Chương 21: Quà thường niên
Mu Kyushu
04/06/2021
Triệu Bản và bọn tay chân của hắn đều có vẻ sửng sốt không tưởng tượng nổi.
Chủ tịch mang thân phận thế nào chứ?
Vậy mà lại có thể cúi đầu xin lỗi một cậu thanh niên trước mặt mọi người? "Chó má thật!" Hà Phục Sinh đứng thẳng người dậy, quật ngay một gậy vào gáy Triệu Bản, cái đầu Triệu Bàn liền sưng vù lên một cục to, phen này coi như đánh cho hắn tinh hồn ra, "bịch một tiếng liền quỳ sụp xuống đất. "Chủ tịch!" Triệu Bản ôm cái gáy sưng vù, hoảng sợ nói, "Là người này đánh tôi trước, tôi vẫn chưa ra tay mà!" "Là cậu chủ đánh anh trước?"
Hà Phục Sinh quặc mắt, đồng thời hung bạo dứt cây ba toong đè lên vai Triệu Bản, Triệu Bản muốn trốn cũng không trốn đi đầu được, đau đớn kêu la oai oái.
Nhưng chỉ nghe giọng cười lạnh lẽo của Hà Phục Sinh: "Đừng nói là cậu chủ đánh anh, cho dù cậu ấy có đánh ông già nhà anh, ông tiên tổ nhà anh, thì cậu ấy cứ muốn đánh là đánh Đồ chó má vô tích sự, từ hôm nay trở đi, anh không còn là Giám đốc công ty nữa, lập tức cút xéo ra khỏi Tập đoàn Hà Thành cho tôi!"
Triệu Bản bỗng nhiên trợn to hai mắt, biểu cảm không thể tin được.
Hãn tốt xấu gì cũng là nhân vật nòng cốt của Tập đoàn Hà Thành, cúc cung tận tụy suốt mười mấy năm nay, thế mà không cần nói đến câu thứ hai liền bị sa thải?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết đoán tuyệt tình của Hà Phục Sinh, cùng với thái độ cung kính lễ phép với thằng nhóc kia, Triệu Bản trong phút chốc hoàn toàn trở nên tuyệt vọng. Bây giờ mới hiểu, e là mình vừa xúc phạm tới một nhân vật lớn bằng trời rồi. "Cậu chủ, tôi xử lý như vậy, cậu hài lòng chứ?" Hà Phục
Sinh hỏi dò, Triệu Bân dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu mười mấy năm, sự việc cũng không nên đẩy đi quá xa. "Ừ Cũng được!" Cổ Bách Thiên gật gật đầu, rồi bất chợt nói với Triệu Bản: "À, đúng rồi, về thân phận của tôi tuyệt đối không được phép nói với cô gái ở ngoài kia, nghe rõ chưa?"
Triệu Bản rối rít gật đầu, lúc này hắn sợ hãi đến nỗi muốn á khẩu, một tiếng cũng không dám la, đột ngột lăn vèo một cái xuống khỏi tầng ba. "Ông xã, anh sao rồi, đã dạy dỗ thắng khổn đó xong chưa?" Từ Lạc đang chờ ở tầng hai, nhìn thấy Triệu Bản, bèn vội vàng bước lên đón hắn, kết quả vừa mới đến gần trước mặt, một cái tát trời giáng lập tức rơi xuống một bên mặt. "Bop!" "Đồ đàn bà thổi tha, mẹ bà mày, ai là ông xã của mày hả, con mẹ nó mày hại chết ông rồi có biết không hả? Nếu không phải tại mày...
Triệu Bản rồng giọng chửi bởi, chửi mới một nửa liên ngớ người, nhớ tới lời cảnh cáo của Cổ Bách Thiên, bèn khó nhọc nuốt xuống nửa câu còn lại. "Triệu Bận, anh điên rồi hả? Anh đánh em làm gì?" Ánh mắt
Từ Lạc kinh hoàng, run run đưa tay lên che mặt, khuôn mặt đầy vẻ không hiểu, không hiểu Triệu Bân vì sao lại thay đổi ghê gớm như vậy. "Đồ khốn nạn, từ nay trở về sau, đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa!" Triệu Bản cũng không muốn nhiều lời vô ích, hậm hực dậm chân rời khỏi nhà thuốc.
Từ Lạc đờ đẫn ngã ngồi xuống đất run rẩy, trong lòng phiên muộn không sao nói hết, hôm nay vốn đến đây để ký hợp đồng, cô đã làm một giấy bảo đảm với ông chủ, nhất định phải ký kết thành công với nhà thuốc Đệ Nhất. Bây giờ xem ra hợp đồng không những chưa đàm phán xong, mà ngược lại còn bị Triệu Bản đã vắng.
Sau khi trở về chỉ e không phải bị ông chủ chửi đến chết thôi đầu
Bởi vì vốn dĩ thành tích công việc của cô trong công ty không tốt cho lắm, nếu không đem về được hợp đồng này, sợ là sẽ bị sa thải không biết chừng. Nghĩ đến đó, Từ Lạc nghiến răng nghiến lợi, liền vội vàng chân thấp chân cao trên giày cao gót đuổi theo Triệu Bản một lần nữa, "Aiiii, ông xã, anh chờ em với! "Ông xã, chỉ cần anh giúp em kỷ được hợp đồng này, anh muốn em làm cái gì cho anh cũng được!" Từ Lạc thở hồn hến đuổi mãi mới kịp hãn.
Triệu Bẫn vốn muốn nổi khùng, nhưng nghe Từ Lạc nói vậy, đột nhiên sững người ra một lúc, rồi bỗng dưng khỏe mỗi hàn nhếch lên, đưa mắt nhìn lướt qua cơ thể đầy đặn quyến rũ của cô, nói: "Ý cô nói tức là, làm cái gì cũng được?"
Hàn vốn thèm muốn cơ thể Từ Lạc rất nhiều lần, nhưng chỉ là Từ Lạc trước giờ vẫn sống chết không chịu. Mà bây giờ hàn đã bị sa thải khỏi Tập đoàn Hà Thành, sau này muốn ôm Tử Lạc chỉ e là không dễ dàng nữa. Hiện tại nhân lúc Từ Lạc còn chưa biết chuyện hắn bị sa thải, chi bằng lừa cô ta lên giường một lần rồi nói sau
Từ Lạc đương nhiên hiểu ý của Triệu Bân, mặt cô đỏ bừng lên vì thẹn thùng, có điều rốt cuộc vẫn đành gật đầu đáp ứng "Nhưng anh phải đồng ý lấy chữ ký về cho em!" Từ Lạc cảnh cáo hắn. "Yên tâm yên tâm, qua đêm nay thôi, ngày mai anh sẽ lấy ngay về cho e, hai đứa mình đi ăn lẩu chua cay trước đi!" Triệu Bần ôm eo của Từ Lạc cười ha hạ rồi cùng cô đi ra ngoài.
Mà trong lúc đó, tại nhà thuốc Đệ Nhất trên tầng ba, Cổ Bách Thiên nhìn chung quanh, đột nhiên xăm xăm bước tới ngăn kéo cao nhất ngay chính giữa, lấy ra một loại dược liệu dạng sợi dài mảnh từ trong ngăn đựng thuốc.
Dược liệu này nhìn có vẻ giống như một sợi rẽ nhân sâm ngàn năm, nhìn không khác lắm với nấm kim châm, nhưng hình dáng lại mảnh khảnh đến đáng thương "À, cậu chủ thật tinh tường, đây là một loại thần dược nối tiếng trong kho dược liệu, gọi là Sâm Huyết Dương, trên thị trường quả thật ngàn vàng cũng khó mà mua được! Có điều,... dược liệu này hình như không thích hợp làm với vết thương của cậu chủ thì phải!" Hà Phục Sinh vẫn có một số hiểu biết nhất định đối với dược liệu, đứng khúm núm một bên giới thiệu với Cổ Bách Thiên, nói với giọng hơi có vẻ nghi ngờ.
Cổ Bách Thiên lắc lắc đầu, "Không phải tôi dùng, là tăng cho người khác!"
Sâm Huyết Dương, tương đối thích hợp cho người lớn tuổi lưu thông máu huyết, bổ sung khí huyết, kéo dài tuổi thọ, bà cụ nội tập đoàn Lương Gia vừa hồi phục sau khi bị tai biến mạch máu não, rất thích hợp để cụ bà tuổi cao sức yếu này sử dụng.
Món quả thường niên ngày mốt đã được quyết định, chính là nói "Được, quyết định vậy đi, tôi sẽ sai người chuẩn bị một chiếc hộp đựng quà thật đẹp!" Hà Phục Sinh khoát tay một cái, vội vàng sai người chuẩn bị hộp quà, đóng gói Sâm Huyết Dương lại cẩn thận cho Cổ Bách Thiên
Ngay lúc này, trong một nhà hàng món Pháp tại thành phố Lâm Hải, một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau. "Lời anh vừa mới nói là thật sao? Tấm séc 34 tỷ đó thì ra là của anh cho em?" Đôi mắt Lương Niệm Huyền kinh ngạc nhìn thẳng vào người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói tiếp: "Công ty của anh phá sản, chẳng lẽ là do anh biến thủ 34 tỷ đồng tiền đầu tư của công ty Phong Đỉnh?"
Chu Chỉ Sâm cười khổ sở, lắc lắc đầu, cổ làm ra vẻ thiếu não than thở: "Chuyện này vốn anh cũng không muốn nói với em đâu, anh thật sự không ngờ em lại vì chuyện của anh mà phiền não!" "Sao anh lại nói như vậy?" Đôi chân mày thanh tú của Lương Niệm Huyện khẽ chau lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Anh để cho em tự nói ra mới chịu à? Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta cũng là bạn bè mà, chuyện này lẽ ra anh phải nói cho em biết chứ! Bây giờ anh mới chịu nói, em ngược lại càng thấy áy náy hon!" "Không sao đâu!" Chu Chỉ Sâm hờ hững lắc đầu: "Chuyện trước đây đều đã qua rồi, bây giờ Tổng giám đốc của công ty Kính Thiên có cảm tình với anh, coi trọng anh, giờ anh đã là phó tổng của Kinh Thiên. Kính Thiên tuy không thể so sánh với Phong Đỉnh, nhưng cũng là một công ty lớn thuộc top 3 công ty trong nước, trước mắt anh vẫn ổn."
Chu Chỉ Sâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Điều anh muốn nói chính là, Niệm Huyên, em không cần phải ép mình ở bên cạnh tên phế binh vô tích sự đó, từ nay về sau hãy trở thành người phụ nữ của anh, có được không?"
Chu Chí Sâm vừa nói vừa chụp lấy bàn tay ngà ngọc của Lương Niệm Huyên, Lương Niệm Huyền liền vô thức rụt tay lại tránh đi. "Giám đốc Chu Chỉ Sâm, anh nói vậy là có ý gì?" Lương Niệm Huyên tuy có chút cảm động với việc Chu Chỉ Sâm làm giúp mình, nhưng không có nghĩa là đối phương có quyền làm những việc vượt ra ngoài giới hạn bạn bè, sắc mặt trong phút chốc trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Chu Chí Sâm sững người, không ngờ Lương Niệm Huyền lại phản ứng một cách quyết liệt đến như vậy. "Niệm Huyền, em và anh yêu nhau thì có gì không tốt? Em không phải luôn muốn trở thành người thừa kế tập đoàn Lương Gia hay sao? Ngày mốt là đại hội thường niên của tập đoàn Lương Gia, anh sẽ lấy danh nghĩa công ty Kinh Thiên đến tham dự, chưa hết, hôm đó anh sẽ cầu hôn em trước mặt bà nội, mà sính lễ của anh chính là cái bắt tay hợp tác lâu dài giữa Kinh Thiên và Lương Gia! Anh nghĩ bà nội em là một người rất sáng suốt, chắc chắn sẽ chọn em làm người thừa kế của
Lương Gia!
Thân thể của Lương Niệm Huyền run rẩy, nói thật lòng, cảm do này không thể nói là không hấp dẫn được. Ngay cả nằm mơ có cũng luôn mơ thấy bà nội, người có địa vị cao nhất ở Lương Gia, điều hành quản lý toàn bộ tập đoàn Lương Gia.
Nhưng hiện tại, dù sao cô cũng đã gả làm vợ người ta, thì làm sao có thể nhận lời cầu hôn của Chu Chỉ Sâm? "Anh Chi Sâm, em nghĩ anh hàn phải hiểu rõ một điều rằng, em là người đã có chồng!" Lương Niệm Huyền đứng bật dậy với vẻ hơi bối rối, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Chu Chi Sâm thấy vậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm lạnh lẽo hắn, "Niệm Huyền, tên vô tích sự đó có chỗ nào tốt, hắn ngoài việc trở thành gánh nặng cho em còn làm được gì giúp đỡ em không?" "Xin lỗi, đó là việc riêng của em, không cần người ngoài xen vào!" Sắc mặt Lương Niệm Huyền càng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn Chu Chỉ Sâm một cái, nói: "Tiền em nợ anh em sẽ sớm trả lại cả vốn lẫn lời cho anh, nhưng em hy vọng anh hãy hiểu cho rõ một chuyện, giữa chúng ta nhiều nhất chỉ có tình bạn, không có quan hệ nào khác vượt ra ngoài phạm vi tình bạn!"
Lương Niệm Huyền nói xong, liền chụp lấy túi xách đi thẳng ra cửa nhà hàng. Chu Chỉ Sâm sắc mặt càng khó coi, nằm đấm càng lúc càng siết chặt.
Hắn quả thật không ngờ, Lương Niệm Huyện lại tuyệt tình với hắn như vậy.
Tinggg!
Ngay lúc đó chiếc điện thoại trên bản đột nhiên đổ chuông, Chu Chí Sâm ngẩn người ra một chút, nhìn thấy người gọi liên vội vàng bắt máy, cung kính trả lời: "Alô, giảm đốc ạ." "Chí Sâm, chuyện làm tới đầu rồi? Chỗ cô nàng kia giải quyết xong chưa?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng mà dương dương tự đặc.
Chu Chi Sâm vội vàng trả lời: "Giám đốc, cho tôi thêm một chút thời gian nữa được không, tôi nhất định sẽ hai tay dâng cô nàng đó lên tận giường của anh, chuyện 70 tỷ đầu tư của tôi... "Cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi có được cô gái đó, tôi sẽ trả cho cậu tận 100 tỷ, hơn nữa tôi còn huy động vốn của Kinh Thiên giúp cậu lật lại ván cờ!" Vị giám đốc bên kia khẳng định chắc như đình đóng cột. "Được được được, giảm đốc, anh cứ chờ tin vui của tôi là được!" Chu Chi Sâm gác điện thoại, trên mặt xuất hiện một vẻ nhẫn tâm tàn độc.
Chủ tịch mang thân phận thế nào chứ?
Vậy mà lại có thể cúi đầu xin lỗi một cậu thanh niên trước mặt mọi người? "Chó má thật!" Hà Phục Sinh đứng thẳng người dậy, quật ngay một gậy vào gáy Triệu Bản, cái đầu Triệu Bàn liền sưng vù lên một cục to, phen này coi như đánh cho hắn tinh hồn ra, "bịch một tiếng liền quỳ sụp xuống đất. "Chủ tịch!" Triệu Bản ôm cái gáy sưng vù, hoảng sợ nói, "Là người này đánh tôi trước, tôi vẫn chưa ra tay mà!" "Là cậu chủ đánh anh trước?"
Hà Phục Sinh quặc mắt, đồng thời hung bạo dứt cây ba toong đè lên vai Triệu Bản, Triệu Bản muốn trốn cũng không trốn đi đầu được, đau đớn kêu la oai oái.
Nhưng chỉ nghe giọng cười lạnh lẽo của Hà Phục Sinh: "Đừng nói là cậu chủ đánh anh, cho dù cậu ấy có đánh ông già nhà anh, ông tiên tổ nhà anh, thì cậu ấy cứ muốn đánh là đánh Đồ chó má vô tích sự, từ hôm nay trở đi, anh không còn là Giám đốc công ty nữa, lập tức cút xéo ra khỏi Tập đoàn Hà Thành cho tôi!"
Triệu Bản bỗng nhiên trợn to hai mắt, biểu cảm không thể tin được.
Hãn tốt xấu gì cũng là nhân vật nòng cốt của Tập đoàn Hà Thành, cúc cung tận tụy suốt mười mấy năm nay, thế mà không cần nói đến câu thứ hai liền bị sa thải?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết đoán tuyệt tình của Hà Phục Sinh, cùng với thái độ cung kính lễ phép với thằng nhóc kia, Triệu Bản trong phút chốc hoàn toàn trở nên tuyệt vọng. Bây giờ mới hiểu, e là mình vừa xúc phạm tới một nhân vật lớn bằng trời rồi. "Cậu chủ, tôi xử lý như vậy, cậu hài lòng chứ?" Hà Phục
Sinh hỏi dò, Triệu Bân dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu mười mấy năm, sự việc cũng không nên đẩy đi quá xa. "Ừ Cũng được!" Cổ Bách Thiên gật gật đầu, rồi bất chợt nói với Triệu Bản: "À, đúng rồi, về thân phận của tôi tuyệt đối không được phép nói với cô gái ở ngoài kia, nghe rõ chưa?"
Triệu Bản rối rít gật đầu, lúc này hắn sợ hãi đến nỗi muốn á khẩu, một tiếng cũng không dám la, đột ngột lăn vèo một cái xuống khỏi tầng ba. "Ông xã, anh sao rồi, đã dạy dỗ thắng khổn đó xong chưa?" Từ Lạc đang chờ ở tầng hai, nhìn thấy Triệu Bản, bèn vội vàng bước lên đón hắn, kết quả vừa mới đến gần trước mặt, một cái tát trời giáng lập tức rơi xuống một bên mặt. "Bop!" "Đồ đàn bà thổi tha, mẹ bà mày, ai là ông xã của mày hả, con mẹ nó mày hại chết ông rồi có biết không hả? Nếu không phải tại mày...
Triệu Bản rồng giọng chửi bởi, chửi mới một nửa liên ngớ người, nhớ tới lời cảnh cáo của Cổ Bách Thiên, bèn khó nhọc nuốt xuống nửa câu còn lại. "Triệu Bận, anh điên rồi hả? Anh đánh em làm gì?" Ánh mắt
Từ Lạc kinh hoàng, run run đưa tay lên che mặt, khuôn mặt đầy vẻ không hiểu, không hiểu Triệu Bân vì sao lại thay đổi ghê gớm như vậy. "Đồ khốn nạn, từ nay trở về sau, đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa!" Triệu Bản cũng không muốn nhiều lời vô ích, hậm hực dậm chân rời khỏi nhà thuốc.
Từ Lạc đờ đẫn ngã ngồi xuống đất run rẩy, trong lòng phiên muộn không sao nói hết, hôm nay vốn đến đây để ký hợp đồng, cô đã làm một giấy bảo đảm với ông chủ, nhất định phải ký kết thành công với nhà thuốc Đệ Nhất. Bây giờ xem ra hợp đồng không những chưa đàm phán xong, mà ngược lại còn bị Triệu Bản đã vắng.
Sau khi trở về chỉ e không phải bị ông chủ chửi đến chết thôi đầu
Bởi vì vốn dĩ thành tích công việc của cô trong công ty không tốt cho lắm, nếu không đem về được hợp đồng này, sợ là sẽ bị sa thải không biết chừng. Nghĩ đến đó, Từ Lạc nghiến răng nghiến lợi, liền vội vàng chân thấp chân cao trên giày cao gót đuổi theo Triệu Bản một lần nữa, "Aiiii, ông xã, anh chờ em với! "Ông xã, chỉ cần anh giúp em kỷ được hợp đồng này, anh muốn em làm cái gì cho anh cũng được!" Từ Lạc thở hồn hến đuổi mãi mới kịp hãn.
Triệu Bẫn vốn muốn nổi khùng, nhưng nghe Từ Lạc nói vậy, đột nhiên sững người ra một lúc, rồi bỗng dưng khỏe mỗi hàn nhếch lên, đưa mắt nhìn lướt qua cơ thể đầy đặn quyến rũ của cô, nói: "Ý cô nói tức là, làm cái gì cũng được?"
Hàn vốn thèm muốn cơ thể Từ Lạc rất nhiều lần, nhưng chỉ là Từ Lạc trước giờ vẫn sống chết không chịu. Mà bây giờ hàn đã bị sa thải khỏi Tập đoàn Hà Thành, sau này muốn ôm Tử Lạc chỉ e là không dễ dàng nữa. Hiện tại nhân lúc Từ Lạc còn chưa biết chuyện hắn bị sa thải, chi bằng lừa cô ta lên giường một lần rồi nói sau
Từ Lạc đương nhiên hiểu ý của Triệu Bân, mặt cô đỏ bừng lên vì thẹn thùng, có điều rốt cuộc vẫn đành gật đầu đáp ứng "Nhưng anh phải đồng ý lấy chữ ký về cho em!" Từ Lạc cảnh cáo hắn. "Yên tâm yên tâm, qua đêm nay thôi, ngày mai anh sẽ lấy ngay về cho e, hai đứa mình đi ăn lẩu chua cay trước đi!" Triệu Bần ôm eo của Từ Lạc cười ha hạ rồi cùng cô đi ra ngoài.
Mà trong lúc đó, tại nhà thuốc Đệ Nhất trên tầng ba, Cổ Bách Thiên nhìn chung quanh, đột nhiên xăm xăm bước tới ngăn kéo cao nhất ngay chính giữa, lấy ra một loại dược liệu dạng sợi dài mảnh từ trong ngăn đựng thuốc.
Dược liệu này nhìn có vẻ giống như một sợi rẽ nhân sâm ngàn năm, nhìn không khác lắm với nấm kim châm, nhưng hình dáng lại mảnh khảnh đến đáng thương "À, cậu chủ thật tinh tường, đây là một loại thần dược nối tiếng trong kho dược liệu, gọi là Sâm Huyết Dương, trên thị trường quả thật ngàn vàng cũng khó mà mua được! Có điều,... dược liệu này hình như không thích hợp làm với vết thương của cậu chủ thì phải!" Hà Phục Sinh vẫn có một số hiểu biết nhất định đối với dược liệu, đứng khúm núm một bên giới thiệu với Cổ Bách Thiên, nói với giọng hơi có vẻ nghi ngờ.
Cổ Bách Thiên lắc lắc đầu, "Không phải tôi dùng, là tăng cho người khác!"
Sâm Huyết Dương, tương đối thích hợp cho người lớn tuổi lưu thông máu huyết, bổ sung khí huyết, kéo dài tuổi thọ, bà cụ nội tập đoàn Lương Gia vừa hồi phục sau khi bị tai biến mạch máu não, rất thích hợp để cụ bà tuổi cao sức yếu này sử dụng.
Món quả thường niên ngày mốt đã được quyết định, chính là nói "Được, quyết định vậy đi, tôi sẽ sai người chuẩn bị một chiếc hộp đựng quà thật đẹp!" Hà Phục Sinh khoát tay một cái, vội vàng sai người chuẩn bị hộp quà, đóng gói Sâm Huyết Dương lại cẩn thận cho Cổ Bách Thiên
Ngay lúc này, trong một nhà hàng món Pháp tại thành phố Lâm Hải, một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau. "Lời anh vừa mới nói là thật sao? Tấm séc 34 tỷ đó thì ra là của anh cho em?" Đôi mắt Lương Niệm Huyền kinh ngạc nhìn thẳng vào người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói tiếp: "Công ty của anh phá sản, chẳng lẽ là do anh biến thủ 34 tỷ đồng tiền đầu tư của công ty Phong Đỉnh?"
Chu Chỉ Sâm cười khổ sở, lắc lắc đầu, cổ làm ra vẻ thiếu não than thở: "Chuyện này vốn anh cũng không muốn nói với em đâu, anh thật sự không ngờ em lại vì chuyện của anh mà phiền não!" "Sao anh lại nói như vậy?" Đôi chân mày thanh tú của Lương Niệm Huyện khẽ chau lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Anh để cho em tự nói ra mới chịu à? Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta cũng là bạn bè mà, chuyện này lẽ ra anh phải nói cho em biết chứ! Bây giờ anh mới chịu nói, em ngược lại càng thấy áy náy hon!" "Không sao đâu!" Chu Chỉ Sâm hờ hững lắc đầu: "Chuyện trước đây đều đã qua rồi, bây giờ Tổng giám đốc của công ty Kính Thiên có cảm tình với anh, coi trọng anh, giờ anh đã là phó tổng của Kinh Thiên. Kính Thiên tuy không thể so sánh với Phong Đỉnh, nhưng cũng là một công ty lớn thuộc top 3 công ty trong nước, trước mắt anh vẫn ổn."
Chu Chỉ Sâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Điều anh muốn nói chính là, Niệm Huyên, em không cần phải ép mình ở bên cạnh tên phế binh vô tích sự đó, từ nay về sau hãy trở thành người phụ nữ của anh, có được không?"
Chu Chí Sâm vừa nói vừa chụp lấy bàn tay ngà ngọc của Lương Niệm Huyên, Lương Niệm Huyền liền vô thức rụt tay lại tránh đi. "Giám đốc Chu Chỉ Sâm, anh nói vậy là có ý gì?" Lương Niệm Huyên tuy có chút cảm động với việc Chu Chỉ Sâm làm giúp mình, nhưng không có nghĩa là đối phương có quyền làm những việc vượt ra ngoài giới hạn bạn bè, sắc mặt trong phút chốc trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Chu Chí Sâm sững người, không ngờ Lương Niệm Huyền lại phản ứng một cách quyết liệt đến như vậy. "Niệm Huyền, em và anh yêu nhau thì có gì không tốt? Em không phải luôn muốn trở thành người thừa kế tập đoàn Lương Gia hay sao? Ngày mốt là đại hội thường niên của tập đoàn Lương Gia, anh sẽ lấy danh nghĩa công ty Kinh Thiên đến tham dự, chưa hết, hôm đó anh sẽ cầu hôn em trước mặt bà nội, mà sính lễ của anh chính là cái bắt tay hợp tác lâu dài giữa Kinh Thiên và Lương Gia! Anh nghĩ bà nội em là một người rất sáng suốt, chắc chắn sẽ chọn em làm người thừa kế của
Lương Gia!
Thân thể của Lương Niệm Huyền run rẩy, nói thật lòng, cảm do này không thể nói là không hấp dẫn được. Ngay cả nằm mơ có cũng luôn mơ thấy bà nội, người có địa vị cao nhất ở Lương Gia, điều hành quản lý toàn bộ tập đoàn Lương Gia.
Nhưng hiện tại, dù sao cô cũng đã gả làm vợ người ta, thì làm sao có thể nhận lời cầu hôn của Chu Chỉ Sâm? "Anh Chi Sâm, em nghĩ anh hàn phải hiểu rõ một điều rằng, em là người đã có chồng!" Lương Niệm Huyền đứng bật dậy với vẻ hơi bối rối, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Chu Chi Sâm thấy vậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm lạnh lẽo hắn, "Niệm Huyền, tên vô tích sự đó có chỗ nào tốt, hắn ngoài việc trở thành gánh nặng cho em còn làm được gì giúp đỡ em không?" "Xin lỗi, đó là việc riêng của em, không cần người ngoài xen vào!" Sắc mặt Lương Niệm Huyền càng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn Chu Chỉ Sâm một cái, nói: "Tiền em nợ anh em sẽ sớm trả lại cả vốn lẫn lời cho anh, nhưng em hy vọng anh hãy hiểu cho rõ một chuyện, giữa chúng ta nhiều nhất chỉ có tình bạn, không có quan hệ nào khác vượt ra ngoài phạm vi tình bạn!"
Lương Niệm Huyền nói xong, liền chụp lấy túi xách đi thẳng ra cửa nhà hàng. Chu Chỉ Sâm sắc mặt càng khó coi, nằm đấm càng lúc càng siết chặt.
Hắn quả thật không ngờ, Lương Niệm Huyện lại tuyệt tình với hắn như vậy.
Tinggg!
Ngay lúc đó chiếc điện thoại trên bản đột nhiên đổ chuông, Chu Chí Sâm ngẩn người ra một chút, nhìn thấy người gọi liên vội vàng bắt máy, cung kính trả lời: "Alô, giảm đốc ạ." "Chí Sâm, chuyện làm tới đầu rồi? Chỗ cô nàng kia giải quyết xong chưa?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng mà dương dương tự đặc.
Chu Chi Sâm vội vàng trả lời: "Giám đốc, cho tôi thêm một chút thời gian nữa được không, tôi nhất định sẽ hai tay dâng cô nàng đó lên tận giường của anh, chuyện 70 tỷ đầu tư của tôi... "Cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi có được cô gái đó, tôi sẽ trả cho cậu tận 100 tỷ, hơn nữa tôi còn huy động vốn của Kinh Thiên giúp cậu lật lại ván cờ!" Vị giám đốc bên kia khẳng định chắc như đình đóng cột. "Được được được, giảm đốc, anh cứ chờ tin vui của tôi là được!" Chu Chi Sâm gác điện thoại, trên mặt xuất hiện một vẻ nhẫn tâm tàn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.