Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 197: Chỉ là đồ Chơi của trẻ con

Anh Long Tiêu Sái

12/09/2022

Đúng rồi, khi Liễu Tinh đánh Tảng Đá bị thương, chẳng phải cũng nói câu này sao?

Thật sự là Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng!

Không ngờ nhanh vậy đã có thể trả lại câu nói này cho Liễu Tinh rồi.

“Hơn nữa, sao tôi cứ cảm thấy Trình Kiêu đang cố ý!” Một bạn học nghi ngờ nói ra.

“May mà Liễu Tinh bị thương rồi, nếu không, để cậu ta nghe được lời cậu ta dùng để giễu cợt người khác lại bị người khác dùng lên trên người mình, e rằng sẽ tức hộc máu.”

Nhưng mà, chắc là bạn học này cũng quên rồi, cho dù Liễu Tinh bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe!

Cho nên, câu nói của Trình Kiêu, Liễu Tinh nghe không sót một chữ.

Sau đó, Liễu Tinh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu ra đó.

Mấy người Trương Tư Tổ thấy vậy thì vô cùng hả giận, nếu như không phải huấn luyện viên vẫn đứng ở đây, mấy người bọn họ thật sự muốn reo hò chúc mừng.

Sảng khoái, thật sự quá sảng khoái!

Không phải Liễu Tinh cậu ngông cuồng lắm à? Không phải nói chúng tôi là rác rưởi à? Bây giờ không phải ở trước mặt Trình Kiêu, cậu cũng chỉ là rác rưởi thôi sao!

Vương Vũ Hàm tức đến lồng ngực phập phồng dữ dội, lại hét to lần nữa: “Huấn luyện viên, thầy nghe đi, cậu ta đánh người ta bị thương rồi mà còn lên tiếng nói lời sỉ nhục, nếu như loại người này không bị trừng trị, đúng là lẽ trời khó dung!

Huấn luyện viên trừng mắt nhìn Vương Vũ Hàm, cô ta là muốn không trâu bắt chó đi cày à!

“Ngồi xuống, xử lý thế nào là chuyện của tôi, không cần em bận tâm vớ vẩn!” Huấn luyện viên lạnh lùng quát một tiếng.

Thấy huấn luyện viên tức giận, Vương Vũ Hàm đành phải không cam lòng ngồi xuống.

Huấn luyện viên quay người nhìn Trình Kiêu, sắc mặt âm trầm nói: “Trình Kiêu, cậu làm như vậy là quá đáng lắm rồi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi không cảm thấy như vậy.”

Huấn luyện viên nhíu mày, ông ta cảm thấy dường như Trình Kiêu không giống với trước kia.

Trước kia Trình Kiêu là một người ít nói, một túi trút giận, cho dù bị đánh cũng sẽ không lên tiếng.

Nhưng bây giờ, mặc dù Trình Kiêu vẫn là một người ít nói, nhưng không còn là túi trút giận nữa. Hơn nữa, trên người anh mơ hồ có loại khí chất coi trời bằng vung.

Đặc biệt là, vậy mà loại khí chất kia có thể ảnh hưởng đến huấn luyện viên.

“Cậu hẳn nên xin lỗi bạn học Liễu Tinh.” Huấn luyện viên trầm giọng nói. ????ìm tг????????ện ha???? tại [ ????г????m???? г????????ện.????N ]

Gia thế của Liễu Tinh bất phàm, nhưng dù sao đây cũng là đối kháng thực tế, bị thương là điều không thể tránh khỏi, ông ta cũng không thể trừng phạt Trình Kiêu trước mặt mọi người.

Nhưng mà ông ta vẫn phải thể hiện gì đó, ít nhất phải để người nhà của Liễu Tinh nhìn thấy thái độ của ông ta.

Nghe thấy huấn luyện viên muốn Trình Kiêu xin lỗi, Trương Tư Tổ cũng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng giễu cợt: “Đúng là buồn cười!”



“Huấn luyện viên, khi Tảng Đá bị Liễu Tinh đánh bị thương, vì sao thầy không bảo Liễu Tinh xin lỗi! Còn nữa, thầy còn nhớ rõ thầy đã nói gì không?”

Sắc mặt huấn luyện viên trở nên khó coi.

Trương Tư Tổ tiếp tục cười lạnh: “Nếu như thầy quên rồi, không sao, em có thể lặp lại một lần cho thầy nghe!”

“Lúc ấy thầy nói, nếu ai có thể đánh Liễu Tinh thành dáng vẻ như Tảng Đá, thầy cũng có thể coi như là một sự hiểu lầm.”

“Lúc ấy Tảng Đá liên tục nhận thua hai lần, nhưng vẫn bị Liễu Tinh mạnh tay đánh cho bị thương. Bây giờ Trình Kiêu chỉ đánh Liễu Tinh bị thương trong đối kháng bình thường, cậu ta làm sai chỗ nào?”

“Cho dù muốn trách, cũng chỉ có thể trách Liễu Tinh học hành không giỏi!"

Lời nói của Trương Tư Tổ khiến huấn luyện viên và cả tất cả mọi người im bặt không trả lời được.

Vừa rồi khi huấn luyện viên nói lời này, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, bây giờ ông ta muốn trách cũng không trách được.

Nhưng ai có thể ngờ được, ấy vậy mà Trình Kiêu lại có thể đánh bại Liễu Tinh!

Đây quả thật có thể gọi là kỳ tích!

Sắc mặt của huấn luyện viên lúc trắng lúc xanh, bây giờ, ông ta căn bản không cách nào trách móc Trình Kiêu, trừ phi ông ta thật sự không cần thể diện nữa.

Nhưng, huấn luyện viên cũng không thể chịu thua, nếu không ông ta phải giải thích với người nhà của Liễu Tinh thế nào? Mà uy tín của ông ta cũng sẽ yếu hơn phân nửa.

“Cậu nói Liễu Tinh là rác rưởi, đây là đang sỉ nhục tôi sao?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cố Tu Nhiễm cực kỳ đẹp trai từ từ đứng dậy, mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Trình Kiêu, tỏ vẻ kiêu căng nhìn Trình Kiêu, trên mặt tràn đầy biểu cảm mang tên coi thường.

“Oa, là Cố Tu Nhiễm!” Một bạn nữ lập tức kích động đỏ bừng khuôn mặt, trong đôi mắt ngập tràn sao nhỏ lấp lánh.

Đám người Trương Tư Tổ và rất nhiều bạn nam khác đều có loại cảm giác hâm mộ ghen ghét.

“Vì sao? Đều là ba mẹ sinh ra, vì sao cậu ta lại đẹp trai như vậy, mà tôi thì lại xấu như vậy chứ?”

Thấy Cố Tu Nhiễm đứng ra, huấn luyện viên thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Cố Tu Nhiễm ra mặt dạy dỗ Trình Kiêu một trận, huấn luyện viên cũng coi như có câu trả lời cho người nhà của Liễu Tinh.

“Bạn học Cố Tu Nhiễm, cậu muốn khiêu chiến Trình Kiêu sao?” Huấn luyện viên hỏi.

Cố Tu Nhiễm lạnh lùng nói: “Khiêu chiến cậu ta? Vậy phải xem cậu ta có tư cách đó hay không.”

Thực lực của Cố Tu Nhiễm là thứ nhất danh xứng với thực, hơn nữa còn là loại bỏ xa thứ hai mười mấy con phố.

Mặc dù vừa rồi Trình Kiêu chỉ dùng một nắm đấm đánh bại Liễu Tinh, nhưng dưới ánh nhìn của cao thủ như Cố Tu Nhiễm, đó là bởi vì Liễu Tinh sơ suất.

Nghi ngờ Trình Kiêu ra tay không chính đáng.



Mấy bạn nữ hai tay nâng cằm, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Cố Tu Nhiễm: “Đẹp trai quá, ngầu quá! Mỗi cử chỉ của cậu Cố đều đẹp trai như vậy!”

Vương Vũ Hàm tức giận lườm hai người một cái, toàn bộ chú ý cũng đều tập trung trên người Cố Tu Nhiễm, trong lòng hệt như hươu con chạy loạn.

“Tu Nhiễm, anh là của em, ai cũng không cướp được!” Ánh mắt Vương Vũ Hàm hệt như lửa nóng, cũng không biết cô ta nghe được từ chỗ nào, thế mà cho rằng Cố Tu Nhiễm là đại gia Trình Thương Sinh khen thưởng cô ta ba trăm triệu trong phát sóng trực tiếp lúc trước!

Cho nên, Vương Vũ Hàm cho rằng Cố Tu Nhiễm có cảm giác với cô ta.

Ngay cả hoa khôi Trương Manh và cả đồ mưu mô Điền Thúy Thúy, ánh mắt nhìn Cố Tu Nhiễm cũng mang theo ngơ ngẩn.

Hết cách rồi, Cố Tu Nhiễm thật sự quá bắt mắt.

Chỉ là, Điền Thúy Thúy biết mình căn bản không lọt được vào mắt xanh của Cố Tu Nhiễm, cho nên chỉ có thể lùi lại cầu chốn khác, tìm đến Thẩm Dũng.

Trương Manh cũng như vậy.

Trình Kiêu nhìn Cố Tu Nhiễm, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ.

“Thật không ngờ, tôi còn chưa tìm cậu, thế mà cậu đã không kịp chờ đợi nhảy ra rồi.”

“Kiếp trước, mặc dù nhà họ Cố các cậu không phải kẻ chủ mưu, nhưng cũng coi như là chó săn của nhà họ Tống, lần này tôi thu chút tiền lãi trước vậy.”

Trình Kiêu hơi ngẩng đầu lên, khí thế không hề yếu hơn Cố Tu Nhiễm, mà giọng điệu còn kiêu căng hơn cả Cố Tu Nhiễm: “Sỉ nhục cậu? Cậu thật sự vẫn chưa có tư cách đó đâu.”

“Trong mắt tôi, thứ các cậu gọi là võ thuật này chỉ là đồ chơi của trẻ con mà thôi.”

Bây giờ, câu nói này của Trình Kiêu đã đắc tội thêm rất nhiều người.

Sắc mặt huấn luyện viên chợt thay đổi, là người đầu tiên nhảy ra nói: “Trình Kiêu, cậu láo xược quá rồi! Lại dám coi thường võ thuật tôi dạy!”

“Nếu cậu thắng Cố Tu Nhiễm, tôi sẽ đích thân ra tay dạy dỗ cậu, để cậu trả cái giá đắt cho sự ngông cuồng của mình!”

“Xong rồi, xong rồi, có phải đầu của nhóc con Trình Kiêu này bị cửa kẹp rồi hay không! Sao có thể nói ra những lời này! Huấn luyện viên để ý đến danh tiếng nhất, lần này chắc chắn Trình Kiêu đắc tội với ông ta rồi.” Trương Tư Tổ buồn phiền nói.

“Huấn luyện viên đích thân ra tay dạy bảo Trình Kiêu, ha ha, lần này xem ra cậu chết chắc rồi!” Vương Vũ Hàm phấn khởi suýt nữa nhảy dựng lên.

Những bạn học khác thương hại nhìn Trình Kiêu, âm thầm lắc đầu, lần này Trình Kiêu đúng là tự tìm đường chết!

Ngay cả huấn luyện viên cũng nổi giận, chịu một trận đau là không thể tránh được rồi.

Điền Thúy Thúy siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng hưng phấn: “Trình Kiêu, cậu đúng là đồ bịp bợm tự tìm đường chết. Ngay cả huấn luyện viên cậu cũng dám đắc tội, lần này không cần tôi ra tay, cậu cũng nhận được bài học nhớ đời.”

Trương Manh tỏ vẻ ghét bỏ: “Cái đồ nghèo hèn này đúng là không biết trời cao đất rộng, cậu cho rằng huấn luyện viên sẽ khoan dung độ lượng, không so đo với cậu như tôi sao?”

“Tự tìm đường chết!”

Sắc mặt Cố Tu Nhiễm dần trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu là người đầu tiên dám nói loại lời này với tôi.”

“Yên tâm, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt, để cậu thấy rõ chênh lệch giữa cậu và tôi. Cho dù cậu cố gắng cả đời thì cũng chỉ có thể ngước lên nhìn tôi, để cậu hiểu rõ cậu và tôi căn bản là người của hai thế giới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook