Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 273: Bị cô lập

Anh Long Tiêu Sái

07/10/2022

“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi!” Giọng nói của ông Trần cực kỳ căng thẳng, đến mức hô to lên trong điện thoại.

Vương Đỗ Lan nghiêm mặt: “Xảy ra chuyện gì, ông từ từ nói!”

Ông Trần cất lời: “Tất cả đổng sự như Đổng sự Vương, Đổng sự Triệu đều rút cổ phần, tôi không ngăn cản được, hơn nữa thái độ của bọn họ còn cực kỳ kiên quyết. Chủ tịch, bà mau trở về giải quyết chuyện này đi!”

Vương Đỗ Lan cảm thấy người mềm nhũn, trước mắt tối sầm, suýt ngất xỉu!

Lâm Ngọc nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ Vương Đỗ Lan, căng thẳng hỏi: “Chủ tịch, bà sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Vương Đỗ Lan tái mét, nhưng bà ta cũng không nói rõ tình huống với Lâm Ngọc.

Tuyệt đối không thể để lộ tin tức này ra ngoài, hơn nữa phải lập tức giấu đi.

Một khi tin tức này truyền đến tai nhà họ Tống, thì e rằng Tập đoàn Đông Vương sẽ phá sản.

Nhưng Vương Đỗ Lan cảm thấy rất khó hiểu, vì sao mấy đổng sự kia lại đột nhiên muốn rút cổ phần chứ? Không phải lúc bà ta tham gia hội nghị thượng đỉnh Trung Châu vẫn còn bình thường lắm sao?

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện này cũng đều do lúc trước khi thành lập Tập đoàn Đông Vương, Vương Đỗ Lan vì kêu gọi đầu tư nên cho những đổng sự kia điều kiện quá ưu đãi.

Chẳng những không có ràng buộc gì với bọn họ, còn cho bọn họ tự do tuyệt đối. Dù là cổ phần, bọn họ cũng có thể rút bất cứ lúc nào.

Vương Đỗ Lan vốn nghĩ chỉ cần Tập đoàn Đông Vương luôn có lợi nhuận, lâu dài rồi, những đổng sự này sẽ có tình cảm với Tập đoàn Đông Vương, dù không cần hợp đồng ràng buộc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Tập đoàn Đông Vương.

Nhưng bây giờ cuối cùng lại ra hoạ lớn, khiến Tập đoàn Đông Vương rơi vào tình cảnh không thể quay đầu.

“Lâm Ngọc, bây giờ cô lập tức trở về, giải quyết vấn đề của Tập đoàn Đông Vương!” Vương Đỗ Lan nghiêm túc nói.

Lâm Ngọc cau mày, nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Vương Đỗ Lan lắc đầu, nói với nét mặt nặng nề: “Bây giờ cô đừng hỏi gì cả, lập tức trở về ổn định tình hình. Mọi chuyện cô đều có thể tự quyết định, kể cả việc bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự, không cần phải xin phép tôi!”

Lâm Ngọc cảm nhận được sự căng thẳng chưa từng có, dù Vương Đỗ Lan không nói, nhưng cô mơ hồ đoán được có lẽ nội bộ Tập đoàn Đông Vương lại xảy ra vấn đề lớn rồi.

“Được, tôi sẽ quay về ngay, như Chủ tịch bà phải mạnh mẽ lên!” Lâm Ngọc lo lắng nói.

“Ha ha, trợ lý Lâm, cô không cần về đâu, bọn họ sắp đến đây rồi.” Nghiêm Đạo Minh vẫn luôn đứng sau lưng Vương Đỗ Lan chợt cười to.



Vương Đỗ Lan trợn mắt nhìn Nghiêm Đạo Minh, lạnh lùng nói: “Là ông! Là ông đúng không?”

Lâm Ngọc tỏ vẻ nghi ngờ, khó hiểu nhìn Vương Đỗ Lan rồi lại nhìn Nghiêm Đạo Minh.

“Đổng sự Nghiêm, ông làm gì vậy!” Lâm Ngọc nghiêm túc hỏi.

Nghiêm Đạo Minh cười to nói: “Không làm gì cả, chỉ là dẫn các đổng sự đi tìm một nơi thích hợp hơn thôi.”

Lâm Ngọc nổi giận: “Ông có ý gì? Ông đã là đổng sự của Tập đoàn Đông Vương rồi, ông còn muốn gì nữa?”

Nghiêm Đạo Minh cười nhạt: “Đổng sự của Tập đoàn Đông Dương, ha ha, nếu Tập đoàn Đông Vương phá sản thì đổng sự còn có tác dụng gì nữa?”

Lâm Ngọc nói với vẻ khó hiểu: “Dù gần đây Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn, nhưng Chủ tịch đã hợp tác với Tập đoàn Trường Hà ở Lĩnh Bắc rồi, vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, sao có thể phá sản được?”

Nghiêm Đạo Minh nhìn Vương Đỗ Lan đang mang nét mặt xám xịt, cười khinh thường: “Chủ tịch Vương, bà cảm thấy dưới sự tấn công của Tập đoàn Hoa An, Tập đoàn Đông Vương có thể chịu đựng được bao lâu?”

Vương Đỗ Lan tỏ vẻ tức giận: “Cho nên ông vì lấy lòng nhà họ Tống mà phản bội Tập đoàn Đông Vương, còn kéo theo những đồng nghiệp khác cùng rút cổ phần?”

Nghiêm Đạo Minh nói như lẽ đương nhiên: “Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Lúc trước chúng tôi gia nhập Tập đoàn Đông Vương là vì lợi ích. Bây giờ rời khỏi Tập đoàn Đông Vương cũng là vì lợi ích. Sao có thể nói là phản bội được?”

Vẻ nghi ngờ trên mặt những người khác trên đại sảnh dần biến mất, cuối cùng biến thành hiểu ra.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra.

“Nhà họ Tống đúng là thủ đoạn, không ngờ lại đánh phá Tập đoàn Đông Vương từ bên trong!”

“Khi nãy mọi người nghe thấy không, Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn, chắc chắn là vì giành mảnh đất với nhà họ Tống nên mới như thế. Nói không chừng nhà họ Tống cố ý nhường mảnh đất kia cho Tập đoàn Đông Vương. Bắt đầu từ khi đó, nhà họ Tống đã tính toán đến mọi thứ rồi.”

“Nhà họ Tống đúng là lợi hại! Sau này tốt nhất không nên đối địch với nhà họ Tống!”

Mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều nhìn Vương Đỗ Lan như đang nhìn bệnh dịch. Mấy người khi nãy còn bàn chuyện làm ăn với Vương Đỗ Lan đã tránh đi xa, chỉ sợ nhà họ Tống sẽ hiểu lầm.

Trong nháy mắt, xung quanh Vương Đỗ Lan hình thành một vùng chân không. Dường như tất cả mọi người đều muốn phủi sạch quan hệ với bà ta, sợ bị nhà họ Tống hiểu lầm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao.

Mấy đổng sự của Tập đoàn Đông Vương đi vào, đứng ở sau lưng Nghiêm Đạo Minh.

Nghiêm Đạo Minh nhìn Tống Hoa An, cúi người nói: “Chủ tịch Tống, chúng ta đã đến bước đường cùng, không biết Chủ tịch Tống có thể thu nhận không?”

Tống Hoa An đứng lên, cười nhiệt tình: “Các vị, Tống Hoa An vô cùng hoan nghênh!”



Lâm Ngọc tức giận nhìn Nghiêm Đạo Minh: “Tiểu nhân hèn hạ! Dù các ông muốn rút cổ phần thì phải rút lui sớm đi chứ. Vì sao phải đợi tới khi Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn mới rút, đây rõ ràng là các người muốn châm dầu vào lửa!”

“Lúc trước Chủ tịch tốt với các người như thế, cho các người ưu đãi tốt nhất, ngay cả cổ phòng cũng không có ràng buộc. Dù các người phục tùng nhà họ Tống cũng chưa chắc thoải mái được như lúc ở Tập đoàn Đông Vương!”

Trong mấy cổ đông, có hai người đang đỏ bừng cả mặt, rõ ràng bọn họ thấy có lỗi với Tập đoàn Đông Vương.

Nhưng Nghiêm Đạo Minh đã giải thích lợi và hại cho bọn họ, nói rõ nhà họ Tống quyết tâm tiêu diệt Tập đoàn Đông Vương, một khi Tập đoàn Đông Vương phá sản, vốn ban đầu của bọn họ sẽ mất sạch.

Bây giờ phục tùng nhà họ Tống, chẳng những có thể giữ được tài sản còn có được sự ủng hộ của nhà họ Tống, ngu sao mà không làm?

Người kinh doanh, dù gì cũng đều theo đuổi lợi ích.

Trong đám người vang lên tiếng bàn tán.

“Lần này xem ra Tập đoàn Đông Vương khó thoát khỏi kiếp nạn, nội bộ cũng rối loạn rồi.”

“Những đổng sự này cũng độc ác thật đấy, làm thế này có khác nào rắc muối lên vết thương của Vương Đỗ Lan đâu!”

“Thật ra Tập đoàn Đông Vương phá sản cũng là chuyện sớm muộn. Ai bảo bọn họ phát triển nhanh quá làm gì? Hơn nữa bọn họ còn dám động đến bá chủ là nhà họ Tống, chẳng trách nhà họ Tống sẽ ra tay với bọn họ!”

Cả quá trình Trình Kiêu đều im lặng quan sát, quả nhiên giống như đúc ghi chép kiếp trước.

Nhưng sau đó mẹ cũng sẽ không bị đánh đổ, có lẽ là nhờ Tập đoàn Trường Hà.

Nhưng từ đó về sau Tập đoàn Đông Vương vẫn không thể trở lại như trước kia.

Dù biết sau đó mẹ sẽ hoá giải nguy cơ, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng chán nản của mẹ, Trình Kiêu vẫn thấy rất khó chịu.

Cậu Lý đắc ý cười khẩy: “Tên nhóc, nhìn thấy không? Tập đoàn Đông Vương của các người đã bắt đầu lục đục rồi. Cách phá sản còn xa sao? Đến lúc đó, cậu sẽ mấy đi chỗ dựa là Lâm Ngọc, nể tình cậu khá có bản lĩnh, nếu dập đầu cầu xin tôi, tôi có thể suy xét đến chuyện thu nhận cậu.”

Tâm trạng Trình Kiêu đang khó chịu, cậu Lý còn không biết sống chết đụng vào họng súng, Trình Kiêu nhìn về phía cậu Lý, lạnh lùng nói một chữ: “Cút!”

Cậu Lý lập tức như bị sét đánh!

Ánh mắt kia, quá đáng sợ!

Tựa như một con dã thú viễn cổ có thể nuốt mất người khác chỉ với một hớp vậy!

Chỉ trong nháy mắt, trên người cậu Lý lập tức bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook