Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 346: Đá vào tấm sắt

Anh Long Tiêu Sái

10/07/2024

“Dừng lại!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau Trình Kiêu.

Tiền Gia Hào đang bị Trình Kiêu xách trong tay như xách gà con, ngay lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng kêu to: “Ba, cứu con!”

Hai người đàn ông trung niên dẫn theo hơn mười thủ hạ, một trước một sau đi ra từ trong khoang thuyền.

Một người trong đó có tướng mạo uy nghiêm, bên phải khuôn mặt có một vết bớt màu xanh, chính là ba của Tiền Gia Hào, người sáng lập tập đoàn giải trí Khuynh Thành, Tiền Quang Diệu.

“Anh Chu, khiến cho anh phải chê cười rồi!” Tiền Quang Diệu cúi đầu, lộ vẻ mặt xấu hổ rồi nói.

Người được gọi là anh Chu nhìn về phía Trình Kiêu bằng ánh mắt kinh ngạc. Sau đó, ông ta nhìn thấy Dương Oánh ở mũi tàu.

Trình Kiêu cũng nhìn thấy người đàn ông họ Chu, khóe miệng không nhịn được cong lên. Người đàn ông họ Chu này lại là vị Chủ tịch Chu bên cạnh ông Hướng!

Ánh mắt của Tiền Quang Diệu chuyển từ trên người Trình Kiêu đến trên người Tiền Gia Hào, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiền Gia Hào lập tức làm kẻ ác cáo trạng trước: “Ba, thằng này là sát thủ, đuổi theo lên thuyền muốn giết con. Mau cứu con đi, nếu cha đến muộn một bước, thằng này sẽ ném con xuống biển cho cá mập ăn!”

“Làm càn! Anh là ai? Buông con trai tôi ra!” Tiền Quang Diệu giận dữ quát một tiếng, thật sự có vài phần uy nghiêm.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Nếu tôi không buông thì sao?”

Tiền Quang Diệu giận dữ, xoay người nói với Chủ tịch Chu: “Anh Chu, xin anh tạm tránh một chút! Có người dám lấy mạng con trai tôi trên chiếc du thuyền của tôi, khinh họ Tiền tôi là người dễ chọc hay sao!”

“Người đâu, bắt thằng nhãi này lại cho tôi!”

Chủ tịch Chu đột nhiên trầm giọng nói: “Từ từ đã!”

“Vì sao không hỏi rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiền Quang Diệu sửng sốt, cười nói: “Anh Chu, việc này còn cần hỏi hay sao? Người khác đã đến tận cửa nhà để bắt nạt rồi, nếu như tôi không dạy cho anh ta một bài học, sau này làm sao tôi có thể đứng vững trong giới giải trí?”

“Anh Chu đừng quan tâm đến việc này, cứ đứng ở một bên xem náo nhiệt đi!”

Chủ tịch Chu cười nhạt rồi nói: “Nếu như tôi muốn quan tâm thì sao?”

Trong lòng Tiền Quang Diệu cảm thấy kinh ngạc, ông ta nhạy cảm cảm giác được có chỗ nào đó không đúng. Tuy nhiên, Chủ tịch Chu không phải là người mà ông ta có thể đắc tội, nếu Chủ tịch Chu muốn quản, vậy thì nghe theo là được.

Tiền Quang Diệu mỉm cười lấy lòng rồi nói: “Ha ha, nếu anh Chu cảm thấy hứng thú, vậy thì tôi nghe theo sự sắp xếp của anh Chu!”

Chủ tịch Chu tiến lên trước hai bước, đi tới trước người Trình Kiêu cách khoảng năm mét, khom người cúi chào Trình Kiêu, thái độ cung kính: “Kính chào ngài Trình!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không cần khách khí.”



Tiền Quang Diệu lập tức trợn tròn mắt, lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chủ tịch Chu, lẩm bẩm nói: “Đây, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy!”

Chủ tịch Chu chính là Chủ tịch tập đoàn giải trí Hoàng Thiên, đó là một trong những công ty giải trí hàng đầu của Á tộc. Bất kể là tập đoàn giải trí Khuynh Thành của ông ta, hay là tập đoàn giải trí Huy Hoàng của Tống An Dân, ở trước mặt tập đoàn giải trí Hoàng Thiên chỉ có thể cúi đầu.

Nếu như tập đoàn giải trí Hoàng Thiên được so sánh như đại ca, như vậy tập đoàn giải trí Khuynh Thành tương đương với tiểu đệ ở phía dưới.

Tập đoàn giải trí Hoàng Thiên dậm chân, cả giới giải trí của Á tộc đều phải run rẩy ba lần!

Thế nhưng, đường đường là Chủ tịch Chu của tập đoàn giải trí Hoàng Thiên, lại khom người cúi chào một thanh niên vô danh!

Điều càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là, thanh niên kia dĩ nhiên chỉ tùy ý nói một câu 'Không cần khách khí'!

Nếu truyền ra ngoài, e rằng toàn bộ giới giải trí đều sẽ nổ tung!

Tiền Quang Diệu mơ hồ cảm thấy rằng đứa con trai vô dụng của mình, lần này dường như đã phạm phải một sai lầm lớn.

Chủ tịch Chu đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn Trình Kiêu: “Ông chủ hạ lệnh. Sau này chúng ta nhìn thấy ngài Trình cũng giống như nhìn thấy ông ấy!”

“Ông Hướng khách khí rồi.” Thái độ của Trình Kiêu vẫn bình thản như trước, dường như căn bản không biết điều này đại biểu cho cái gì.

Tiền Quang Diệu đứng ở một bên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ lâu ông ta đã nghe nói sau lưng tập đoàn giải trí Hoàng Thiên dường như còn có một nhân vật lớn.

Tuy nhiên, ông ta vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là truyền thuyết, dù sao tập đoàn giải trí Hoàng Thiên đã là một con quái vật khổng lồ, nếu sau lưng còn có nhân vật lớn hơn nữa, vậy thì sẽ là tồn tại kinh người cỡ nào?

Nhưng bây giờ thông qua cuộc nói chuyện giữa Chủ tịch Chu và Trình Kiêu, Tiền Quang Diệu đã nghe ra. Thì ra truyền thuyết là sự thật!

Tuy nhiên, điều càng làm cho Tiền Quang Diệu cảm thấy khiếp sợ hơn vẫn là câu nói vừa rồi của Chủ tịch Chu.

“Ông chủ nói, sau này gặp anh, cũng giống như nhìn thấy ông chủ vậy!”

Như vậy chẳng phải là nói, địa vị của người thanh niên này còn cao hơn cả Chủ tịch Chu hay sao!

Thậm chí, còn cao như vị nhân vật lớn trong truyền thuyết đứng sau tập đoàn giải trí Hoàng Thiên!

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ giới giải trí vô cùng chấn động!

Thấy hai người Trình Kiêu và Chủ tịch Chu ngừng nói chuyện, Tiền Quang Diệu rốt cuộc nắm lấy cơ hội, vô cùng cẩn thận hỏi: “Anh Chu, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Chủ tịch Chu nhìn Tiền Quang Diệu, từ chối cho ý kiến, cười nhạt một tiếng, không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía Dương Oánh ở phía xa.

“Oánh, cháu lại đây.” Chủ tịch Chu gọi.

Lúc đầu Dương Oánh vẫn chưa nhận ra Chủ tịch Chu, sau khi nghe thấy giọng nói mới cảm thấy ngạc nhiên.



“Chú Chu, sao lại là chú?”

Dương Oánh chạy tới, lộ vẻ mặt vui mừng nhìn Chủ tịch Chu: “Sao chú lại ở đây?”

Nhìn thấy Dương Oánh, vẻ mặt của Tiền Quang Diệu lập tức trở nên vô cùng khó coi, hiện tại không cần hỏi thì ông ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiền Quang Diệu hung dữ trừng mắt nhìn Tiền Gia Hào, tên súc sinh này, quả nhiên là một kẻ gây họa!

Trên thực tế, Tiền Gia Hào không chỉ một lần nhắc tới trước mặt Tiền Quang Diệu rằng anh ta muốn xuống tay với Dương Oánh, tuy nhiên, bởi vì danh tiếng của Dương Oánh quá lớn, còn có giải trí Thiên Thịnh đứng sau lưng, Tiền Quang Diệu đã nhiều lần dặn dò Tiền Gia Hào đừng làm bậy.

Hôm nay, khẳng định là Tiền Gia Hào dùng thủ đoạn xấu xa nào đó bắt cóc Dương Oánh tới đây, còn bị người ta đuổi theo đến nơi này.

Chủ tịch Chu không trả lời Dương Oánh, mà mỉm cười nhìn về phía Tiền Quang Diệu: “ Chủ tịch Tiền, còn cần hỏi nữa hay sao?”

Tiền Quang Diệu lộ vẻ mặt xấu hổ cười cười: “Không cần, không cần!”

Chủ tịch Chu gật đầu: “Nếu không cần hỏi nữa, vậy Chủ tịch Tiền biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?”

Trong lòng Tiền Quang Diệu lộp bộp, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại: “Biết, biết...”

Tiền Gia Hào vẫn không nhìn rõ tình hình, không biết sống chết kêu to: “Ba, mau cứu con đi! Bắt hai thằng chó và người phụ nữ này lại, con sẽ chăm sóc chúng!”

“Câm miệng lại!” Tiền Quang Diệu giận dữ gầm lên: “Mày là thằng khốn nạn, còn ngại gây họa không đủ lớn hay sao?”

“Vị này là Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên!”

Tiền Gia Hào căn bản không nghe chút nào, tự mình kêu to: “Mặc kệ ông ta là cái gì tập đoàn giải trí Hoàng Thiên Hắc Thiên, hôm nay con nhất định phải có được Dương Oánh...”

“Chờ đã, ba, ba nói gì vậy? Giải trí Hoàng Thiên? Giải trí Hoàng Thiên nào?” Nghe thấy tập đoàn giải trí Hoàng Thiên, Tiền Gia Hào cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Tiền Quang Diệu lộ vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn đứa con khốn kiếp này của mình: “Còn có thể là tập đoàn giải trí Hoàng Thiên nào? Toàn bộ Á tộc có thể có tập đoàn giải trí Hoàng Thiên thứ hai hay sao?”

“Hoàng Thiên, Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên! Làm sao có thể!” Tiền Gia Hào lộ vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Dương Oánh: “Cô làm sao có thể quen biết với Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên?”

Dương Oánh lạnh lùng liếc nhìn Tiền Gia Hào, trong mắt tràn ngập tức giận. Sau đó, cô lộ vẻ mặt áy náy nhìn về phía Trình Kiêu.

“Ngài Trình, thật sự xin lỗi! Tôi không muốn để cho người ta nói tôi có thể có thành tích ngày hôm nay, là dựa vào mối quan hệ với thầy giáo mà đạt được. Cho nên...”

Dương Oánh còn chưa dứt lời thì đã bị Trình Kiêu cắt ngang: “Cô không cần giải thích, tôi hiểu được.”

Gia cảnh của Dương Oánh rất bình thường, cho nên cô quan tâm đến danh tiếng của mình hơn bất kỳ ngôi sao nào trong làng giải trí.

Vì không muốn để cho người ta nói ra nói vào, cho tới bây giờ cô chưa từng nói về mối quan hệ của mình với ông Hướng, cũng không nhờ vả ông ấy.

Cho dù kiếp trước bị phong sát, cô vẫn không đề cập tới quan hệ của mình và ông Hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook