Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 114: Cố nhân

Anh Long Tiêu Sái

10/08/2022

Trong câu lạc bộ, Mã Tài sớm đã sắp xếp xong xuôi gian phòng, Trình Kiêu đơn độc ở một gian.

Sau đó, Mã Tài đi tìm mấy vị đại lão còn lại, thương lượng công việc Hội Đấu Văn.

Trình Kiêu ngồi trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên có người gõ cửa.

"Vào đi!"

Một cô gái tướng mạo thanh tú, trên người mặc áo sơ mi trắng, dưới là váy công chúa màu đen, dáng người cao gầy, tầm mười tám mười chín tuổi.

Cô gái một mực cúi đầu, đi tới bên người Trình Kiêu, giọng nói yếu đuối: "Thưa anh, tôi tên là tiểu Ngọc, là nhân viên phục vụ nơi này, rất vinh hạnh có thể vì ngài phục vụ!"

Trình Kiêu nhìn cô gái tên gọi Tiểu Ngọc này, phát hiện hai tay của cô ta đang dùng sức nắm lấy mép váy, hiển nhiên rất là khẩn trương.

"Cô là người mới tới?"

Tiểu Ngọc gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm!"

Như câu lạc bộ loại này, mặc dù cũng coi là nơi chốn chính quy, nhưng làm nhân viên phục vụ ở trong này, khó tránh khỏi sẽ gặp gỡ những bàn tay muốn chiếm tiện nghi.

"Tuổi cô không lớn lắm, sao lại tới chỗ như thế đi làm?" Trình Kiêu thuận miệng hỏi.

Có thể là nhìn thấy Trình Kiêu cũng không lớn, Tiểu Ngọc hơi buông lỏng chút.

"Mẹ tôi ngã bệnh, cần dùng gấp tiền, nghe nói tiền lương nơi này tương đối cao, tôi liền đến."

Thì ra là bị cuộc sống bức bách.

Trình Kiêu có đồng tình, nhưng cũng không có ra tay trợ giúp cô gái này. Trên thế giới này cô gái giống như vậy còn nhiều lắm, anh ta giúp một, lại không giúp được tất cả.

Muốn từ trên căn bản giải quyết vấn đề những người này, vẫn là phải xem thái độ chính phủ.

"Được, cô đi ra ngoài trước đi, có việc tôi gọi cô!" Có một người đứng ở bên cạnh, Trình Kiêu hơi không quen.

Không ngờ, Tiểu Ngọc nhưng lại biểu hiện ra sắc mặt rất kinh hoảng, cầu xin: "Thưa ngài, ngài có thể đừng đuổi tôi ra ngoài sao? Nếu như thế tôi sẽ bị trừ tiền lương!"

Trình Kiêu nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: "Vậy cô ngồi đối diện đi!"

"Tạ ơn ngài, tôi đứng là được." Tiểu Ngọc cảm kích nói.

"Tùy cô." Trình Kiêu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rất nhanh, Mã Tài trở về, đi vào gian phòng Trình Kiêu.



Mã Tài mắt nhìn Tiểu Ngọc cung kính đứng bên người Trình Kiêu, ha ha cười nói: "Anh Trình, tôi tự mình chọn lựa nhân viên phục vụ cho anh thế nào hả?"

Trình Kiêu nhìn Mã Tài đang cười xấu xa, thản nhiên nói: "Nói chính sự."

Mã Tài xấu hổ cười một tiếng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thời gian Hội Đấu Văn đặt vào buổi sáng ngày mai, hôm nay có thể ở chỗ này chơi một ngày, liền để Tiểu Ngọc đi dạo cùng anh, buông lỏng một chút."

"Được, tôi đã biết." Nói xong, Trình Kiêu cũng mặc kệ Mã Tài nữa, ra vẻ ông thích thì đi đi.

Mã Tài xấu hổ cười nói: "Anh Trình, anh tùy ý, tôi đi thông báo cho những người khác một tiếng."

"Ừ." Trình Kiêu đáp lại một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên.

Tiểu Ngọc vẫn như cũ cung kính đứng ở một bên, thỉnh thoảng lén lút dò xét Trình Kiêu một chút.

Cô ta cảm thấy người thanh niên trước mắt này không giống những người khác, lúc người đàn ông khác nhìn cô ta, ánh mắt kia đều là mang theo tính xâm lược.

Thế nhưng ánh mắt nhìn cô của thanh niên trước mặt này, tựa như nước suối trong suốt khe núi không bị ô nhiễm.

Còn có, cô ta cảm thấy trên người người thanh niên trước mắt này có một loại khí chất không thể miêu tả được, khí chất gì đây? Đúng, là tiên khí.

Trình Kiêu bỗng nhiên đứng người lên, nói: "Cô quen thuộc đối với nơi này sao?"

Tiểu Ngọc gật gật đầu: "Nhà tôi cách nơi này không xa, đã được huấn luyện một tháng ở câu lạc bộ, nếu như ngài muốn đi ra ngoài đi dạo, tôi có thể làm người dẫn đường."

Phục vụ câu lạc bộ này quả nhiên không tầm thường, nhân viên phục vụ thế mà kiêm chức cả hướng dẫn du lịch.

"Dẫn tôi ra ngoài dạo chơi đi!" Trình Kiêu cảm thấy cứ ở trong phòng, cũng nhàm chán.

"Được, mời đi theo tôi!"

Nghe được ra ngoài, Tiểu Ngọc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc dù cô ta cảm thấy nhân phẩm Trình Kiêu không tệ, nhưng ở bên ngoài, khẳng định vẫn là an toàn hơn so ở trong phòng.

Tiểu Ngọc mang theo Trình Kiêu rời đi câu lạc bộ, vừa đi ra cửa lớn, có hai người đi tới, trong đó một người lại là Hàn Quốc Mạnh.

"Nhóc con, sao cậu lại tới đây?" Hàn Quốc Mạnh cảm thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trình Kiêu ở chỗ này.

Trình Kiêu cũng không nghĩ tới thế mà lại gặp phải Hàn Quốc Mạnh tại đây, mặc dù anh không có cảm tình gì với Hàn Quốc Mạnh, nhưng xem ở mặt Y Linh, vẫn là trả lời: "Cùng bạn tới."

Hàn Quốc Mạnh nhíu mày, hơi nghiêm khắc dặn dò: "Nhóc con, nơi này cũng không phải địa phương an toàn gì, đi dạo là có thể, nhưng là tôi khuyên cậu không nên gây chuyện."

"Nếu xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không cứu cậu!"

Trình Kiêu nói: "Biết rồi."



Nói xong, Trình Kiêu rời đi.

Người đàn ông trung niên bên cạnh Hàn Quốc Mạnh cười ha hả hỏi: "Hàn lão đại, nhóc con này là ai vậy? Thật ngông cuồng!"

Hàn Quốc Mạnh hừ lạnh một tiếng: "Bạn học cháu gái tôi, không nghĩ tới vậy mà tới nơi này."

"À a, thì ra là vậy. Có điều, tiểu cô nương bên cạnh cậu ta trông khá xinh ha ha!"

Hàn Quốc Mạnh liếc ông ta một cái, nói: "Trịnh lão đại, nghe nói lần này con gái bảo bối của ông kia cũng tới, với cô bé kia, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu đâu!"

Trịnh Thiên Hóa lập tức im lặng: "Hàn lão đại, đồ lảm nhảm nhà ông...... Thật sự là, đi đây!"

Hàn Quốc Mạnh cùng đại lão Miên Dương Trịnh Thiên Hóa đi vào câu lạc bộ.

Trình Kiêu được Tiểu Ngọc dẫn theo, đi dạo trên đường phố náo nhiệt.

"Tôi phải xưng hô ngài như thế nào ạ?" Tiểu Ngọc hỏi.

"Tôi tên là Trình Kiêu." Trình Kiêu thản nhiên nói.

"Vậy tôi gọi ngài Trình đại ca đi!" Tiểu Ngọc vui sướng nói.

"Được."

Đi vào bên ngoài, Tiểu Ngọc không còn khẩn trương, trở nên hoạt bát, cũng nói nhiều hơn.

Đây mới là dáng vẻ cô gái mười tám mười chín tuổi hẳn có.

"Trình đại ca, trấn Bắc Nham có rất nhiều chỗ chơi vui, mà ở chỗ khác không thấy đâu. Anh thích chơi cái gì, tôi có thể dẫn anh đi!"

"Vậy cô nói một chút, nơi này có gì vui?" Trình Kiêu thuận miệng hỏi.

"Hắc quyền anh nghe nói qua sao? Rất khốc liệt, kiểu có án mạng ấy! Còn có sòng bạc, sòng bạc, giống như trên TV ấy!" Tiểu Ngọc thần bí nói.

Lúc này, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: "Trình Kiêu!"

Trình Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ, ngoắc anh.

"Thật sự chính là cậu à!" Hai người đi đến bên người Trình Kiêu, thanh niên kia hơi kinh ngạc nói.

Trình Kiêu nhìn hai người một chút, nhớ lại thân phận hai người này.

Anh em Trần gia, Trần Minh Vượng và Trần Phương, lớp mười một đột nhiên chuyển trường, cả lớp cũng không biết nguyên nhân gì. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹙ Trù

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook