Chương 320: Chỗ dựa thật sự của tôi
Anh Long Tiêu Sái
10/07/2024
Tôn Mạc biết, lúc này mình nhất định phải làm gì đó để ổn định lại Lưu Tào Khang.
Càng trong lúc nguy cấp, Tôn Mạc lại càng có thể lộ ra sự nhanh trí của mình.
Cô ta không oán trách Tôn Đại Hải, trái lại nhìn Trình Kiêu cười lạnh nói: “Ngài Trình, Trình thần y, hóa ra đây mới là chỗ dựa thật sự của anh!”
“Một quyển sách nát của Trình thần y lại đáng giá một nghìn năm trăm tỷ, ha ha, anh che giấu sâu thật đấy!”
“Lôi Chấn Vũ của tập đoàn Kim Thế, Mã Tài ông trùm ở Hà Tây, thậm chí ngay cả Vân Kim Thoa cấp dưới của Lôi nữ vương cũng vô cùng kính trọng anh. Nếu anh có y thuật kinh người, vậy tất cả những điều này đều có thể thông suốt.”
Tôn Mạc rõ ràng đang nói với Trình Kiêu, nhưng càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.
Lúc này, một số người có mặt ở đây như Ninh Long, Ninh Ba rốt cuộc hiểu rõ vì sao Trình Kiêu trở thành người được Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất.
Một thần y có thể cứu mạng người ta trong lúc nguy cấp, bất kể là ông trùm hay tỷ phú chắc chắn đều sẽ vô cùng kính trọng.
Những chuyện không hiểu nổi trước đây, bây giờ cuối cùng đã rõ ràng.
Ngay cả Lưu Tào Khang cũng lộ vẻ bừng tỉnh. Trước đây, anh ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, vì sao ông chủ Mã lại cung kính với Trình Kiêu như vậy. Bây giờ tất cả chân tướng đều rõ ràng.
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc với vẻ mặt vô cảm, mặc cho cô ta đứng đó lẩm bẩm biểu diễn.
Trên mặt Tôn Mạc lại lộ vẻ xem thường: “Trình Kiêu, cho dù y thuật của anh như thần thì sao chứ? Trong mắt tôi, anh vẫn chẳng bằng một ngón tay của anh Tào Khang.”
“Cuộc đời tôi theo đuổi là tiền và quyền. Trong mắt tôi, những y thuật khiến anh vô cùng cao ngạo căn bản không đáng để nhắc tới!”
“Anh từng nói quyền và tiền mà tôi theo đuổi chỉ là rác rưởi trong mắt anh. Nhưng theo tôi thấy, thứ anh theo đuổi làm sao không phải là rác rưởi chứ?”
“Thật ra, lần trước anh nói một câu rất đúng. Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ có điều sự theo đuổi của anh cũng chẳng cao hơn tôi là mấy!”
“Tất cả chẳng qua chỉ là bản thân anh tự mãn, không coi ai ra gì! Trong mắt tôi, anh vĩnh viễn vẫn là kẻ vô dụng kia!”
Người phụ nữ này thật sự là một người phụ nữ có ham muốn trả thù rất mạnh. Cô ta còn canh cánh trong lòng những lời Trình Kiêu công kích cô ta ở trong quán trà.
Bây giờ, xem như biến tướng trả lại cho Trình Kiêu.
Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu hơn rất nhiều, rõ ràng lần này Tôn Mạc tỏ thái độ đã nói trúng tâm tư của anh ta.
Trình Kiêu đột nhiên cười, nhìn Tôn Mạc với ánh mắt có phần thương hại: “Tôn Mạc, người tự mãn không phải tôi mà là cô.”
“Nếu cô vẫn tự mãn như thế, cả đời cô cũng không thể biết được chỗ dựa thật sự của tôi.”
Càng trong lúc nguy cấp, Tôn Mạc lại càng có thể lộ ra sự nhanh trí của mình.
Cô ta không oán trách Tôn Đại Hải, trái lại nhìn Trình Kiêu cười lạnh nói: “Ngài Trình, Trình thần y, hóa ra đây mới là chỗ dựa thật sự của anh!”
“Một quyển sách nát của Trình thần y lại đáng giá một nghìn năm trăm tỷ, ha ha, anh che giấu sâu thật đấy!”
“Lôi Chấn Vũ của tập đoàn Kim Thế, Mã Tài ông trùm ở Hà Tây, thậm chí ngay cả Vân Kim Thoa cấp dưới của Lôi nữ vương cũng vô cùng kính trọng anh. Nếu anh có y thuật kinh người, vậy tất cả những điều này đều có thể thông suốt.”
Tôn Mạc rõ ràng đang nói với Trình Kiêu, nhưng càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.
Lúc này, một số người có mặt ở đây như Ninh Long, Ninh Ba rốt cuộc hiểu rõ vì sao Trình Kiêu trở thành người được Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất.
Một thần y có thể cứu mạng người ta trong lúc nguy cấp, bất kể là ông trùm hay tỷ phú chắc chắn đều sẽ vô cùng kính trọng.
Những chuyện không hiểu nổi trước đây, bây giờ cuối cùng đã rõ ràng.
Ngay cả Lưu Tào Khang cũng lộ vẻ bừng tỉnh. Trước đây, anh ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, vì sao ông chủ Mã lại cung kính với Trình Kiêu như vậy. Bây giờ tất cả chân tướng đều rõ ràng.
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc với vẻ mặt vô cảm, mặc cho cô ta đứng đó lẩm bẩm biểu diễn.
Trên mặt Tôn Mạc lại lộ vẻ xem thường: “Trình Kiêu, cho dù y thuật của anh như thần thì sao chứ? Trong mắt tôi, anh vẫn chẳng bằng một ngón tay của anh Tào Khang.”
“Cuộc đời tôi theo đuổi là tiền và quyền. Trong mắt tôi, những y thuật khiến anh vô cùng cao ngạo căn bản không đáng để nhắc tới!”
“Anh từng nói quyền và tiền mà tôi theo đuổi chỉ là rác rưởi trong mắt anh. Nhưng theo tôi thấy, thứ anh theo đuổi làm sao không phải là rác rưởi chứ?”
“Thật ra, lần trước anh nói một câu rất đúng. Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ có điều sự theo đuổi của anh cũng chẳng cao hơn tôi là mấy!”
“Tất cả chẳng qua chỉ là bản thân anh tự mãn, không coi ai ra gì! Trong mắt tôi, anh vĩnh viễn vẫn là kẻ vô dụng kia!”
Người phụ nữ này thật sự là một người phụ nữ có ham muốn trả thù rất mạnh. Cô ta còn canh cánh trong lòng những lời Trình Kiêu công kích cô ta ở trong quán trà.
Bây giờ, xem như biến tướng trả lại cho Trình Kiêu.
Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu hơn rất nhiều, rõ ràng lần này Tôn Mạc tỏ thái độ đã nói trúng tâm tư của anh ta.
Trình Kiêu đột nhiên cười, nhìn Tôn Mạc với ánh mắt có phần thương hại: “Tôn Mạc, người tự mãn không phải tôi mà là cô.”
“Nếu cô vẫn tự mãn như thế, cả đời cô cũng không thể biết được chỗ dựa thật sự của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.