mày làm xấu hổ cả nhà họ Lương chúng tao!" Lương Phúchung dữ phun một bãi nước bọt.
Cổ Bách Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người bỏ đi, hướng ra ngoài quán ăn lề đường.
Hắn vào một quán ăn vỉa hè gọi một nồi lẩu dê tay cầm nóng hổi ăn ngon lành.
"Hừ, đồ nghèo kiết xin ăn, cũng chỉ xứng ăn ngoài vỉa hè!" Hồ Cương khinh khỉnh nhìn theo, cười lạnh một tiếng, sau đó đi vào trong.
"Phế vật!" Lương Phúccũng cười gắn, sau đó cả đoàn người rồng rắn đi vào trong.
Phòng Mai Lan, lầu hai nhà hàng Thái Vân.
"Lương Phúc, con thật là có lòng! Bà nội nhớ món phật nhảy tường ở đây đã nửa năm rồi!"
Lúc này, bà lớn cười ha ha bước vào ngồi ở ghế chủ tọa. Nghe nói đứa cháu đích tôn đã vất vả đặt chỗ ở Thái Vân vì mình, bà lớn đã đến từ rất sớm, sớm hơn Lương Phúc một lúc lâu.
Một bữa cơm ở Thái Vân, tối thiểu phải từ 50 triệu trở lên, nếu là một bữa tiệc mừng thọ theo thực đơn riêng, thì tối thiểu phải móc hầu bao ra cả trăm triệu.
Một nơi cao cấp như vậy, Lương Phúc bình thường cũng không nỡ ăn nhiều, nhưng hôm nay phải mời bà lớn nên cắn răng bấm bụng.
Bây giờ thằng em trai Lương Dĩ Thâm đã trở về, còn được bà lớn cưng chiều gấp bội, thậm chí còn có ý để vị trí người thừa kế cho nó, Lương Phúc đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn, hắn muốn dùng mọi cách tranh thủ được tín nhiệm của bà lớn.
Mà bà lớn bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mỗi việc ăn uống là tương đối để ý, đặc biệt là hai món, một là lẩu cù lao, món còn lại chính là phật nhảy tường của nhà hàng Thái Vân này.
Từ tận tuần trước Lương Phúc đã đi tìm Hồ Quang, khó khăn lắm mới đặt được bàn vào hôm nay, đãi bà lớn một bàn tiệc thịnh soạn.
"Bà nội, sao người lại nói như thế chỉ cần bà nội muốn ăn, con ngày nào cũng sẽ đưa bà đến Thái Vân ăn!" Lương Phúc vẻ mặt nịnh bợ, nịnh ngọt đến nỗi làm bà lớn cười phá lên vui vẻ.
"À đúng rồi bà nội, bà nội biết vừa rồi chúng con vào đây gặp ai không? Thằng chồng vô dụng của Niệm Huyền, Cố Bách Thiên đấy! Không ngờ nó cũng muốn tới Thái Vân ăn cơm, con sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của bà nội nên tống cổ nó đi rồi!" Lương Phúc cười ha hả nói.
"À, là Bách Thiên sao, nó cũng đến đây ăn à? Chẳng lẽ có ai mời nó đến?" Bà lớn hoài nghi.
"Bà nội, nó chỉ là một thằng vô tích sự, có thể quen biết được ai chứ, thôi bỏ đi, không nhắc đến hắn nữa, bây giờ con gọi người lên món!"
Lương Phúc nói thế, bà lớn cũng không nói gì thêm, bà không coi trọng Lương Niệm Huyên, đối với đứa cháu rể kia đương nhiên cũng không coi ra gì.
Ở một diễn biến khác, Cố Bách Thiên vừa húp xong chút nước mì còn lại, cảm thấy dạ dày cũng hòm hòm rồi, bèn đứng lên ra khỏi quán vỉa hè, cảm thấy thời tiết hôm nay cũng không quá lạnh.
"Ôi, cậu chủ!"
Ngay lúc đó một chiếc Benley đỗ xịch bên cạnh, xe vừa dừng lại, Dương Minh Viễn liền vội vàng xuống xe, có vẻ hốt hoảng nói: "Cậu chủ, sao ngài lại ăn ở đây? Sao không vào trong nhà hàng?
"Vào đầu cơ? Nhà hàng Thái Vân à?" Cố Bách Thiên lắc đầu cười cười, "Tôi cũng muốn vào lắm, nhưng họ không cho tôi vào!"
"Cái gi, họ không cho ngài vào?" Dương Minh Viễn cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, lửa giận ngùn ngụt
Ông ta phải khó khăn cỡ nào mới mời được cậu chủ ăn một bữa cơm, đây chính là cơ hội tốt để tạo quan hệ, nhưng không ngờ đám người đó lại không cho cậu chủ vào, ngược lại bắt cậu chủ phải ăn cơm đường cháo chợ?
Thật là, lẽ nào lại như vậy được!
"Cậu chủ xin đợi cho một chút!" Dương Minh Viễn trầm mặt, giận dữ xông đến trước cửa nhà hàng Thái Vân.
Nói gì thì nói Thái Vân này có một nửa cổ phần của ông, ông chính là một đại cổ đông ở đây, ở ngay địa bàn của mình mà lại xuất hiện những chuyện mất mặt như vậy, ông sao có thể tha cho đám chó chết có mắt như mù này được!
"Chào Giám đốc Viễn!" Bảo vệ nhìn thấy Dương Minh Viễn đến, lập tức cung kính chào hỏi, dù sao cũng là ông chủ lớn ở đây, bình thường đến đây ăn đều là đi cùng người nhà, trên dưới nhà hàng Thái Vân không ai không quen mặt.
"Chào cái rắm!" Dương Minh Viễn giang tay tát một cái nổ đom đóm mắt, bảo vệ lảo đảo suýt ngã, sau đó quát lớn: "Gọi quản lý của mấy người ra đây!"
Bảo vệ ôm mặt đau đớn, kinh hoàng nhìn Dương Minh Viễn, biết ngay là rắc rối lớn rồi, liền vội vàng hoảng hốt chạy vào trong tìm Hồ Cường, chỉ chốc lát sau Hồ Cường liền chạy ra.
"Giám đốc Viễn, ngài đến rồi, tôi đã giữ một phòng bao hảo hạng nhất cho ngài từ lâu rồi ạ!" Hồ Cường cười thật chuyên nghiệp.
"Không cần nữa, bây giờ anh lập tức xin lỗi ngài Cổ Bách Thiên đây cho tôi, làm sao cho ngài ấy chịu bước vào nhà hàng, nếu không từ hôm nay trở đi chức quản lý này anh không cần làm nữa!" Dương Minh Viễn vừa nói vừa chỉ về phía Cổ Bách Thiên đang ngồi bên vệ đường.
"Ơ... Giám đốc Viễn, hắn... hắn là bạn của ngài sao?" Hồ Cương nhất thời cà lăm.
"Há chỉ là bạn bè, ngài Cố Bách Thiênlà vị khách quý mà tôi khó khăn lắm mới mời được đến đây, nếu như hôm nay anh làm cho tôi có ấn tượng không tốt trước mặt ngài ấy, hậu quả thì cậu tự biết lấy!" Dương Minh Viễn trầm giọng, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận khó giấu.
Hồ Cường nhất thời bị dọa sợ thất kinh hồn vía, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng
Thằng nhóc ăn mặc y hệt một thằng xin ăn, hơn nữa nghe nói còn là đứa con rể vô dụng của nhà họ Lương, sao đột nhiên lại trở thành khách quý của giám đốc Viễn thế này?
"Còn đứng đực ra đó làm gì? Không mau đi đi!" Dương Minh Viễn cao giọng rống lên.
Hồ Cường giật nảy mình, vội vàng chạy hớt hải về phía Cổ Bách Thiênngồi, "Thưa... thưa ngài... Xin, xin lỗi, tôi không biết ngài là... là khách quý của giám đốc Viễn..."
"Không biết?" Cố Bách Thiên cười lạnh, lắc lắc đầu, nói với vẻ rất có thâm ý: "Có rất nhiều việc, trong lúc anh còn chưa biết gì thì nòng súng đã đặt lên ót của anh rồi. Con người quý ở chỗ biết tôn trọng người khác!"
"Vâng vâng vâng, ngài ngài nói rất đúng ạ, tôi được lãnh giáo rồi!" Hồ Cường gật đầu như gà mổ thóc, chợt đau khổ nói: "Xin mời ngài quá bước vào nhà hàng Thái Vân chúng tôi, nếu không tôi không có cách nào ăn nói với giám đốc Viễn!"
"Muốn tôi đi vào?"
"Vừa rồi anh nói cái gì anh còn nhớ không?" Cố Bách Thiênquét dọc người Hồ Cường từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói: "Đường tôi đi qua không chấp nhận nửa điểm bẩn thỉu, lúc nãy anh tự nhổ cái gì xuống, bây giờ anh tự mình liếm lại đi!"
Nói vừa dứt câu, Hồ Cường mặt xám như tro tàn.
"Thưa, thưa ngài, cái này... có phải hơi quá đáng không?" Hồ Cường nhăn nhỏ khó coi đến cực điểm.
Liếm lại nước bọt đã nhổ ra? Chuyện này, dù có tàn nhẫn hơn nữa cũng không thể nói được.
Thật sự là vô cùng nhục nhã!
Nói một câu khó nghe, chuyện này ngay cả Hàn Tín cũng chưa chắc chịu làm.
"Anh chưa nghe thấy sao? Ngài Cổ Bách Thiên đã bảo anh liếm, anh còn không mau liếm?" Dương Minh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.