Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 170: Bế quan

Anh Long Tiêu Sái

30/08/2022

Còn lại mười mấy người vội vàng cung kính gật đầu: "Chúng ta tuyệt đối miệng kín như bưng!"

"Mời Trình đại sư yên tâm!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Đi thôi!"

"Đa tạ Trình đại sư!" Trong lòng mọi người buông lỏng, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Trình Kiêu quay người nhìn về phía Long Tiên Quả, bây giờ còn chưa chín, xem ra cần phải ở chỗ này chờ mấy ngày.

Vừa vặn, có thể khôi phục tu vi đã hao tổn khi thi triển Xạ Nhật Thần Quyết.

Ngay lúc Trình Kiêu bước về Long Tiên Quả, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, mép váy Mã Lâm Lâm tung bay, vội vàng chạy tới.

"Chờ một chút!"

Trình Kiêu quay đầu nhìn cô ta một cái, trên mặt tràn đầy ghét bỏ không che giấu chút nào.

Nhìn thấy ánh mắt Trình Kiêu, Mã Lâm Lâm giận dữ trong lòng, không nghĩ tới cô ta đường đường đệ nhất mỹ nữ Nam Đảo, lại bị một người đàn ông chê như vậy.

Có điều, Mã Lâm Lâm không dám biểu lộ ra ngoài, Trình Kiêu đều có thể tuỳ tiện bắn giết cả một con rồng, càng không nói đến một người bình thường như cô ta.

"Trình đại sư, tôi muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch!"

Trình Kiêu xoay người rời đi: "Không hứng thú."

Mã Lâm Lâm cứng lại, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng trên mặt cũng không dám có bất kỳ oán giận gì.

Bước nhanh đuổi kịp Trình Kiêu, Mã Lâm Lâm vội vàng nói: "Trình đại sư, nếu như anh có thể đưa linh dược cho tôi, để chữa khỏi bệnh của ông nội tôi, tôi nguyện ý đưa một khoản thù lao phong phú!"

Trình Kiêu chợt dừng bước, anh nhớ đến nhà họ Mã tựa như là nhà giàu nhất Á Tộc.

Trình Kiêu nhìn Mã Lâm Lâm, nhìn thấy Mã Lâm Lâm hơi run rẩy, mới mở miệng nói: "Linh dược này gọi Long Tiên Quả, cũng không thể trị bệnh cứu người, dùng bình thường, ngược lại sẽ bạo thể mà chết."

"Cái gì!" Sắc mặt Mã Lâm Lâm lập tức tái nhợt, bị đả kích nghiêm trọng, bỗng nhiên lui về phía sau hai bước.

"Tôi bỏ ra nhiều tài lực nhiều người như vậy nghe ngóng linh dược, thế mà không thể trị bệnh cứu người!"

"Nói như vậy, bệnh của ông nội......" Mã Lâm Lâm mặt xám như tro, là tuyệt vọng thật sự.

Trình Kiêu nói: "Mặc dù quả linh dược này không thể cứu người, nhưng tôi có linh dược trị bệnh cứu người."

Mã Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn Trình Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ khóc như mưa, bỗng nhiên bắn ra ánh sáng hi vọng.

"Thật sao? Anh thật sự có linh dược có thể trị bệnh cứu người?"

Nghĩ đến vừa rồi tư thái Trình Kiêu như là chiến thần uy vũ, nói không chừng anh ta thật sự có linh dược trị bệnh cứu người.

"Nếu như anh thật sự có loại linh dược kia, tôi nguyện ý ra tiền mua."

"Nói đi, anh có bao nhiêu, tôi mua tất!" Mã Lâm Lâm một bộ dáng tiền nhiều như nước.

Trình Kiêu ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo một tiếng: " Coi như cô có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được linh dược này."



"Có điều, ngược lại tôi có thể cho cô một viên. Nhưng tôi muốn cô dùng một nửa gia sản đến đổi lấy."

Mã Lâm Lâm sửng sốt một chút, liền muốn mắng chửi người. Một nửa gia sản, anh ta điên rồi sao?

Có điều, Mã Lâm Lâm nhịn được. Nếu như lời Trình Kiêu nói là sự thật, như vậy trên đời này có lẽ chỉ có anh ta có thể cứu ông nội.

Nhưng Trình Kiêu rõ ràng chính là công phu sư tử ngoạm, anh ta cũng không biết một nửa gia sản nhà họ Mã Nam Đảo là một con số khổng lồ cỡ nào.

"Tên khốn này, rõ ràng chính là bắt chẹt!"

Mã Lâm Lâm cau mày nói: "Một nửa gia sản quá nhiều, vậy đi, nếu như linh dược của anh thật sự hiệu quả, tôi cho anh 300 tỷ như thế nào?"

"Không bán." Trình Kiêu quay người rời đi.

Mã Lâm Lâm nhíu mày, người trước mắt này thực sự quá khó nói chuyện.

Không bằng tạm thời đáp ứng anh ta, trước tiên lừa gạt linh dược tới tay, chờ trở lại gia tộc, anh ta còn dám tìm tới cửa tính tiền hay sao?

Mặc dù thực lực của anh không tệ, nhưng nhà họ Mã cũng không phải ăn chay!

Chỉ cần có tiền, đều có thể mời đến thêm nhiều cao thủ.

"Đợi chút, tôi đáp ứng, tôi nguyện ý dùng một nửa gia sản để trao đổi." Mã Lâm Lâm đuổi theo, gấp giọng nói.

Trình Kiêu quay người, hơi suy nghĩ một chút, một viên đan dược trống rỗng xuất hiện trong tay anh.

Đây là Trúc Cơ Đan luyện chế cho Lôi nữ vương, trong tay Trình Kiêu còn có không ít.

Trúc Cơ Đan chân chính Tu Tiên Giới, có thể tái tạo thân xác, mặc dù đây chỉ là Trúc Cơ Đan phiên bản đơn giản, đối với phàm nhân mà nói, vô luận bệnh gì, đều không phải là vấn đề.

"Không được dính nước, sau khi trở về trực tiếp cho bệnh nhân ăn." Trình Kiêu nhàn nhạt bàn giao.

Đôi mắt Mã Lâm Lâm sáng lên, vội vàng đoạt lấy viên đan dược kia, giống như sợ Trình Kiêu đổi ý.

"Đúng rồi, tôi muốn trở về thử một chút, ai biết đan dược này có hiệu quả hay không? Nếu như không có thể trị khỏi bệnh ông nội của tôi, tôi cũng sẽ không đưa cho anh dù là một đồng tiền."

"Được." Trình Kiêu quay người, không để ý Mã Lâm Lâm.

Mã Lâm Lâm cười lạnh trong lòng: "Tiểu tử ngốc này, thật đúng là cho là tôi sẽ tuân thủ hứa hẹn sao? Chỉ cần tôi về đến gia tộc, chẳng lẽ anh còn dám tới Nam Đảo nhà họ Mã đòi tiền hay sao?"

"Ỷ vào mình có chút thực lực liền muốn đòi nửa gia sản nhà họ Mã, anh cũng xứng sao, hừ!"

Mã Lâm Lâm đắc ý rời đi, ngựa không ngừng vó chạy về nhà tộc, về phần hứa hẹn với Trình Kiêu, trực tiếp ném đến lên chín tầng mây.

Trình Kiêu nhìn về phía Tô Lương Tử, thản nhiên nói: "Tôi xem tu vi của ông đã đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, cách Hóa Cảnh tông sư, cũng không xa."

"Lần này ông theo tôi cùng bế quan, tranh thủ trở thành tông sư."

Hai mắt Tô Lương Tử lộ ra hai tia ánh sáng chói mắt, võ đạo tông sư, đã từng là thứ ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Bây giờ chỉ ngắn ngủi hai tháng, ông ta vậy mà sắp trở thành tông sư.

Tô Lương Tử nhìn qua thân ảnh bình thường của Trình Kiêu, ngoại trừ sự sùng bái trong mắt, không còn cảm xúc khác.



"Đệ tử tuân mệnh sư phụ!"

Tô Lương Tử cúi người chào thật sâu, mặt mũi tràn đầy kính sợ.

Trình Kiêu quay người nhìn về hướng Long Tiên Quả, mũi chân đập nhẹ, trực tiếp đạp nước mà đi, giây lát, đã rơi vào trên đất trống bên cạnh Long Tiên quả.

Tô Lương Tử một mặt chấn kinh: "Khoảng cách dài như vậy, sư phó vậy mà bay qua luôn!"

Trình Kiêu nhìn Tô Lương Tử, cất cao giọng nói: "Dưới hai bàn chân bắn ra chân khí, lợi dụng lực phản hồi, lướt sóng mà đi."

Chiêu này, Trình Kiêu là thông qua Tần Nam Thiên thi triển mới hiểu rõ điều mấu chốt trong đó. Có điều, Trình Kiêu không cần như vậy, chỉ cần anh bước vào Thông Thần Cảnh, là có thể đạp không khí mà đi trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng Tô Lương Tử lại có thể dùng đến.

Tần Nam Thiên lúc đó, thực lực còn không bằng Tô Lương Tử bây giờ, Tần Nam Thiên có thể làm được, Tô Lương Tử chắc chắn sẽ được.

Tô Lương Tử hơi do dự, lập tức hiểu rõ mấu chốt trong đó, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhảy vào trong đầm nước.

"Ha ha!" Tô Lương Tử cười điên cường, sóng nước lăn lộn dưới chân, rất nhanh ông ta liền đi tới bên người Trình Kiêu.

Trình Kiêu chỉ vào ngọn núi phía sau, nói: "Chúng ta đào hai sơn động ngay ở chỗ này, bế quan tiềm tu, chờ Long Tiên Quả chín muồi."

"Vâng!"

Biên giới Lĩnh Nam, Cối Xay Sơn.

Thế núi bằng phẳng, giống một cái cối xay nằm lăn, nhưng ngọn núi lại bàng bạc đại khí, một khi lên núi, rất có thể sẽ lạc đường.

Một ngọn núi trong Cối Xay Sơn, bị đào ra ba mươi sáu hang động.

Nơi này chính là tổng bộ Âm Thi Môn mà giới võ đạo nghe đến liền biến sắc.

Trong Ba mươi sáu động, hang động lớn nhất kia, ánh sáng lờ mờ.

Nhưng mấy người đả tọa ngay tại trong sơn động, không chút nào bị ảnh hưởng.

Chủ vị, một thanh niên mặc áo đen ngồi xếp bằng, sắc mặt thanh niên lạnh lùng, phong thần tuấn lãng, hai mắt nhắm nghiền.

Bỗng nhiên, thanh niên đột nhiên mở hai mắt ra, hai đạo ánh sáng u ám bỗng nhiên lóe qua.

Tròng mắt của hắn ta vậy mà hoàn toàn là màu đen, nhìn thấy vô cùng quỷ dị.

"Linh bài Bùi Kinh Lộ đã biến mất, xem ra cũng đã bị giết."

Thanh âm của hắn ta trầm thấp, nhưng lại mang theo một mùi vị đặc biệt, để cho người ta nghe mà không quá phản cảm.

Trong sơn động, mấy người chỗ tối lần lượt mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt chấn kinh.

"Đại sư huynh cũng gặp độc thủ? Nhưng là ông ta còn kém một bước liền đạt tới Chân Linh Cảnh, cộng thêm Đồng Thi Công hộ thân, dù là tông sư mới vào Hóa Cảnh, cũng không làm gì được ông ta đâu."

"Đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại mạnh như thế?"

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách nát, như tên ăn mày kinh hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook