Chương 77: Ở riêng
Anh Long Tiêu Sái
21/07/2022
Giải quyết xong Tần Vô Song, nhìn Tần Vô Song và Tần quản gia bị bốn tên thủ hạ nâng lên xe, Trình Kiêu cũng chuẩn bị trở về nội thành.
Nhưng vị trí nơi này có chút hẻo lánh, đợi đã lâu cũng không đợi được xe taxi.
Trình Kiêu lại ngại mở miệng cản xe cá nhân, đành phải gọi điện thoại cho Tô Lương Tử, để ông ta gọi xe tới đón mình.
Tô Lương Tử tự nhiên ra roi thúc ngựa chạy đến, vừa vặn ông ta có chuyện chuẩn bị thỉnh giáo Trình Kiêu.
Trình Kiêu đi theo Tô Lương Tử đi vào chỗ ở của ông ta, một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Mặc dù phòng ở rất cũ kỹ, nhưng coi như sạch sẽ.
"Sư phụ, mời uống trà!" Tô Lương Tử hai tay đưa trà cho Trình Kiêu.
"Ừm." Trình Kiêu tiếp nhận, uống một ngụm, nhìn về phía Tô Lương Tử, nói: "Không tệ, thời gian mấy ngày, liền tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên đại thành, coi như có thiên phú."
Tô Lương Tử đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên: "Sư phụ, tôi đang muốn thỉnh giáo ngài, dựa theo công pháp tu luyện ngài cho, tôi cảm thấy bây giờ trong thân thể có một dòng khí không yếu đang lưu động. Mà bây giờ tôi một quyền có thể đem đập nát một chiếc bàn gỗ."
"Thì ra thực lực của tôi là cảnh giới Hậu Thiên đại thành!"
"Có điều, cảnh giới võ giả đến tột cùng là làm thế nào phân chia? Xin Sư phụ chỉ điểm!" Tô Lương Tử khom mình hành lễ.
Trình Kiêu nói: "Cảnh giới võ đạo chia làm, Hậu Thiên, Tiên Thiên, sau đó là Hóa Cảnh, mỗi cảnh giới lại phân tiểu thành, đại thành, đỉnh phong."
"Thực lực của ônh là cảnh giới Hậu Thiên đại thành."
Tô Lương Tử hưng phấn nói: "Cảnh giới Hậu Thiên đại thành lợi hại đến đâu? Nếu như có thể tìm người luận bàn một chút thì hay."
"Đừng nóng vội, sẽ có cơ hội." Trình Kiêu nói.
"Đi, tiếp tục tu luyện đi! Tôi đi trước."
"Tôi tiễn Sư phụ!" Tô Lương Tử cung kính nói.
Trình Kiêu được Tô Lương Tử tiễn lên xe, sau đó trở về cư xá Nắng Vàng.
Còn chưa tới nhà, điện thoại liền vang lên, là một dãy số xa lạ.
"Alo?" Trình Kiêu thản nhiên nói.
"Trình Kiêu, bọn họ có bắt nạt anh hay không?" Giọng Y Linh lo lắng truyền đến.
Trình Kiêu có thể cảm nhận được, Y Linh là quan tâm thật lòng cho anh.
"Yên tâm, tôi không sao." Trình Kiêu nghẹ giọng nói.
"Vậy là được rồi." Y Linh nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Đúng rồi, Mạc đã trở về, anh không cần lo lắng."
Trình Kiêu mặt hơi lạnh, ngữ khí cũng lạnh theo: "Tôi không có lo."
Bên kia Điện thoại, Y Linh lâm vào trầm mặc, đoán chừng không nghĩ tới Trình Kiêu lại trả lời như vậy. Truyện BJYX
Bất luận như thế nào, Tôn Mạc đều là vợ Trình Kiêu, Trình Kiêu nhìn cô ngồi xe của người đàn ông khác rời đi, vậy mà không lo lắng chút nào?
Y Linh phát giác quan hệ giữa Trình Kiêu và Tôn Mạc là như Tôn Mạc nói, vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Tối thiểu giữa bạn bè chắc chắn sẽ quan tâm lẫn nhau.
"Anh đã Không sao, vậy tôi cũng yên lòng...... Không có chuyện khác, cúp máy đây!" Y Linh không biết nên nói gì, mặc dù cô biết Trình Kiêu và Tôn Mạc trước giờ không phải chân chính vợ chồng, nhưng trên danh nghĩa Trình Kiêu dù sao cũng là một người có vợ.
Mặc dù Y Linh rất có hảo cảm Trình Kiêu, nhưng trong tiềm thức cô không nguyện ý quá thân mật cùng một người đàn ông đã có vợ.
"Ừ." Trình Kiêu càng sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, hai người kết thúc trò chuyện.
Về đến nhà, Tôn Mạc đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, Ninh Lan cùng Tôn Đại Hải hẳn là còn ở phòng khám bệnh.
Nhìn thấy Trình Kiêu trở về, Tôn Mạc hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Tần Vô Song cứ như vậy thả anh trở về?"
Trình Kiêu thay dép lê, đi vào, nói: "Cô có phải hi vọng tôi tốt nhất mãi mãi cũng không nên quay lại hay không."
Tôn Mạc bị Trình Kiêu xem thấu tâm sự, hơi đỏ mặt, thẹn quá hoá giận: "Trình Kiêu, đừng tưởng rằng anh từ đâu học được chút mánh liền không coi ai ra gì. Trước người có thực lực chân chính, những mánh khoé đấy sẽ không đáng nhắc tới!"
Trình Kiêu cũng không cam chịu yếu thế nói: "Cô chỉ người có thực lực là Lưu Tào Khang ư! Thật sự là đáng tiếc, lần trước tại bể bơi, nếu không phải tôi vừa vặn có chút mánh khóe trong miệng các người, các người đoán chừng phải cùng Mã Tài đi uống rượu."
"Anh......" Tôn Mạc không phản bác được.
Tôn Mạc hít sâu, ép buộc mình bình tĩnh, nhìn Trình Kiêu lạnh lùng nói: "Trình Kiêu, có lẽ anh có thể ỷ vào những thứ này để những đại nhân vật Mã Tài, Tạ Thiên Hoa lau mắt mà nhìn. Nhưng mà, nếu như bọn họ không cần đến những mánh khóe kia, anh chẳng phải là cái gì trước mặt bọn họ!"
"Nếu như những mánh khóe này chính là ỷ vào của anh, tôi khuyên anh tốt nhất từ bỏ loại ý nghĩ này, nếu không một ngày nào đó, sẽ chọc đến người anh không chọc nổi."
"Đừng trách tôi không có nhắc nhở anh!"
Trình Kiêu cười nhạt một tiếng: "Nếu như cô cảm thấy tôi ỷ vào chính là những thứ này, thật đáng tiếc, cô sai. Mà tôi không cảm thấy trên thế giới này, còn có người mà tôi không chọc nổi."
Tôn Mạc bị chọc giận quá mà phá lên cười: "Trình Kiêu, tôi thấy anh không phải cuồng vọng, mà là phát rồ! Ngay cả những lời khoác lác cũng dám nói, cũng không sợ người khác chê cười!"
Trình Kiêu cười nhạt một tiếng, có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua nóc phòng, thẳng tới vũ trụ tinh không.
Nếu tôi tu về Kim Đan, liền xem như đối địch toàn thế giới, thì có thế nào?
Trình Kiêu không có để ý Tôn Mạc, đi vào phòng, cầm mấy bộ y phục, quay người đi ra ngoài.
Tôn Mạc hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Anh làm gì?"
Trình Kiêu không quay đầu lại, nói: "Thay tôi nói một tiếng với dì Lan, tôi đi ra ngoài ở mấy ngày."
"Không có vấn đề, tốt nhất mãi mãi cũng đừng trở về!" Tôn Mạc cho là Trình Kiêu đang thị uy, dùng cách ra ở riếng để áp chế cô.
Kỳ thật, Trình Kiêu chỉ là không muốn bị người quấy rầy lúc tu luyện.
Trình Kiêu đi vào Hồ Nguyệt Nha.
Phía đông, là một dốc núi, phong cảnh tươi đẹp. Từ chân núi đến đỉnh núi, có thể trông thấy một loạt biệt thự.
Ngôi biệt thự cao nhất, xây ở đỉnh núi, ở phía bắc hướng về phía nam, mặt hướng Hồ Nguyệt Nha.
Ứng với hai câu trong thơ, mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở.
Tòa biệt thự đỉnh núi kia chính là Vọng Nguyệt Lâu, nổi tiếng nhất Hà Tây, là biệt thự tốt nhất Hà Tây, không có tòa thứ hai.
Nghe nói, cái tên Vọng Nguyệt Lâu này, là bởi vì đợi đến đêm trăng tròn, đứng trên Vọng Nguyệt Lâu này, có thể nhìn thấy phong cách khác biệt trên mặt trăng.
Vọng Nguyệt Lâu cũng vì vậy mà được gọi thế.
Trình Kiêu một người lên núi đỉnh, trên đường gặp được rất nhiều du khách lên núi xuống núi.
Hồ Nguyệt Nha là Hà Tây một hồ thiên nhiên phong phong cảnh tươi đẹp, bình thường có rất nhiều du khách, ngày nghỉ lễ càng nhiều.
Có điều, người có thể ở chỗ này mua nổi biệt thự, trên cơ bản đều là cấp nhân vật như Lôi Chấn Vũ kia.
Trình Kiêu đi vào trước cổng chính Vọng Nguyệt Lâu, cửa sắt lớn màu đỏ thắm, vô cùng khí phái, cổng có hai con sư tử đá trấn môn, cao vài thước.
Trình Kiêu tìm ra chìa khoá, mở ra cửa.
Sân viện rất lớn, núi giả, đình nghỉ mát, cầu đá, song nhỏ, chính là một lâm viên mô hình nhỏ.
Trình Kiêu có loại cảm giác tâm thần thanh thản: "Nơi này thật đúng là không tệ, xem ra Lôi nữ vương lúc trước tốn không ít tiền."
"Mà linh khí nơi này nồng hơn xa so với nội thành, ở chỗ này tu luyện, chắc chắn sẽ được lợi không ít."
"Xin hỏi ngài là Anh Trình ạ?" Lúc này, từ trong phòng đi ra một phụ nữ trung niên.
"Tôi là cư dân dưới núi, phụ trách vệ sinh biệt thự này. Trước đó cô Vân tới bàn giao, nói về sau Anh Trình chính là chủ nhân biệt thự này." Phụ nữ trung niên nhiệt tình cười nói.
Trình Kiêu gật gật đầu: "Về sau mỗi chủ nhật đến quét dọn một lần là được rồi, tiền lương không thay đổi."
"Cái này...... Cám ơn Anh Trình!" người phụ nữ vui vẻ nói.
Biệt thự lớn như thế, mỗi lần quét dọn đều muốn vần thời gian nửa ngày, hai ba ngày liền đến quét dọn một lần, rất mệt mỏi.
Bây giờ chủ nhân đến rồi, vốn cho rằng về sau sẽ mệt mỏi hơn, không nghĩ tới vị chủ nhân này vậy mà dễ nói chuyện như thế.
Hơn nữa còn trẻ như vậy, nếu là sau này cố gái nhà nào gả cho, vậy thì có phúc.
Nhưng vị trí nơi này có chút hẻo lánh, đợi đã lâu cũng không đợi được xe taxi.
Trình Kiêu lại ngại mở miệng cản xe cá nhân, đành phải gọi điện thoại cho Tô Lương Tử, để ông ta gọi xe tới đón mình.
Tô Lương Tử tự nhiên ra roi thúc ngựa chạy đến, vừa vặn ông ta có chuyện chuẩn bị thỉnh giáo Trình Kiêu.
Trình Kiêu đi theo Tô Lương Tử đi vào chỗ ở của ông ta, một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Mặc dù phòng ở rất cũ kỹ, nhưng coi như sạch sẽ.
"Sư phụ, mời uống trà!" Tô Lương Tử hai tay đưa trà cho Trình Kiêu.
"Ừm." Trình Kiêu tiếp nhận, uống một ngụm, nhìn về phía Tô Lương Tử, nói: "Không tệ, thời gian mấy ngày, liền tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên đại thành, coi như có thiên phú."
Tô Lương Tử đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên: "Sư phụ, tôi đang muốn thỉnh giáo ngài, dựa theo công pháp tu luyện ngài cho, tôi cảm thấy bây giờ trong thân thể có một dòng khí không yếu đang lưu động. Mà bây giờ tôi một quyền có thể đem đập nát một chiếc bàn gỗ."
"Thì ra thực lực của tôi là cảnh giới Hậu Thiên đại thành!"
"Có điều, cảnh giới võ giả đến tột cùng là làm thế nào phân chia? Xin Sư phụ chỉ điểm!" Tô Lương Tử khom mình hành lễ.
Trình Kiêu nói: "Cảnh giới võ đạo chia làm, Hậu Thiên, Tiên Thiên, sau đó là Hóa Cảnh, mỗi cảnh giới lại phân tiểu thành, đại thành, đỉnh phong."
"Thực lực của ônh là cảnh giới Hậu Thiên đại thành."
Tô Lương Tử hưng phấn nói: "Cảnh giới Hậu Thiên đại thành lợi hại đến đâu? Nếu như có thể tìm người luận bàn một chút thì hay."
"Đừng nóng vội, sẽ có cơ hội." Trình Kiêu nói.
"Đi, tiếp tục tu luyện đi! Tôi đi trước."
"Tôi tiễn Sư phụ!" Tô Lương Tử cung kính nói.
Trình Kiêu được Tô Lương Tử tiễn lên xe, sau đó trở về cư xá Nắng Vàng.
Còn chưa tới nhà, điện thoại liền vang lên, là một dãy số xa lạ.
"Alo?" Trình Kiêu thản nhiên nói.
"Trình Kiêu, bọn họ có bắt nạt anh hay không?" Giọng Y Linh lo lắng truyền đến.
Trình Kiêu có thể cảm nhận được, Y Linh là quan tâm thật lòng cho anh.
"Yên tâm, tôi không sao." Trình Kiêu nghẹ giọng nói.
"Vậy là được rồi." Y Linh nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Đúng rồi, Mạc đã trở về, anh không cần lo lắng."
Trình Kiêu mặt hơi lạnh, ngữ khí cũng lạnh theo: "Tôi không có lo."
Bên kia Điện thoại, Y Linh lâm vào trầm mặc, đoán chừng không nghĩ tới Trình Kiêu lại trả lời như vậy. Truyện BJYX
Bất luận như thế nào, Tôn Mạc đều là vợ Trình Kiêu, Trình Kiêu nhìn cô ngồi xe của người đàn ông khác rời đi, vậy mà không lo lắng chút nào?
Y Linh phát giác quan hệ giữa Trình Kiêu và Tôn Mạc là như Tôn Mạc nói, vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Tối thiểu giữa bạn bè chắc chắn sẽ quan tâm lẫn nhau.
"Anh đã Không sao, vậy tôi cũng yên lòng...... Không có chuyện khác, cúp máy đây!" Y Linh không biết nên nói gì, mặc dù cô biết Trình Kiêu và Tôn Mạc trước giờ không phải chân chính vợ chồng, nhưng trên danh nghĩa Trình Kiêu dù sao cũng là một người có vợ.
Mặc dù Y Linh rất có hảo cảm Trình Kiêu, nhưng trong tiềm thức cô không nguyện ý quá thân mật cùng một người đàn ông đã có vợ.
"Ừ." Trình Kiêu càng sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, hai người kết thúc trò chuyện.
Về đến nhà, Tôn Mạc đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, Ninh Lan cùng Tôn Đại Hải hẳn là còn ở phòng khám bệnh.
Nhìn thấy Trình Kiêu trở về, Tôn Mạc hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Tần Vô Song cứ như vậy thả anh trở về?"
Trình Kiêu thay dép lê, đi vào, nói: "Cô có phải hi vọng tôi tốt nhất mãi mãi cũng không nên quay lại hay không."
Tôn Mạc bị Trình Kiêu xem thấu tâm sự, hơi đỏ mặt, thẹn quá hoá giận: "Trình Kiêu, đừng tưởng rằng anh từ đâu học được chút mánh liền không coi ai ra gì. Trước người có thực lực chân chính, những mánh khoé đấy sẽ không đáng nhắc tới!"
Trình Kiêu cũng không cam chịu yếu thế nói: "Cô chỉ người có thực lực là Lưu Tào Khang ư! Thật sự là đáng tiếc, lần trước tại bể bơi, nếu không phải tôi vừa vặn có chút mánh khóe trong miệng các người, các người đoán chừng phải cùng Mã Tài đi uống rượu."
"Anh......" Tôn Mạc không phản bác được.
Tôn Mạc hít sâu, ép buộc mình bình tĩnh, nhìn Trình Kiêu lạnh lùng nói: "Trình Kiêu, có lẽ anh có thể ỷ vào những thứ này để những đại nhân vật Mã Tài, Tạ Thiên Hoa lau mắt mà nhìn. Nhưng mà, nếu như bọn họ không cần đến những mánh khóe kia, anh chẳng phải là cái gì trước mặt bọn họ!"
"Nếu như những mánh khóe này chính là ỷ vào của anh, tôi khuyên anh tốt nhất từ bỏ loại ý nghĩ này, nếu không một ngày nào đó, sẽ chọc đến người anh không chọc nổi."
"Đừng trách tôi không có nhắc nhở anh!"
Trình Kiêu cười nhạt một tiếng: "Nếu như cô cảm thấy tôi ỷ vào chính là những thứ này, thật đáng tiếc, cô sai. Mà tôi không cảm thấy trên thế giới này, còn có người mà tôi không chọc nổi."
Tôn Mạc bị chọc giận quá mà phá lên cười: "Trình Kiêu, tôi thấy anh không phải cuồng vọng, mà là phát rồ! Ngay cả những lời khoác lác cũng dám nói, cũng không sợ người khác chê cười!"
Trình Kiêu cười nhạt một tiếng, có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua nóc phòng, thẳng tới vũ trụ tinh không.
Nếu tôi tu về Kim Đan, liền xem như đối địch toàn thế giới, thì có thế nào?
Trình Kiêu không có để ý Tôn Mạc, đi vào phòng, cầm mấy bộ y phục, quay người đi ra ngoài.
Tôn Mạc hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Anh làm gì?"
Trình Kiêu không quay đầu lại, nói: "Thay tôi nói một tiếng với dì Lan, tôi đi ra ngoài ở mấy ngày."
"Không có vấn đề, tốt nhất mãi mãi cũng đừng trở về!" Tôn Mạc cho là Trình Kiêu đang thị uy, dùng cách ra ở riếng để áp chế cô.
Kỳ thật, Trình Kiêu chỉ là không muốn bị người quấy rầy lúc tu luyện.
Trình Kiêu đi vào Hồ Nguyệt Nha.
Phía đông, là một dốc núi, phong cảnh tươi đẹp. Từ chân núi đến đỉnh núi, có thể trông thấy một loạt biệt thự.
Ngôi biệt thự cao nhất, xây ở đỉnh núi, ở phía bắc hướng về phía nam, mặt hướng Hồ Nguyệt Nha.
Ứng với hai câu trong thơ, mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở.
Tòa biệt thự đỉnh núi kia chính là Vọng Nguyệt Lâu, nổi tiếng nhất Hà Tây, là biệt thự tốt nhất Hà Tây, không có tòa thứ hai.
Nghe nói, cái tên Vọng Nguyệt Lâu này, là bởi vì đợi đến đêm trăng tròn, đứng trên Vọng Nguyệt Lâu này, có thể nhìn thấy phong cách khác biệt trên mặt trăng.
Vọng Nguyệt Lâu cũng vì vậy mà được gọi thế.
Trình Kiêu một người lên núi đỉnh, trên đường gặp được rất nhiều du khách lên núi xuống núi.
Hồ Nguyệt Nha là Hà Tây một hồ thiên nhiên phong phong cảnh tươi đẹp, bình thường có rất nhiều du khách, ngày nghỉ lễ càng nhiều.
Có điều, người có thể ở chỗ này mua nổi biệt thự, trên cơ bản đều là cấp nhân vật như Lôi Chấn Vũ kia.
Trình Kiêu đi vào trước cổng chính Vọng Nguyệt Lâu, cửa sắt lớn màu đỏ thắm, vô cùng khí phái, cổng có hai con sư tử đá trấn môn, cao vài thước.
Trình Kiêu tìm ra chìa khoá, mở ra cửa.
Sân viện rất lớn, núi giả, đình nghỉ mát, cầu đá, song nhỏ, chính là một lâm viên mô hình nhỏ.
Trình Kiêu có loại cảm giác tâm thần thanh thản: "Nơi này thật đúng là không tệ, xem ra Lôi nữ vương lúc trước tốn không ít tiền."
"Mà linh khí nơi này nồng hơn xa so với nội thành, ở chỗ này tu luyện, chắc chắn sẽ được lợi không ít."
"Xin hỏi ngài là Anh Trình ạ?" Lúc này, từ trong phòng đi ra một phụ nữ trung niên.
"Tôi là cư dân dưới núi, phụ trách vệ sinh biệt thự này. Trước đó cô Vân tới bàn giao, nói về sau Anh Trình chính là chủ nhân biệt thự này." Phụ nữ trung niên nhiệt tình cười nói.
Trình Kiêu gật gật đầu: "Về sau mỗi chủ nhật đến quét dọn một lần là được rồi, tiền lương không thay đổi."
"Cái này...... Cám ơn Anh Trình!" người phụ nữ vui vẻ nói.
Biệt thự lớn như thế, mỗi lần quét dọn đều muốn vần thời gian nửa ngày, hai ba ngày liền đến quét dọn một lần, rất mệt mỏi.
Bây giờ chủ nhân đến rồi, vốn cho rằng về sau sẽ mệt mỏi hơn, không nghĩ tới vị chủ nhân này vậy mà dễ nói chuyện như thế.
Hơn nữa còn trẻ như vậy, nếu là sau này cố gái nhà nào gả cho, vậy thì có phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.