Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1008: Có thể là đám người tối hôm qua.”
Đại Bàng
20/11/2021
Sư phụ của Phan Thanh Linh cũng chính là sự phụ của Đào Văn Lâm, Đào Văn Lâm được gọi là Dược Vương, như vậy thì y thuật của sư phụ Dược Vương sẽ lợi hại như thế nào?
Trong lòng Hoàng Thiên suy nghĩ lung tung, mở chức năng đèn pin trong điện thoại chiếu xuống đường đi cưới chân.
Trong lúc đang dò dẫm đường đi về phía trước, đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ phát ra, là tiếng hòn đá rơi xuống đất.
t
Ánh mắt Sử Chính Tương lập tức trở nên sắc bén, anh dừng lại, đánh giá âm thanh
phát ra có lẽ là ở phía trước mấy mét.
+
Ngay sau đó, ở phía trước có tiếng bước chân dồn dập, chạy càng ngày càng xa.
Có người chạy ở phía trước?
Hoàng Thiên hơi nhíu mày, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên, muốn xem xét là có chuyện gì.
Đám người Anh Phó chạy theo sát sau lưng Hoàng Thiên, đuổi về phía trước.
Sau khi đuổi theo khoảng hai mươi mét, phía trước càng lúc càng sáng, mà gió cũng càng lú càng mạnh hơn.
Đi thêm về phía trước hơn mười mấy mét nữa, có thể thấy rõ ở phía trước có một cái cửa hang, đường kính nhỏ hơn một chút, đại khái khoảng hơn một mét.
Hang động lớn này xuyên qua cả ngọn núi chính của Mông Sơn.
“Cậu Thiên, chắc không phải là sự phụ của Phan Thanh Linh đâu nhỉ? Nếu là ông ta thì không đến mức phải chạy trốn đâu nhỉ?
Anh Phó đuổi kịp Hoàng Thiên, nhỏ giọng nói.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh tin chắc rằng người vừa chạy trốn kia không phải sư phụ của Phan Thanh Linh.
Sư phụ của Phan Thanh Linh chắc chắn là một thể ngoại cao nhận, làm sao vừa nhìn thấy người là lại bỏ chạy? Như vậy quá mất giá.
“Cẩn thận một chút, có thể là đám người tối hôm qua.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Anh Phó cũng nghĩ đến điều này, anh ta im lặng đi sát bên phải Hoàng Thiên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đám người Hoàng Thiên nhanh chóng đi đến cửa hang.
Hoàng Thiên vẫn luôn đi ở phía trước, nếu có người đánh lén thì anh sẽ là người ứng phó, anh không muốn để đám người Anh Phó đi mạo hiểm.
Dù sao ở đây cũng không có ai mạnh hơn anh.
Đứng ở trước cửa hàng, Hoàng Thiên quan sát qua bên ngoài cửa hàng, chỉ thấy bên ngoài là một con dốc rất thoải thoải, không hề dốc đứng như ở cửa hàng bên kia.
Hiện tại Hoàng Thiên có chút hối hận, nếu biết trước như vậy thì anh đã đi vòng qua bên kia núi chính leo dốc này có phải tốt hơn không, nhìn dốc này thoải thoải dễ leo biết bao.
Vừa nãy bọn họ bò lên núi như vậy rất nguy hiểm.
Bên ngoài hang động trừ tiếng gió thì không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, nhưng Hoàng Thiên biết có thể đang có người ẩn nấp bên ngoài hang động.
Lúc này bọn họ đang ở trong hang động nên khá bị động, Hoàng Thiên quyết định dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài hang động.
“Vụt!”
Khi Hoàng Thiên vừa mới lao ra khỏi hang động, có một bóng người mày trắng đánh về phía anh!
Trong lòng Hoàng Thiên suy nghĩ lung tung, mở chức năng đèn pin trong điện thoại chiếu xuống đường đi cưới chân.
Trong lúc đang dò dẫm đường đi về phía trước, đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ phát ra, là tiếng hòn đá rơi xuống đất.
t
Ánh mắt Sử Chính Tương lập tức trở nên sắc bén, anh dừng lại, đánh giá âm thanh
phát ra có lẽ là ở phía trước mấy mét.
+
Ngay sau đó, ở phía trước có tiếng bước chân dồn dập, chạy càng ngày càng xa.
Có người chạy ở phía trước?
Hoàng Thiên hơi nhíu mày, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên, muốn xem xét là có chuyện gì.
Đám người Anh Phó chạy theo sát sau lưng Hoàng Thiên, đuổi về phía trước.
Sau khi đuổi theo khoảng hai mươi mét, phía trước càng lúc càng sáng, mà gió cũng càng lú càng mạnh hơn.
Đi thêm về phía trước hơn mười mấy mét nữa, có thể thấy rõ ở phía trước có một cái cửa hang, đường kính nhỏ hơn một chút, đại khái khoảng hơn một mét.
Hang động lớn này xuyên qua cả ngọn núi chính của Mông Sơn.
“Cậu Thiên, chắc không phải là sự phụ của Phan Thanh Linh đâu nhỉ? Nếu là ông ta thì không đến mức phải chạy trốn đâu nhỉ?
Anh Phó đuổi kịp Hoàng Thiên, nhỏ giọng nói.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh tin chắc rằng người vừa chạy trốn kia không phải sư phụ của Phan Thanh Linh.
Sư phụ của Phan Thanh Linh chắc chắn là một thể ngoại cao nhận, làm sao vừa nhìn thấy người là lại bỏ chạy? Như vậy quá mất giá.
“Cẩn thận một chút, có thể là đám người tối hôm qua.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Anh Phó cũng nghĩ đến điều này, anh ta im lặng đi sát bên phải Hoàng Thiên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đám người Hoàng Thiên nhanh chóng đi đến cửa hang.
Hoàng Thiên vẫn luôn đi ở phía trước, nếu có người đánh lén thì anh sẽ là người ứng phó, anh không muốn để đám người Anh Phó đi mạo hiểm.
Dù sao ở đây cũng không có ai mạnh hơn anh.
Đứng ở trước cửa hàng, Hoàng Thiên quan sát qua bên ngoài cửa hàng, chỉ thấy bên ngoài là một con dốc rất thoải thoải, không hề dốc đứng như ở cửa hàng bên kia.
Hiện tại Hoàng Thiên có chút hối hận, nếu biết trước như vậy thì anh đã đi vòng qua bên kia núi chính leo dốc này có phải tốt hơn không, nhìn dốc này thoải thoải dễ leo biết bao.
Vừa nãy bọn họ bò lên núi như vậy rất nguy hiểm.
Bên ngoài hang động trừ tiếng gió thì không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, nhưng Hoàng Thiên biết có thể đang có người ẩn nấp bên ngoài hang động.
Lúc này bọn họ đang ở trong hang động nên khá bị động, Hoàng Thiên quyết định dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài hang động.
“Vụt!”
Khi Hoàng Thiên vừa mới lao ra khỏi hang động, có một bóng người mày trắng đánh về phía anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.