Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 146: Mạo nhận công lao

Anh Long Tiêu Sái

20/08/2022

"Cái gì!"

Lý Hoành Đồ kinh ngạc kêu lên!

Các bạn học khác cũng bị sốc!

"Trình đại sư này là ai? Lại có thể huy động các đại lão ở bốn thành phố phía nam!"

Điều này quá hung tàn rồi!

Một Mã đại lão đã có thể khiến mọi người ngưỡng vọng, Trình đại sư cùng lúc có thể điều động đại lão của bốn thành phố phía nam lại là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào nữa!

Lúc này, cửa được đẩy ra, Nghiêm Học Văn bước vào với nụ cười trên khóe miệng.

Ngay tức khắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Nghiêm Học Văn.

Nghiêm Học Văn cũng là con nhà giàu nổi tiếng trong trường, tình thuống kiểu này chẳng là gì với anh ta cả.

“Sao vậy? Mọi người nhìn tôi làm gì? Manh Manh, mối nguy của gia đình em hẳn đã được giải quyết rồi đúng không?” Nghiêm Học Văn thuận miệng hỏi, thái độ rất tùy ý.

Có câu nói, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thái độ tùy ý của Nghiêm Học Văn đã khiến Trương Manh lầm tưởng rằng trong lòng anh ta đã tính trước. Bạ???? có biết t????a????g t????uyệ???? || ????????ù????????????uy ệ????.v???? ||

Trong lòng Trương Manh đã tin chắc 60% nhất định là Nghiêm Học Văn đã giúp cô ta.

“Nghiêm Học Văn, tôi hỏi anh, bạn của ba anh ở Cục Thuế có phải họ Trình không?” Trương Manh nghĩ rằng Trình đại sư hẳn chỉ là một cách gọi, chắc chắn không phải là tên người.

Nghe Trương Manh hỏi câu này, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Nghiêm Học Văn chằm chằm.

Ngay cả Trình Kiêu cũng lướt nhìn qua, ánh mắt xuyên qua đám đông và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nghiêm Học Văn.

Nghiêm Học Văn ngẩn ra một lúc: "Manh Manh, làm sao cô biết người bạn ở Cục Thuế của ba tôi họ Trình?"

Trình Kiêu sửng sốt, anh có thể nhìn ra được Nghiêm Học Văn không nói dối.

Trình Kiêu lập tức hiểu ra, khóe miệng lộ ra nụ cười, chuyện thế gian đúng thật là trùng hợp.

Nghiêm Học Văn không nói dối, bạn của ba anh ta ở Cục Thuế thực sự họ Trình.

Bách!

Trương Manh vỗ tay và thét lên: "Vậy thì đúng rồi! Học Văn, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều!"

Ánh mắt Trương Manh nhìn Nghiêm Học Văn tràn đầy dịu dàng, thậm chí còn có chút sùng bái.

Đây là một bạn học quen biết Trình đại sư!

Trình đại sư đó là sự tồn tại kinh khủng có thể huy động các đại lão ở bốn thành phố phía nam!

Nếu có quan hệ tốt với Nghiêm Học Văn, chẳng phải cũng giống như quen biết với Trình đại sư sao?



Nhất là Trương Manh lúc đó còn có suy nghĩ muốn chết. Tối qua cô còn thầm hạ quyết tâm, nếu hôm nay vẫn không nghĩ ra cách, dù có chết cũng không thể để Ngô Quảng Hoa được như ý.

Tên ma quỷ Ngô Quảng Hoa đó, nếu một cô gái xinh đẹp như Trương Manh rơi vào tay hắn ta, có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì!

Vì vậy, ánh mắt của Trương Manh nhìn về phía Nghiêm Học Văn, không chỉ đầy lòng biết ơn, mà còn có những cảm xúc khác trong đó.

"Tuy rằng Nghiêm Học Văn này khuôn mặt hơi xấu một chút, nhưng gia thế rất tốt. Đặc biệt lần này anh ta đã thể hiện ra một mặt đáng kinh ngạc, lại còn quen biết với nhân vật như Trình đại sư!"

Trương Manh đã có quyết định trong lòng.

Nhóm Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng cũng kinh ngạc nhìn Nghiêm Học Văn. Trước đó họ còn dám so với Nghiêm Học Văn, nhưng giờ thì đã biết được ba của Nghiêm Học Văn quen biết nhân vật kinh khủng như Trình đại sư.

Trong lòng nhóm người Lý Hoành Đồ chỉ còn lại sự kính nể vô hạn, không bao giờ dám so sánh nữa.

Ngay cả nhóm người Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng cũng thầm dự định trong lòng, lát nữa nhất định phải nhanh chóng tranh thủ thời gian báo tin tức này cho người nhà biết.

Bất luận thế nào, nhất định phải bảo gia đình kết giao với nhà họ Nghiêm càng sớm càng tốt.

“Anh Học Văn, anh đúng là lợi hại, sau này các anh em sẽ đi theo anh!” Lý Hoành Đồ nịnh nọt nói.

“Học Văn, lần này thì cậu nổi tiếng rồi, sau này tôi cũng sẽ chung nhóm với cậu!” Thẩm Dũng cũng cười nói.

“Anh Học Văn, xin hãy thu nhận người em này!” Nhiều bạn học cũng vội vàng nịnh nọt, sợ chậm một bước sẽ bị Nghiêm Học Văn ghét bỏ.

Nghiêm Học Văn có chút sững sờ, anh ta hoàn toàn không biết tình huống trước mắt là thế nào!

Anh ta chỉ thấy tâm trạng Trương Manh rất tốt, nên đoán nguy cơ của gia đình Trương Manh hẳn đã được giải quyết.

Về việc có phải ba anh ta đã giúp đỡ gia đình Trương Manh hay không, anh ta hoàn toàn không biết, bởi vì đến giờ này ba anh ta vẫn chưa gửi tin tức gì đến cho anh ta.

Nhưng cơ hội nổi danh này, Nghiêm Học Văn sẽ bỏ qua sao?

Hơn nữa, đây còn là món hời mà người khác dâng tới cửa, Nghiêm Học Văn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Mặc dù Nghiêm Học Văn không hề rõ nguy cơ của gia đình Trương Manh được giải quyết như thế nào, nhưng anh ta biết Trương Manh chắc chắn sẽ coi anh ta như cứu tinh.

Những người như Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng chắc hẳn cũng sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác, bởi vì mình đã cứu giúp gia đình Trương Manh.

Sau khi hiểu được mấu chốt trong đó, Nghiêm Học Văn lập tức khiêm tốn cười nói: "Mọi người khách sáo rồi, đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà."

Trương Manh càng ngày càng cảm thấy anh ta vừa mắt.

"Xem anh Học Văn người ta kìa, đây mới là anh hùng thực sự đó! Giúp đỡ gia đình tôi một chuyện lớn như vậy, lại chẳng chút kiêu ngạo giành công lao về mình."

Những bạn học không rõ sự tình cũng hết lời khen ngợi, trong một lúc đã khen Nghiêm Học Văn đến hiếm có trên đời và khó tìm trên trời.

Nghiêm Học Văn cũng không hề khiêm tốn, mà là chột dạ, dù sao anh ta vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện có phải do ba anh ta giúp không.

Nếu lỡ như không phải, lúc này anh ta giả tạo, sau này chắc chắn sẽ không thể rút ra được.

"Anh Học Văn, lần trước không phải anh nói muốn mời tôi đi xem phim sao? Hay là chúng ta đi ngay bây giờ luôn đi! Tôi nghe nói gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng tên là Lưu Lạc Đến Hành Tinh Lạ rất hay, chúng ta đi xem đi!" Trương Manh hiếm khi bắt đầu nũng nịu, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.



Lý Hoành Đồ nhìn đến ngứa răng, nhưng lại hoàn toàn không dám biểu lộ ra, anh ta chỉ e sau này cũng sẽ không bao giờ dám đắc tội đến Nghiêm Học Văn nữa.

Những bạn học khác cũng thấy chua xót trong lòng, hoa khôi sắp thuộc về người khác rồi.

Nhưng còn cách nào khác nữa đây? Ai bảo mình không quen biết đến nhân vật tai to mặt lớn như Trình đại sư?

Vậy nên cũng chớ trách hoa khôi người ta chạy theo thực tế.

Nghiêm Học Văn theo đuổi Trương Manh đã lâu, nhưng Trương Manh chưa bao giờ hòa nhã với anh ta và vẫn luôn đối xử chiếu lệ với anh ta.

Bây giờ lại chủ động muốn cùng anh ta đi xem phim, Nghiêm Học Văn vui như mở cờ trong bụng.

Nhưng anh ta biết hiện tại không thể thể hiện ra, nhất định phải khiêm tốn, như vậy mới tỏ ra mình là người có nội hàm.

"Được thôi. Nhưng chúng ta đi xem phim, ai sẽ chào hỏi những bạn học này?"

Trương Manh sốt ruột nói: "Chuyện này thì anh Học Văn không cần lo, tôi đã thanh toán trước rồi, bọn họ cứ việc ăn uống."

Lời này của Trương Manh đã làm mếch lòng mọi người.

Vốn dĩ mọi người đến đây vì lòng tốt giúp đỡ, không ai đến vì một bữa ăn của cô, lời này quá đáng rồi.

Lôi Công có tính khí nóng nảy, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Bác sĩ, Đầu Gỗ, Tảng Đá, Thần Côn, tôi về trước, mọi người có về chung không?"

Anh ấy không gọi Tần Thủ, bởi vì anh chàng này phải đợi Lâu Tĩnh Nhu.

“Đi, dù sao thì người ta đã có anh Học Văn, không cần đến chúng ta nữa.” Bác sĩ nói một cách khó nghe.

“Phải đấy, lúc cần đến chúng ta thì khóc sướt mướt, không cần đến nữa thì đá sang một bên. Làm người, đừng có thực tế như vậy!” Thần Côn châm biếm càng thêm âm hiểm hơn.

“Đi thôi, tôi không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa!” Lôi Công tỏ vẻ chán ghét nói.

"Đi thôi, nhanh lên!"

Trình Kiêu khẽ liếc nhìn Trương Manh và Nghiêm Học Văn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, cũng không nói gì, rời đi cùng mấy người Trương Tư Tổ.

Trương Manh tức giận đỏ mặt. Cô trước nay đã quen với việc làm chuyện mà không nghĩ đến cảm xúc của người khác.

Nhưng mà, khi Trương Tư Tổ nói ra trước mặt mọi người, cô chắc chắn đã không còn giữ được mặt mũi.

Trương Manh giận dữ hét lên: "Mấy người nghèo hèn các cậu nói cái gì vậy? Bản thân không có bản lĩnh còn ghen tị với người khác. Đáng đời các cậu cả đời không có triển vọng!"

Mấy người Trình Kiêu đã đi ra khỏi phòng, không biết có nghe thấy không, cho dù nghe thấy có lẽ cũng không ai để ý đến cô.

"Anh Học Văn, đừng để bị mấy tên nghèo hèn đó ảnh hưởng tới tâm trạng anh. Chúng ta đi xem phim thôi!"

"Anh không biết đấy thôi, cái tên Trình Kiêu trong đám người đó, thực sự là một nhân viên phục vụ trong một quán bar. Thật mất mặt chết đi được."

Trương Manh vừa kéo Nghiêm Học Văn rời đi, vừa cười nói, giọng đầy giễu cợt.

"Chao ôi, sinh viên Học viện Điện ảnh và Truyền hình lại còn ra ngoài làm thêm! Thật mất mặt Học viện Điện ảnh và Truyền hình chúng ta!" Nghiêm Học Văn cũng lộ vẻ ghét bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook