Chương 201: Kim đồng ngọc nữ
Anh Long Tiêu Sái
12/09/2022
Bạn học phía dưới lập tức xôn xao.
Trình Kiêu quan sát cảnh tượng này. Xem ra anh vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng cả hoa khôi và hot boy của trường, bọn họ còn chưa ra sân đã đốt cháy cảm xúc của tất cả bạn học.
Vương Vũ Hàm dường như cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ, dùng tay đặt lên trên tai kêu lên: "Không nghe thấy, tôi không nghe thấy? Mọi người có thể nói to hơn không?"
Sau đó là những tiếng gào hét càng thêm nhiệt tình!
Lúc này, Vương Vũ Hàm mới cười thỏa mãn nói: "Không sai, mọi người đoán đúng rồi. Tiết mục tiếp theo sẽ do Y Linh và Cố Tu Nhiễm mang đến cho mọi người điệu múa cổ điển "Tưng Bừng Trên Trang Giấy". Mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Clap clap clap clap!
Mức độ vỗ tay nhiệt liệt có thể tương đương với sóng thần.
Vương Vũ Hàm thỏa mãn bước xuống khỏi sân khấu, sau đó ánh đèn đột nhiên mờ đi.
Trên sân khấu có khói bốc lên, một chùm ánh đèn đột nhiên từ phía xa chiếu vào giữa sân khấu.
Ở góc sân khấu, tấm màn sân khấu màu đen chậm rãi kéo ra, một người thanh niên mặc áo đuôi tôm màu trắng đang ngồi ngay ngắn, trước mặt có đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen.
Một đen một trắng kết hợp càng tôn nhau lên, giống như tinh linh trong bóng đêm đang di chuyển ngón tay một cách tao nhã.
Tinh tinh tong tong, một giai điệu lưu loát vang lên, làm người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái giống như tắm trong gió xuân.
Đây rõ ràng là giai điệu mở đầu của một bài đàn tranh lại được Cố Tu Nhiễm dùng đàn dương cầm để trình diễn, quả thật rất tuyệt vời.
Cho dù là Trình Kiêu cũng không thể không bội phục.
Dưới sân khấu, các nữ sinh đều nín thở, hai tay ôm mặt, nhìn anh chàng đẹp trai đang ngồi lặng lẽ trong góc đánh đàn, ánh mắt mỗi người đều sáng lên.
Ai nói nữ sinh rụt rè, tuyệt đối là giả. Không phải nữ sinh rụt rè mà do nam sinh ở trước mặt bọn họ chưa đủ đẹp trai.
Nếu lúc này Cố Tu Nhiễm bước xuống sân khấu, chắc chắn sẽ bị đám nữ lưu manh này ăn tới mảnh vụn cũng chẳng còn.
Vương Vũ Hàm đứng lẳng lặng bên cạnh sân khấu, nhìn ngón tay Cố Tu Nhiễm không ngừng di chuyển, cảm nhận giai điệu êm tai kia. Vương Vũ Hàm có ảo giác như mình đang ở sâu trong đám mây, cả người cũng muốn bay lên vậy.
"Cậu Cố thật sự quá tuyệt vời! Cậu là của tôi, không ai cướp đi được!" Trong mắt Vương Vũ Hàm lộ ra ánh sáng kiên định.
Két!
Một tiếng động khẽ vang lên, ánh đèn sáng lên.
Đúng vào lúc này, giai điệu của bản nhạc cũng từ trong treo đột nhiên cao vút.
Y Linh mặc chiếc váy màu trắng bồng bềnh giống như nàng tiên, không ngờ từ trên cao chậm rãi hạ xuống sân khấu, giống như tiên nữ Dao Trì xuống phàm trần.
"A! Là Y Linh, nữ thần, nữ thần của tôi!"
Vô số nam sinh đứng lên, vô số con sói tru lên làm chấn động cả trời đất, nhiệt tình tăng vọt như muốn hất tung cả hội trường.
Cô chỉ vừa ra sân đã đốt cháy cảm xúc của tất cả bạn học lên tới đỉnh điểm.
Ngay cả Cố Tu Nhiễm ngồi trong góc cũng hơi ngây người, bàn tay đặt trên phím đàn đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc tự nhiên ngừng mất vài giây.
Nhưng không ai phát hiện ra, ánh mắt hầu hết mọi người đều tập trung ở trên người Y Linh.
Trương Tư Tổ dùng hai tay che miệng, cắn chặt ngón tay, không biết là quá kích động hay làm sao, dáng vẻ kia chẳng khác nào bị táo bón.
"Trình Kiêu, cậu nhìn thấy không? Nữ thần của tôi, nữ thần của tôi đấy! Bất ngờ không? Kinh ngạc không? Bất ngờ không?"
Trương Tư Tổ thả hai tay xuống, nắm lấy cánh tay Trình Kiêu và ra sức lắc.
Trình Kiêu từ từ đẩy hai tay của anh ta ra, thản nhiên đáp lại một câu: "Khiếp sợ!"
Đúng vậy, anh thật sự khiếp sợ khi nhìn dáng vẻ quỷ quái này của Trương Tư Tổ.
Trương Tư Tổ căn bản không nghe được Trình Kiêu nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào trên người Y Linh mà không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ động tác nhỏ nào.
Trình Kiêu cũng nhìn Y Linh trên sân khấu. Cho dù anh ngang dọc qua hàng nghìn tộc tu tiên, quen nhìn vô số thánh nữ, thần nữ, nhưng vẻ đẹp của Y Linh lúc này vẫn khiến anh phải kinh ngạc.
Đặc biệt là thoáng buồn bã trên người Y Linh. Trình Kiêu biết đó không phải là giả vờ. Vì Hàn Quốc Mạnh chết, trong lòng Y Linh đau khổ, cho nên mới xuất hiện cảm xúc như vậy.
Chính là thoáng buồn bã này khiến khí chất trên người Y Linh được nâng cao hơn một bậc, đẹp khiến người ta tan nát cõi lòng.
Y Linh bắt đầu di chuyển, ống tay áo tung bay, làn váy tung bay, lúc thì cánh tay ngọc nhẹ vòng quanh, lúc ngoái đầu nhìn lại cười.
Động tác nhẹ nhàng, tư thế tuyệt đẹp kia lại giống như nữ thần trên cung trắng giữa mây mù, mông lung thần bí, khuynh thành tuyệt thế.
Lúc tiếng đàn khẽ khàng êm ái, động tác của cô nhẹ nhàng ung dung mà dịu dàng. Lúc tiếng đàn lên cao, động tác của cô sôi nổi lại nhiệt tình, giống như tuyết trắng giữa mùa xuân, giống như gió xuân thổi qua mặt.
Mỗi lần đầu ngón tay chuyển động, đều có thể làm cho trái tim mọi người run rẩy. Mỗi lần làn váy tung bay đều giống như muốn theo gió trở lại.
Cô giống như một con chim yến đang nhảy múa trên sợi dây nhỏ treo trên vách núi. Cảm giác xinh đẹp, hoạt bát lại đầy nguy hiểm được trình diễn vô cùng nhuần nhuyễn, giống như tên của điệu nhảy này “Tưng Bừng Trên Trang Giấy”.
Một bản nhạc kết thúc.
Lúc tiếng nhạc dừng lại, Y Linh cũng từ từ cong lưng cúi chào.
Nhưng… dưới sân khấu yên tĩnh như tờ, thậm chí không nghe được tiếng hít thở.
Không ngờ hiện trường đông người lại yên tĩnh như vậy, quả thật là một kỳ tích.
Các giáo viên ở phía sau sân khấu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi than kỳ lạ.
Bọn họ còn chưa từng thấy cảnh tượng các học sinh trật tự, yên tĩnh như vậy.
Cho đến khi người dẫn chương trình chậm rãi đi lên sân khấu, mọi người mới bừng tỉnh.
Sau đó, cả trường đều bùng nổ.
"Đẹp, đúng là quá đẹp! Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới, hóa ra điệu múa cổ điển có thể đẹp đến mức này!"
"Không phải là điệu múa cổ điển đẹp mà vì người đẹp. Cậu bảo Vương Lộ lên nhảy xem, đến tối cậu tuyệt đối sẽ gặp ác mộng!"
Trên chỗ ngồi của nữ sinh, một cô béo có cân nặng kinh người, trên mặt mọc đầy mụn đột nhiên nhảy mũi vài cái, mắng lớn: "Chết tiệt, tên khốn kiếp nào lại nói xấu sau lưng mình rồi!"
Người đeo kính bên cạnh nam sinh vừa rồi thán phục nói: "Thảo nào có câu nói đêm xuân quá ngắn, trời đã lên cao, từ nay về sau quân vương không còn lên triều sớm. Mẹ nó, nếu ông trời có thể ban cho tôi một người đẹp như vậy, tôi cũng không cần giang sơn nữa."
"Đúng vậy, còn cần giang sơn làm gì chứ! Chỉ cần nữ thần là đủ rồi."
Y Linh đẹp, không chỉ có tác dụng đốn ngã nam sinh trong nháy mắt mà ngay cả nữ sinh cũng vậy.
Nhưng khác với sự ái mộ và ham muốn chiếm giữ mãnh liệt của nam sinh, phần lớn nữ sinh đều hâm mộ và ghen tỵ, hận lúc ba mẹ mình sinh ra mình, không chọn một ngày lành, càng lớn càng xấu.
Trong đám đông, ánh mắt Điền Thúy Thúy lóe lên sự ghen tỵ. Bởi vì cô ta nhìn thấy Thẩm Dũng bên cạnh đang nhìn người đẹp trong chiếc váy màu trắng với ánh mắt nóng như lửa.
Dường như cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng này vậy.
"Y Linh à Y Linh, sao cô ưu tú như vậy? Ánh mắt của tất cả nam sinh đều đang nhìn cô. Chỉ cần có cô ở đó, đám người chúng tôi chỉ có thể làm phông nền!"
"Dựa vào đâu! Cô dựa vào đâu mà ưu tú như vậy?" Điền Thúy Thúy ghen tỵ tới đỏ mắt.
Còn có Trương Manh cũng ghen tỵ. Mẹ nó, lúc này ánh mắt Nghiêm Học Văn cũng nhìn chằm chằm rồi.
Đáng hận nhất là Trương Manh và Y Linh đều là hoa khôi của trường, nhưng bây giờ Trương Manh lại bị ép cho không bằng Y Linh.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu? Nếu bà đây học nhảy, tuyệt đối sẽ nhảy đẹp hơn cô!" Trương Manh nhìn Y Linh trên sân khấu, trong lòng oán thầm.
Trên sân khấu, Y Linh đang muốn đi xuống, Vương Vũ Hàm đột nhiên vừa cười vừa nói: "Chờ đã, chờ đã, Y Linh em chưa thể đi được!"
"Cậu Cố cũng phải ở lại. Sau đây, chúng ta còn có một hoạt động nhỏ."
Nghe nói còn có hoạt động, Cố Tu Nhiễm liếc nhìn Y Linh bên cạnh. Ánh mắt cậu Cố lập tức chìm sâu vào đó, hình như không có cách nào dời đi được.
Dưới sân khấu, một đám bạn học nghe còn có hoạt động, cảm xúc mọi người đều lập tức tăng vọt, lớn tiếng hô lên.
"Hoạt động gì?"
Trình Kiêu quan sát cảnh tượng này. Xem ra anh vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng cả hoa khôi và hot boy của trường, bọn họ còn chưa ra sân đã đốt cháy cảm xúc của tất cả bạn học.
Vương Vũ Hàm dường như cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ, dùng tay đặt lên trên tai kêu lên: "Không nghe thấy, tôi không nghe thấy? Mọi người có thể nói to hơn không?"
Sau đó là những tiếng gào hét càng thêm nhiệt tình!
Lúc này, Vương Vũ Hàm mới cười thỏa mãn nói: "Không sai, mọi người đoán đúng rồi. Tiết mục tiếp theo sẽ do Y Linh và Cố Tu Nhiễm mang đến cho mọi người điệu múa cổ điển "Tưng Bừng Trên Trang Giấy". Mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Clap clap clap clap!
Mức độ vỗ tay nhiệt liệt có thể tương đương với sóng thần.
Vương Vũ Hàm thỏa mãn bước xuống khỏi sân khấu, sau đó ánh đèn đột nhiên mờ đi.
Trên sân khấu có khói bốc lên, một chùm ánh đèn đột nhiên từ phía xa chiếu vào giữa sân khấu.
Ở góc sân khấu, tấm màn sân khấu màu đen chậm rãi kéo ra, một người thanh niên mặc áo đuôi tôm màu trắng đang ngồi ngay ngắn, trước mặt có đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen.
Một đen một trắng kết hợp càng tôn nhau lên, giống như tinh linh trong bóng đêm đang di chuyển ngón tay một cách tao nhã.
Tinh tinh tong tong, một giai điệu lưu loát vang lên, làm người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái giống như tắm trong gió xuân.
Đây rõ ràng là giai điệu mở đầu của một bài đàn tranh lại được Cố Tu Nhiễm dùng đàn dương cầm để trình diễn, quả thật rất tuyệt vời.
Cho dù là Trình Kiêu cũng không thể không bội phục.
Dưới sân khấu, các nữ sinh đều nín thở, hai tay ôm mặt, nhìn anh chàng đẹp trai đang ngồi lặng lẽ trong góc đánh đàn, ánh mắt mỗi người đều sáng lên.
Ai nói nữ sinh rụt rè, tuyệt đối là giả. Không phải nữ sinh rụt rè mà do nam sinh ở trước mặt bọn họ chưa đủ đẹp trai.
Nếu lúc này Cố Tu Nhiễm bước xuống sân khấu, chắc chắn sẽ bị đám nữ lưu manh này ăn tới mảnh vụn cũng chẳng còn.
Vương Vũ Hàm đứng lẳng lặng bên cạnh sân khấu, nhìn ngón tay Cố Tu Nhiễm không ngừng di chuyển, cảm nhận giai điệu êm tai kia. Vương Vũ Hàm có ảo giác như mình đang ở sâu trong đám mây, cả người cũng muốn bay lên vậy.
"Cậu Cố thật sự quá tuyệt vời! Cậu là của tôi, không ai cướp đi được!" Trong mắt Vương Vũ Hàm lộ ra ánh sáng kiên định.
Két!
Một tiếng động khẽ vang lên, ánh đèn sáng lên.
Đúng vào lúc này, giai điệu của bản nhạc cũng từ trong treo đột nhiên cao vút.
Y Linh mặc chiếc váy màu trắng bồng bềnh giống như nàng tiên, không ngờ từ trên cao chậm rãi hạ xuống sân khấu, giống như tiên nữ Dao Trì xuống phàm trần.
"A! Là Y Linh, nữ thần, nữ thần của tôi!"
Vô số nam sinh đứng lên, vô số con sói tru lên làm chấn động cả trời đất, nhiệt tình tăng vọt như muốn hất tung cả hội trường.
Cô chỉ vừa ra sân đã đốt cháy cảm xúc của tất cả bạn học lên tới đỉnh điểm.
Ngay cả Cố Tu Nhiễm ngồi trong góc cũng hơi ngây người, bàn tay đặt trên phím đàn đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc tự nhiên ngừng mất vài giây.
Nhưng không ai phát hiện ra, ánh mắt hầu hết mọi người đều tập trung ở trên người Y Linh.
Trương Tư Tổ dùng hai tay che miệng, cắn chặt ngón tay, không biết là quá kích động hay làm sao, dáng vẻ kia chẳng khác nào bị táo bón.
"Trình Kiêu, cậu nhìn thấy không? Nữ thần của tôi, nữ thần của tôi đấy! Bất ngờ không? Kinh ngạc không? Bất ngờ không?"
Trương Tư Tổ thả hai tay xuống, nắm lấy cánh tay Trình Kiêu và ra sức lắc.
Trình Kiêu từ từ đẩy hai tay của anh ta ra, thản nhiên đáp lại một câu: "Khiếp sợ!"
Đúng vậy, anh thật sự khiếp sợ khi nhìn dáng vẻ quỷ quái này của Trương Tư Tổ.
Trương Tư Tổ căn bản không nghe được Trình Kiêu nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào trên người Y Linh mà không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ động tác nhỏ nào.
Trình Kiêu cũng nhìn Y Linh trên sân khấu. Cho dù anh ngang dọc qua hàng nghìn tộc tu tiên, quen nhìn vô số thánh nữ, thần nữ, nhưng vẻ đẹp của Y Linh lúc này vẫn khiến anh phải kinh ngạc.
Đặc biệt là thoáng buồn bã trên người Y Linh. Trình Kiêu biết đó không phải là giả vờ. Vì Hàn Quốc Mạnh chết, trong lòng Y Linh đau khổ, cho nên mới xuất hiện cảm xúc như vậy.
Chính là thoáng buồn bã này khiến khí chất trên người Y Linh được nâng cao hơn một bậc, đẹp khiến người ta tan nát cõi lòng.
Y Linh bắt đầu di chuyển, ống tay áo tung bay, làn váy tung bay, lúc thì cánh tay ngọc nhẹ vòng quanh, lúc ngoái đầu nhìn lại cười.
Động tác nhẹ nhàng, tư thế tuyệt đẹp kia lại giống như nữ thần trên cung trắng giữa mây mù, mông lung thần bí, khuynh thành tuyệt thế.
Lúc tiếng đàn khẽ khàng êm ái, động tác của cô nhẹ nhàng ung dung mà dịu dàng. Lúc tiếng đàn lên cao, động tác của cô sôi nổi lại nhiệt tình, giống như tuyết trắng giữa mùa xuân, giống như gió xuân thổi qua mặt.
Mỗi lần đầu ngón tay chuyển động, đều có thể làm cho trái tim mọi người run rẩy. Mỗi lần làn váy tung bay đều giống như muốn theo gió trở lại.
Cô giống như một con chim yến đang nhảy múa trên sợi dây nhỏ treo trên vách núi. Cảm giác xinh đẹp, hoạt bát lại đầy nguy hiểm được trình diễn vô cùng nhuần nhuyễn, giống như tên của điệu nhảy này “Tưng Bừng Trên Trang Giấy”.
Một bản nhạc kết thúc.
Lúc tiếng nhạc dừng lại, Y Linh cũng từ từ cong lưng cúi chào.
Nhưng… dưới sân khấu yên tĩnh như tờ, thậm chí không nghe được tiếng hít thở.
Không ngờ hiện trường đông người lại yên tĩnh như vậy, quả thật là một kỳ tích.
Các giáo viên ở phía sau sân khấu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi than kỳ lạ.
Bọn họ còn chưa từng thấy cảnh tượng các học sinh trật tự, yên tĩnh như vậy.
Cho đến khi người dẫn chương trình chậm rãi đi lên sân khấu, mọi người mới bừng tỉnh.
Sau đó, cả trường đều bùng nổ.
"Đẹp, đúng là quá đẹp! Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới, hóa ra điệu múa cổ điển có thể đẹp đến mức này!"
"Không phải là điệu múa cổ điển đẹp mà vì người đẹp. Cậu bảo Vương Lộ lên nhảy xem, đến tối cậu tuyệt đối sẽ gặp ác mộng!"
Trên chỗ ngồi của nữ sinh, một cô béo có cân nặng kinh người, trên mặt mọc đầy mụn đột nhiên nhảy mũi vài cái, mắng lớn: "Chết tiệt, tên khốn kiếp nào lại nói xấu sau lưng mình rồi!"
Người đeo kính bên cạnh nam sinh vừa rồi thán phục nói: "Thảo nào có câu nói đêm xuân quá ngắn, trời đã lên cao, từ nay về sau quân vương không còn lên triều sớm. Mẹ nó, nếu ông trời có thể ban cho tôi một người đẹp như vậy, tôi cũng không cần giang sơn nữa."
"Đúng vậy, còn cần giang sơn làm gì chứ! Chỉ cần nữ thần là đủ rồi."
Y Linh đẹp, không chỉ có tác dụng đốn ngã nam sinh trong nháy mắt mà ngay cả nữ sinh cũng vậy.
Nhưng khác với sự ái mộ và ham muốn chiếm giữ mãnh liệt của nam sinh, phần lớn nữ sinh đều hâm mộ và ghen tỵ, hận lúc ba mẹ mình sinh ra mình, không chọn một ngày lành, càng lớn càng xấu.
Trong đám đông, ánh mắt Điền Thúy Thúy lóe lên sự ghen tỵ. Bởi vì cô ta nhìn thấy Thẩm Dũng bên cạnh đang nhìn người đẹp trong chiếc váy màu trắng với ánh mắt nóng như lửa.
Dường như cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng này vậy.
"Y Linh à Y Linh, sao cô ưu tú như vậy? Ánh mắt của tất cả nam sinh đều đang nhìn cô. Chỉ cần có cô ở đó, đám người chúng tôi chỉ có thể làm phông nền!"
"Dựa vào đâu! Cô dựa vào đâu mà ưu tú như vậy?" Điền Thúy Thúy ghen tỵ tới đỏ mắt.
Còn có Trương Manh cũng ghen tỵ. Mẹ nó, lúc này ánh mắt Nghiêm Học Văn cũng nhìn chằm chằm rồi.
Đáng hận nhất là Trương Manh và Y Linh đều là hoa khôi của trường, nhưng bây giờ Trương Manh lại bị ép cho không bằng Y Linh.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu? Nếu bà đây học nhảy, tuyệt đối sẽ nhảy đẹp hơn cô!" Trương Manh nhìn Y Linh trên sân khấu, trong lòng oán thầm.
Trên sân khấu, Y Linh đang muốn đi xuống, Vương Vũ Hàm đột nhiên vừa cười vừa nói: "Chờ đã, chờ đã, Y Linh em chưa thể đi được!"
"Cậu Cố cũng phải ở lại. Sau đây, chúng ta còn có một hoạt động nhỏ."
Nghe nói còn có hoạt động, Cố Tu Nhiễm liếc nhìn Y Linh bên cạnh. Ánh mắt cậu Cố lập tức chìm sâu vào đó, hình như không có cách nào dời đi được.
Dưới sân khấu, một đám bạn học nghe còn có hoạt động, cảm xúc mọi người đều lập tức tăng vọt, lớn tiếng hô lên.
"Hoạt động gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.