Chương 324: Anh không xứng được biết
Anh Long Tiêu Sái
10/07/2024
Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu rồi cười lạnh đắc ý nói: “Này, đến lượt cậu rồi đấy!"
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung hết lên người Trình Kiêu.
Ninh Lan lo lắng nói: “Tiểu Kiêu, cố lên con!"
"Dạ." Trình Kiêu gật đầu.
Trình Kiêu chậm rãi tiến lên rồi nhìn tượng đồng đó.
"Cách thi đấu này quá đơn giản, đúng là đang hạ thấp trí thông minh của tôi!"
Cốc Sinh Ngọc đang rất đắc ý bỗng sầm mặt lại rồi hét: “Cậu, cậu nói gì?"
Trình Kiêu không để ý anh ta. Anh xé một mảnh vải đen từ trên chiếc bàn bên cạnh rồi bịt mắt mình lại.
"Tôi bịt mắt chơi với anh. Nếu anh thua thì lập tức cút khỏi đây."
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.
"Trình Thần Y, cậu phải bình tĩnh, giờ không phải là lúc làm hành xử theo cảm tính!" Bây giờ cả Ninh Cát Sơn cũng không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.
Đùa đấy à, có mở to cả hai con mắt cũng chưa chắc tìm ra huyệt đạo trên người đồng đó. Thế mà Trình Kiêu lại muốn bịt mắt, đây là chuyện không thể nào làm được!
"Đúng thế đó Trình Thần Y, chỉ cần thắng là được, không cần phải nổi giận vì cậu ta!" Một bác sĩ nổi tiếng của thủ đô cũng khuyên nhủ.
Lục Thần Y cũng nhẹ giọng khuyên: “Trình Thần Y, trên người đồng Trinh Quán đó có tổng cộng 360 huyệt đạo. Mỗi một huyệt đạo lại chỉ to như cây kim châm cứu thôi, có mấy huyệt còn dính vào nhau nữa. Cậu đừng có lơ là!"
Tôn Đại Hải cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng giờ ông đang là trọng tài nên không tiện khuyên. Nhưng Tôn Đại Hải cũng lo sốt vó rồi, Trình Kiêu làm thế có khác gì làm liều đâu!
Huyệt đạo nhỏ như thế, nếu bịt mắt thì làm sao mà tìm ra?
Trước lời khuyên của mọi người, Trình Kiểu chỉ cười mỉm: “Yên tâm, tôi có chừng mực."
Hai tay Tôn Mạc siết quả đấm, tức đến mức sắc mặt đen thui. Trong lòng cô ta đã nhận định là Trình Kiêu không hề muốn giúp cô ta, mà chỉ là nhân cơ hội để trả thù cô ta.
Cô ta cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng lại sợ mình vừa nói ra thì chuyện lại trái ngược với ý định của mình.
Trong lòng Tôn Mạc hơi hối hận, nếu biết trước thì ban nãy đã không ra sức đắc tội Trình Kiêu rồi.
"Bắt đầu." Trình Kiêu bịt mắt lạnh nhạt nói.
Tôn Đại Hải cũng bất lực, nhưng ông ta cũng không thay đổi được gì.
"Huyệt phượng phủ, huyệt u tuyền..." Tôn Đại Hải bắt đầu đọc.
Mọi người đều mở to mắt và nín thở để nhìn chăm chú lên hai bàn tay của Trình Kiêu.
Tuy rằng rõ ràng họ chẳng ôm hi vọng gì với Trình Kiêu cả, nhưng họ vẫn mong sẽ có kì tích.
Cốc Sinh Ngọc lại khịt mũi coi thường việc này: “Hừ, khá khen cho một chàng thanh niên ngạo mạn, gia chủ nhà họ Cốc tôi còn chẳng dám nói ra cái lời ngông cuồng thế này! Tôi sẽ đợi xem cậu tự làm bản thân bẽ mặt như thế nào!"
Những đứng xem bên cạnh Trình Kiêu đều yên lặng, vì không ai nói gì cả nên bầu không khí yên ắng một cách kì lạ, âm thanh duy nhất là tiếng đọc tên huyệt đạo đều đặn của Tôn Đại Hải.
Nhưng đang đọc thì tốc độ của Tôn Đại Hải đột nhiên tăng nhanh, hơn nữa giọng còn run run như đang kích động vậy!
Cốc Sinh Ngọc bỗng thấy nghi ngờ nên liếc nhìn Trình Kiêu thông qua kẽ hở giữa đám người.
Hai tay Trình Kiêu như đang bay khiến người ta chỉ nhìn thấy một bóng mờ, mỗi khi anh đâm ngân châm vào trong huyệt đạo thì Tôn Đại Hải còn chưa đọc xong chữ cuối cùng trong tên huyệt đạo nữa.
"Hừ, này cậu, đâm bậy thì ai chả đâm được! Tôi không tin cậu đang bịt mắt mà có thể tìm đúng huyệt vị khoảng thời gian ngắn thế!"
Cốc Sinh Ngọc nói đúng, bởi dù là cao thủ châm cứu hàng đầu của các Trung y thế gia thì cũng không thể nào làm được.
Nhưng Trình Kiêu không phải bác sĩ, mà anh là người tu tiên.
Tôn Mạc và Lưu Tào Khang nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên thái độ nghi ngờ, họ chậm rãi đi qua đó kiểm tra.
Không lâu sau Tôn Đại Hải đã đọc xong.
Nhưng mọi người xung quanh vẫn yên lặng đến đáng sợ, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn Trình Kiêu như thể vừa phát hiện chuyện gì khó tin lắm.
"Bắt đầu kiểm tra đi!" Giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu vang lên.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Phó hội trưởng Đường nhìn Tôn Đại Hải và nói: “Ông là trọng tài, ông đi kiểm tra đi!"
Tôn Đại Hải nhìn Cốc Sinh Ngọc và nói: “Cháu Cốc, cậu đi kiểm tra với tôi!"
"Được!" Cốc Sinh Ngọc cũng không khách sáo, anh ta sợ Tôn Đại Hải sẽ ăn gian.
Hai người cùng nhau kiểm tra, tổng ba ngươi cây ngân châm nhưng không có cây nào đâm sai vị trí cả.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau Cốc Sinh Ngọc mới hét lên: “Không thể nào!"
"Ăn gian, cậu ăn gian!"
Mọi người lạnh lùng nhìn anh ta như đang nhìn tên ngốc vậy, biết bao cặp mắt cùng nhìn, ngay cả anh ta cũng nhìn thì Trình Kiêu ăn gian kiểu gì?
Trình Kiêu tháo miếng vải bịt mắt màu đen xuống rồi nhìn Tôn Đại Hải: “Tuyên bố kết quả đi!"
Sắc mặt Tôn Đại Hải đầy kích động, ông phấn khích gật đầu: “Được!"
"Tổng ba mươi cây ngân châm, Trình Kiêu không đâm sai cây nào! Trình Kiêu chính là người thắng cuộc trong cuộc thi này!"
Mọi người trong sảnh lập tức bùng nổ.
"Không phải chứ, bịt mắt mà còn làm đúng hết! Má nó, chuyện thế này sao có thể xảy ra được!"
"Điều này chứng minh Trình Thần Y hiểu biết rất rõ về các huyệt đạo!"
"Cao siêu, quá cao siêu! Chúng ta cũng có thể chiến thắng Trung y thế gia!"
Lục Thần Y chắp tay với Trình Kiêu: “Trình Thần Y, tôi xin bội phục!"
Phó hội trưởng Đường nói với sắc mặt đầy xúc động: “Trình Thần Y, y thuật cao siêu, y thuật quá cao siêu!"
Tôn Mạc cũng rất ngạc nhiên. Cô ta từng học về Trung y nên biết rất khó để tìm ra một huyệt đạo, huống chi người này tìm ra ba mươi huyệt chỉ với mấy chục giây ngắn ngủi.
"Đúng là khó mà tin nổi!"
Nhìn gương mặt bình thản của Trình Kiêu, trong lòng Tôn Mạc lại như đang nổi sóng.
"Tôi cứ tưởng y thuật của cậu ta cao siêu bình thường thôi, nhưng tôi thật sự không ngờ lại cao siêu đến mức này!"
Cốc Sinh Ngọc không còn giữ thái độ bất cần như ban nãy nữa, anh ta nhìn Trình Kiêu với sắc mặt chăm chú: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Trình Kiêu quay đầu nhìn anh ta và lạnh nhạt nói: “Anh không xứng để biết tôi là ai. Bây giờ anh lập tức biến khỏi đây."
"Cậu dám nhục nhã tôi, muốn chết ư!" Cốc Sinh Ngọc hất tay với hai tên thuộc hạ sau lưng: “Lên dạy dỗ cậu ta!"
"Dạ!" Hai tên thanh niên nhìn Trình Kiêu với ánh mắt khinh thường, vì bọn họ không cảm nhận được tí chân khí nào trên người Trình Kiêu cả.
Tiếc là hai người đó tiến lên thì nhanh nhưng tốc độ bay ra ngoài còn nhanh hơn.
Đến nỗi mọi người không hề thấy rõ Trình Kiêu ra tay như thế nào mà hai kẻ đó đã bay ra ngoài rồi.
Tôn Mạc cười khẩy trong lòng: “Tên họ Cốc này vẫn chưa biết Trình Kiêu giỏi võ lắm sao?"
Cốc Sinh Ngọc lại trợn mắt thêm lần nữa: “Không thể nào! Hai tên thuộc hạ của tôi đều là võ giả! Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Trình Kiêu bước từng bước tới cạnh anh ta và lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, anh không xứng được biết."
Nói xong, Trình Kiêu tung một bàn tay lên mặt Cốc Sinh Ngọc, đánh bay anh ta.
"Đây coi như là một bài học cho anh, nếu còn có lần sau thì anh sẽ chết đấy."
Giọng nói của Trình Kiêu rất bâng quơ, nhưng mọi người nghe được lại thấy ớn lạnh.
Cốc Sinh Ngọc nhìn ánh mắt của Trình Kiêu và sợ đến mức run lẩy bẩy.
"Đi mau!"
Cốc Sinh Ngọc gọi hai tên thanh niên đó rồi xoay người đi trong nhếch nhác.
Ninh Lan đi đến bên cạnh Trình Kiêu và cảm kích nói: “Tiểu Kiêu, con vất vả rồi! Lần này may nhờ có con!"
Tôn Đại Hải cũng đi tới và cảm ơn Trình Kiêu với sắc mặt lúng túng: “Tiểu Kiêu, lần này may nhờ có cháu."
"Tiểu Mạc, con còn không mau qua đây xin lỗi Trình Kiêu?" Tôn Đại Hải mắng.
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu nhưng vẫn phải nói với thái độ không tình nguyện: “Cảm ơn!"
Lưu Tào Khang ở bên cạnh thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.
Trải qua vụ náo loạn của Cốc Sinh Ngọc, đám người Phó hội trường Đường gần như đã quên mất mục đích khi đến đây.
"Chú Tôn à, quyển sách thuật châm cứu này..." Phó hội trưởng Đường nói.
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, ông ta nghĩ rồi nói: “Nếu Tiểu Kiêu đã đồng ý với mọi người thì một tháng nữa tôi sẽ đưa cho ông!"
Phó hội trưởng Đường rất vui mừng: “Được!"
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung hết lên người Trình Kiêu.
Ninh Lan lo lắng nói: “Tiểu Kiêu, cố lên con!"
"Dạ." Trình Kiêu gật đầu.
Trình Kiêu chậm rãi tiến lên rồi nhìn tượng đồng đó.
"Cách thi đấu này quá đơn giản, đúng là đang hạ thấp trí thông minh của tôi!"
Cốc Sinh Ngọc đang rất đắc ý bỗng sầm mặt lại rồi hét: “Cậu, cậu nói gì?"
Trình Kiêu không để ý anh ta. Anh xé một mảnh vải đen từ trên chiếc bàn bên cạnh rồi bịt mắt mình lại.
"Tôi bịt mắt chơi với anh. Nếu anh thua thì lập tức cút khỏi đây."
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.
"Trình Thần Y, cậu phải bình tĩnh, giờ không phải là lúc làm hành xử theo cảm tính!" Bây giờ cả Ninh Cát Sơn cũng không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.
Đùa đấy à, có mở to cả hai con mắt cũng chưa chắc tìm ra huyệt đạo trên người đồng đó. Thế mà Trình Kiêu lại muốn bịt mắt, đây là chuyện không thể nào làm được!
"Đúng thế đó Trình Thần Y, chỉ cần thắng là được, không cần phải nổi giận vì cậu ta!" Một bác sĩ nổi tiếng của thủ đô cũng khuyên nhủ.
Lục Thần Y cũng nhẹ giọng khuyên: “Trình Thần Y, trên người đồng Trinh Quán đó có tổng cộng 360 huyệt đạo. Mỗi một huyệt đạo lại chỉ to như cây kim châm cứu thôi, có mấy huyệt còn dính vào nhau nữa. Cậu đừng có lơ là!"
Tôn Đại Hải cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng giờ ông đang là trọng tài nên không tiện khuyên. Nhưng Tôn Đại Hải cũng lo sốt vó rồi, Trình Kiêu làm thế có khác gì làm liều đâu!
Huyệt đạo nhỏ như thế, nếu bịt mắt thì làm sao mà tìm ra?
Trước lời khuyên của mọi người, Trình Kiểu chỉ cười mỉm: “Yên tâm, tôi có chừng mực."
Hai tay Tôn Mạc siết quả đấm, tức đến mức sắc mặt đen thui. Trong lòng cô ta đã nhận định là Trình Kiêu không hề muốn giúp cô ta, mà chỉ là nhân cơ hội để trả thù cô ta.
Cô ta cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng lại sợ mình vừa nói ra thì chuyện lại trái ngược với ý định của mình.
Trong lòng Tôn Mạc hơi hối hận, nếu biết trước thì ban nãy đã không ra sức đắc tội Trình Kiêu rồi.
"Bắt đầu." Trình Kiêu bịt mắt lạnh nhạt nói.
Tôn Đại Hải cũng bất lực, nhưng ông ta cũng không thay đổi được gì.
"Huyệt phượng phủ, huyệt u tuyền..." Tôn Đại Hải bắt đầu đọc.
Mọi người đều mở to mắt và nín thở để nhìn chăm chú lên hai bàn tay của Trình Kiêu.
Tuy rằng rõ ràng họ chẳng ôm hi vọng gì với Trình Kiêu cả, nhưng họ vẫn mong sẽ có kì tích.
Cốc Sinh Ngọc lại khịt mũi coi thường việc này: “Hừ, khá khen cho một chàng thanh niên ngạo mạn, gia chủ nhà họ Cốc tôi còn chẳng dám nói ra cái lời ngông cuồng thế này! Tôi sẽ đợi xem cậu tự làm bản thân bẽ mặt như thế nào!"
Những đứng xem bên cạnh Trình Kiêu đều yên lặng, vì không ai nói gì cả nên bầu không khí yên ắng một cách kì lạ, âm thanh duy nhất là tiếng đọc tên huyệt đạo đều đặn của Tôn Đại Hải.
Nhưng đang đọc thì tốc độ của Tôn Đại Hải đột nhiên tăng nhanh, hơn nữa giọng còn run run như đang kích động vậy!
Cốc Sinh Ngọc bỗng thấy nghi ngờ nên liếc nhìn Trình Kiêu thông qua kẽ hở giữa đám người.
Hai tay Trình Kiêu như đang bay khiến người ta chỉ nhìn thấy một bóng mờ, mỗi khi anh đâm ngân châm vào trong huyệt đạo thì Tôn Đại Hải còn chưa đọc xong chữ cuối cùng trong tên huyệt đạo nữa.
"Hừ, này cậu, đâm bậy thì ai chả đâm được! Tôi không tin cậu đang bịt mắt mà có thể tìm đúng huyệt vị khoảng thời gian ngắn thế!"
Cốc Sinh Ngọc nói đúng, bởi dù là cao thủ châm cứu hàng đầu của các Trung y thế gia thì cũng không thể nào làm được.
Nhưng Trình Kiêu không phải bác sĩ, mà anh là người tu tiên.
Tôn Mạc và Lưu Tào Khang nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên thái độ nghi ngờ, họ chậm rãi đi qua đó kiểm tra.
Không lâu sau Tôn Đại Hải đã đọc xong.
Nhưng mọi người xung quanh vẫn yên lặng đến đáng sợ, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn Trình Kiêu như thể vừa phát hiện chuyện gì khó tin lắm.
"Bắt đầu kiểm tra đi!" Giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu vang lên.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Phó hội trưởng Đường nhìn Tôn Đại Hải và nói: “Ông là trọng tài, ông đi kiểm tra đi!"
Tôn Đại Hải nhìn Cốc Sinh Ngọc và nói: “Cháu Cốc, cậu đi kiểm tra với tôi!"
"Được!" Cốc Sinh Ngọc cũng không khách sáo, anh ta sợ Tôn Đại Hải sẽ ăn gian.
Hai người cùng nhau kiểm tra, tổng ba ngươi cây ngân châm nhưng không có cây nào đâm sai vị trí cả.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau Cốc Sinh Ngọc mới hét lên: “Không thể nào!"
"Ăn gian, cậu ăn gian!"
Mọi người lạnh lùng nhìn anh ta như đang nhìn tên ngốc vậy, biết bao cặp mắt cùng nhìn, ngay cả anh ta cũng nhìn thì Trình Kiêu ăn gian kiểu gì?
Trình Kiêu tháo miếng vải bịt mắt màu đen xuống rồi nhìn Tôn Đại Hải: “Tuyên bố kết quả đi!"
Sắc mặt Tôn Đại Hải đầy kích động, ông phấn khích gật đầu: “Được!"
"Tổng ba mươi cây ngân châm, Trình Kiêu không đâm sai cây nào! Trình Kiêu chính là người thắng cuộc trong cuộc thi này!"
Mọi người trong sảnh lập tức bùng nổ.
"Không phải chứ, bịt mắt mà còn làm đúng hết! Má nó, chuyện thế này sao có thể xảy ra được!"
"Điều này chứng minh Trình Thần Y hiểu biết rất rõ về các huyệt đạo!"
"Cao siêu, quá cao siêu! Chúng ta cũng có thể chiến thắng Trung y thế gia!"
Lục Thần Y chắp tay với Trình Kiêu: “Trình Thần Y, tôi xin bội phục!"
Phó hội trưởng Đường nói với sắc mặt đầy xúc động: “Trình Thần Y, y thuật cao siêu, y thuật quá cao siêu!"
Tôn Mạc cũng rất ngạc nhiên. Cô ta từng học về Trung y nên biết rất khó để tìm ra một huyệt đạo, huống chi người này tìm ra ba mươi huyệt chỉ với mấy chục giây ngắn ngủi.
"Đúng là khó mà tin nổi!"
Nhìn gương mặt bình thản của Trình Kiêu, trong lòng Tôn Mạc lại như đang nổi sóng.
"Tôi cứ tưởng y thuật của cậu ta cao siêu bình thường thôi, nhưng tôi thật sự không ngờ lại cao siêu đến mức này!"
Cốc Sinh Ngọc không còn giữ thái độ bất cần như ban nãy nữa, anh ta nhìn Trình Kiêu với sắc mặt chăm chú: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Trình Kiêu quay đầu nhìn anh ta và lạnh nhạt nói: “Anh không xứng để biết tôi là ai. Bây giờ anh lập tức biến khỏi đây."
"Cậu dám nhục nhã tôi, muốn chết ư!" Cốc Sinh Ngọc hất tay với hai tên thuộc hạ sau lưng: “Lên dạy dỗ cậu ta!"
"Dạ!" Hai tên thanh niên nhìn Trình Kiêu với ánh mắt khinh thường, vì bọn họ không cảm nhận được tí chân khí nào trên người Trình Kiêu cả.
Tiếc là hai người đó tiến lên thì nhanh nhưng tốc độ bay ra ngoài còn nhanh hơn.
Đến nỗi mọi người không hề thấy rõ Trình Kiêu ra tay như thế nào mà hai kẻ đó đã bay ra ngoài rồi.
Tôn Mạc cười khẩy trong lòng: “Tên họ Cốc này vẫn chưa biết Trình Kiêu giỏi võ lắm sao?"
Cốc Sinh Ngọc lại trợn mắt thêm lần nữa: “Không thể nào! Hai tên thuộc hạ của tôi đều là võ giả! Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Trình Kiêu bước từng bước tới cạnh anh ta và lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, anh không xứng được biết."
Nói xong, Trình Kiêu tung một bàn tay lên mặt Cốc Sinh Ngọc, đánh bay anh ta.
"Đây coi như là một bài học cho anh, nếu còn có lần sau thì anh sẽ chết đấy."
Giọng nói của Trình Kiêu rất bâng quơ, nhưng mọi người nghe được lại thấy ớn lạnh.
Cốc Sinh Ngọc nhìn ánh mắt của Trình Kiêu và sợ đến mức run lẩy bẩy.
"Đi mau!"
Cốc Sinh Ngọc gọi hai tên thanh niên đó rồi xoay người đi trong nhếch nhác.
Ninh Lan đi đến bên cạnh Trình Kiêu và cảm kích nói: “Tiểu Kiêu, con vất vả rồi! Lần này may nhờ có con!"
Tôn Đại Hải cũng đi tới và cảm ơn Trình Kiêu với sắc mặt lúng túng: “Tiểu Kiêu, lần này may nhờ có cháu."
"Tiểu Mạc, con còn không mau qua đây xin lỗi Trình Kiêu?" Tôn Đại Hải mắng.
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu nhưng vẫn phải nói với thái độ không tình nguyện: “Cảm ơn!"
Lưu Tào Khang ở bên cạnh thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.
Trải qua vụ náo loạn của Cốc Sinh Ngọc, đám người Phó hội trường Đường gần như đã quên mất mục đích khi đến đây.
"Chú Tôn à, quyển sách thuật châm cứu này..." Phó hội trưởng Đường nói.
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, ông ta nghĩ rồi nói: “Nếu Tiểu Kiêu đã đồng ý với mọi người thì một tháng nữa tôi sẽ đưa cho ông!"
Phó hội trưởng Đường rất vui mừng: “Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.