Chương 350: Quay lại
Anh Long Tiêu Sái
10/07/2024
Trình Kiêu hỏi Lâm Ngọc: “Nếu tôi đi, lát nữa anh ta đến báo thù thì chị phải làm sao?”
Lâm Ngọc cười khẩy: “Buồn cười, tôi là trợ lý của Chủ tịch Tập đoàn Đông Vương, anh ta dám làm gì tôi chứ?”
“Cậu mau đi đi! Nếu muộn là không đi được nữa đâu!”
Trình Kiêu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hay là thế này đi, chúng ta đợi ở đây nửa tiếng, nếu tên kia không trở lại thì chị cứ đuổi việc tôi.”
“Nếu anh ta trở lại trong vòng nửa tiếng, hơn nữa đồng ý dẫn chị tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ, chị phải tiếp tục thuê tôi, được chứ?”
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt khó hiểu, cau mày nói: “Cậu bị điên à? Với tính cách có thù tất báo của Nghiêm Thuỵ Văn, chắc chắn anh ta sẽ trả thù cậu! Cậu lại còn dám ở lại đây nửa tiếng!”
“Cậu mau đi đi! Đừng lề mề nữa. Cậu là người ngoài, tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này.”
Trình Kiêu rất muốn nói thật ra anh không phải người ngoài.
Nhưng vì không làm ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, bây giờ vẫn chưa phải lúc anh để lộ thân phận.
“Đợi nửa tiếng.” Trình Kiêu quyết tâm nói.
Dường như Lâm Ngọc bị sự tự tin của anh làm ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến đồng ý: “Được! Tôi sẽ điên với cậu một lần, nhưng nếu nửa tiếng sau Nghiêm Thuỵ Văn vẫn chưa quay lại thì cậu phải lập tức rời đi!”
“Được.” Trình Kiêu gật đầu đồng ý.
Ở một góc cầu thang, Nghiêm Thuỵ Văn hoảng hốt chạy thục mạng lập tức gọi điện thoại cho ba của anh ta.
“Ba, con bị vệ sĩ của Lâm Ngọc đánh! Ba phải trả thù cho con, chúng ta lập tức rút vốn đi! Con muốn để người phụ nữ thấp hèn kia quỳ xuống cầu xin con!”
Ở đầu bên kia điện thoại, một người đàn ông trung niên gào thét: “Hoang đường! Con có thể dùng đầu óc để suy nghĩ không! Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng để đối phó với Vương Đỗ Lan, con lại bảo ba rút vốn? Đầu con bị lừa đá à?”
Nghiêm Thuỵ Văn nói với vẻ mặt uất ức: “Vậy phải làm sao đây? Đâu thể để con bị đánh như thế được?”
“Thuỵ Văn, con phải nhớ rằng, chuyện nhỏ không nhịn sẽ phá hỏng chuyện lớn! Bây giờ con quay lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí chủ động xin lỗi cô ta, tránh rút dây động rừng. Đến khi chúng ta hợp tác với nhà họ Tống, nắm giữ Tập đoàn Đông Vương, con muốn trả thù Lâm Ngọc thế nào cũng được.”
Nghiêm Thuỵ Văn tỏ vẻ hưng phấn, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Ba, con vẫn thấy nuốt không trôi cơn tức này, hay ba nghĩ cách giúp con, xử lý tên vệ sĩ của Lâm Ngọc trước đi đã?”
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó nói: “Không phải Lâm Ngọc muốn đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ kêu gọi đầu tư à? Con chỉ cần để người trong hội nghị thượng đỉnh nhỏ xử lý cậu ta là được!”
Hai mắt Nghiêm Thuỵ Văn sáng lên: “Mượn dao giết người! Hay, ba thật cao siêu!”
Trong đại sảnh, Lâm Ngọc và Trình Kiêu đang ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi.
Đã mười phút trôi qua sau khi Trình Kiêu và Lâm Ngọc giao hẹn nửa tiếng.
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu ngồi dựa trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
“Hừ, không ngờ cậu lại không căng thẳng chút nào, tự tin rằng Nghiêm Thuỵ Văn sẽ quay lại như thế à?”
Trình Kiêu mở mắt ra, khẽ mỉm cười: “Tôi luôn tự tin như thế đấy.”
Lâm Ngọc cười to: “Cậu là vệ sĩ kiêu căng nhất mà tôi từng gặp đấy. Nếu lần này đúng như lời cậu nói, thì tôi sẽ tăng lương cho cậu.”
Trình Kiêu nói: “Không cần tăng lương đâu, nếu lần này tôi thắng, thì khi gặp phải nguy hiểm, chị đừng đuổi tôi đi là được.”
Ánh mắt nhìn Trình Kiêu của Lâm Ngọc lại chứa đựng một chút cảm xúc khó tả.
Hôm qua trên buổi khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, lần đầu tiên lúc gặp Trình Kiêu, cô ta cảm thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô ta rất kỳ lạ. Sự quan tâm của Trình Kiêu với cô ta khi nãy cũng vượt khỏi thái độ một vệ sĩ nên có.
Bây giờ ngay cả tiền lương cũng không cần, lại muốn cùng cô ta vượt qua nguy hiểm.
Nếu Trình Kiêu thật sự chỉ là một vệ sĩ đi làm kiếm tiền, thì sao Lâm Ngọc có thể tin được?
“Trình Kiêu, cậu nói thật đi, cậu tiếp cận tôi là có mục đích gì đúng không?” Lâm Ngọc trầm giọng hỏi.
Trình Kiêu cười như không cười nói: “Nếu tôi nói tôi rất ngưỡng mộ chị Lâm Ngọc, thì chị có tin không?”
Mặt Lâm Ngọc đỏ lên, cô ta cười mắng: “Tôi tin cái con khỉ!”
Trình Kiêu lẩm bẩm một mình: “Tôi nói thật mà, chị không tin thì chịu thôi.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Thuỵ Văn chạy hổn hển về phía họ.
Khi anh ta lại đứng trước mặt Lâm Ngọc một lần nữa, Lâm Ngọc cố ý nhìn đồng hồ, chỉ mới hai mươi phút trôi qua sau giao hẹn của hai người.
Nhìn nụ cười tự tin của Trình Kiêu, Lâm Ngọc thầm thấy khiếp sợ: “Sao tiểu tử này lại hiểu Nghiêm Thuỵ Văn thế? Hay là cậu ta biết vài chuyện mà cô không biết?”
Không đợi Lâm Ngọc nghĩ kỹ, Nghiêm Thuỵ Văn đã cười nói: “Trợ lý Lâm, khi nãy ta hơi xúc phạm cô, mong trợ lý Lâm bỏ qua!”
Lâm Ngọc có việc muốn nhờ vả Nghiêm Thuỵ Văn, cho nên vội nói: “Cậu Nghiêm không cần phải thế, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ thì hơn!”
“Được!” Nghiêm Thuỵ Văn sảng khoái đồng ý.
Cũng giống như suy đoán của Trình Kiêu khi nãy, lần này Nghiêm Thuỵ Văn đi rồi trở về, còn cực kỳ phối hợp nữa.
“Đúng rồi, không phải khi nãy anh nói sẽ bảo ba anh rút vốn đầu tư à?” Trình Kiêu nhắc đến chuyện không nên nhắc.
Nghiêm Thuỵ Văn trừng anh một cái, vội vàng cười giải thích với Lâm Ngọc: “Trợ lý Lâm, khi nãy tôi chỉ giận quá nên mới nói thế thôi, ba tôi nghe tôi nói xong thì lập tức mắng tôi xối xả!”
“Ba tôi còn nói, bây giờ là giai đoạn khó khăn nhất của Tập đoàn Đông Vương, ông ấy thân là đổng sự của tập đoàn, đây là lúc để ông ấy hết lòng hết dạ vì tập đoàn. Nếu sau này tôi còn dám nói những lời như thế nữa, ba tôi sẽ chặt chân tôi!”
Lâm Ngọc không biết anh ta nói thật hay nói dối, nhưng vẫn thuận theo lời anh ta mà khen ngợi: “Đổng sự Nghiêm sáng suốt trượng nghĩa, tôi vô cùng bội phục, sau khi về, tôi nhất định sẽ chuyển lời Đổng sự Nghiêm nói lại cho Chủ tịch!”
“Được rồi, bây giờ chúng ta mau xuất phát đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ đi, nếu còn chậm trễ e rằng hội nghị đã bắt đầu rồi!” Lâm Ngọc thúc giục.
“Mời trợ lý Lâm!” Nghiêm Thuỵ Văn dẫn đường.
Lúc Trình Kiêu đi ngang qua bên cạnh anh ta, Nghiêm Thuỵ Văn lộ ra nét mặt độc ác.
“Ranh con, khi đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ rồi, xem tôi trừng trị cậu thế nào!”
Hội nghị thượng đỉnh nhỏ gần như đều tổ chức ở câu lạc bộ Hoàng Triều.
Vì nơi này là địa bàn của Tống An Dân.
Mà Tống An Dân đã làm người chủ trì hội nghị thượng đỉnh nhỏ năm kỳ rồi.
Dù là thực lực của nhà họ Tống hay tài hoa của Tống An Dân đều là có một không hai.
Vì thế, Tống An Dân cũng trở thành thủ lĩnh của những người trẻ tuổi ở cả Trung Châu, thậm chí là mấy tỉnh xung quanh.
Rất nhiều người trẻ tuổi đều xem Tống An Dân như tấm gương, cả đời nhìn anh ta mà cố gắng.
Cậu lạc bộ Hoàng Triều nằm ở ngoại ô thành phố Trung Châu, là một câu lạc bộ tổng hợp cỡ lớn.
Trong câu lạc bộ có cưỡi ngựa, bắn cung, đua xe, golf… Chỉ cần là hạng mục giải trí nổi tiếng thì đều có.
Thậm chí còn có mấy trò chơi nước ngoài được giới thiệu. Câu lạc bộ khác hoàn toàn không có, chỉ có nơi này mới có.
Người bình thường hoàn toàn không có tư cách đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều. Hơn nữa, Tống An Dân không thiếu tiền. Thà rằng để trống câu lạc bộ rộng lớn này cũng không muốn ai cũng có thể tuỳ tiện đến chơi.
Nhưng lợi nhuận hàng năm của câu lạc bộ Hoàng Triều vẫn rất khả quan. Cách kinh doanh giới hạn thế này ngược lại khiến rất nhiều người trẻ tuổi tranh giành.
Thậm chí mọi người còn ngầm xem việc có thể đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều là một sự vinh dự, âm thầm so sánh với nhau.
Có thể nói, thật ra Tống An Dân có tài năng kinh doanh hơn ba của anh ta là Tống Hoa An.
Một nơi vốn để tiêu tiền lại được anh ta phát triển đến mức lợi nhuận mỗi năm hàng trăm tỷ, tiêu chuẩn ngành nghề có giá trị thương mại không thể đo lường.
Bây giờ câu lạc bộ Hoàng Triều đã trở thành nơi giao lưu của giới siêu giàu, giá trị thương mại của nó đã không thể đong đếm bằng tiền nữa rồi.
Lâm Ngọc cười khẩy: “Buồn cười, tôi là trợ lý của Chủ tịch Tập đoàn Đông Vương, anh ta dám làm gì tôi chứ?”
“Cậu mau đi đi! Nếu muộn là không đi được nữa đâu!”
Trình Kiêu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hay là thế này đi, chúng ta đợi ở đây nửa tiếng, nếu tên kia không trở lại thì chị cứ đuổi việc tôi.”
“Nếu anh ta trở lại trong vòng nửa tiếng, hơn nữa đồng ý dẫn chị tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ, chị phải tiếp tục thuê tôi, được chứ?”
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt khó hiểu, cau mày nói: “Cậu bị điên à? Với tính cách có thù tất báo của Nghiêm Thuỵ Văn, chắc chắn anh ta sẽ trả thù cậu! Cậu lại còn dám ở lại đây nửa tiếng!”
“Cậu mau đi đi! Đừng lề mề nữa. Cậu là người ngoài, tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này.”
Trình Kiêu rất muốn nói thật ra anh không phải người ngoài.
Nhưng vì không làm ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, bây giờ vẫn chưa phải lúc anh để lộ thân phận.
“Đợi nửa tiếng.” Trình Kiêu quyết tâm nói.
Dường như Lâm Ngọc bị sự tự tin của anh làm ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến đồng ý: “Được! Tôi sẽ điên với cậu một lần, nhưng nếu nửa tiếng sau Nghiêm Thuỵ Văn vẫn chưa quay lại thì cậu phải lập tức rời đi!”
“Được.” Trình Kiêu gật đầu đồng ý.
Ở một góc cầu thang, Nghiêm Thuỵ Văn hoảng hốt chạy thục mạng lập tức gọi điện thoại cho ba của anh ta.
“Ba, con bị vệ sĩ của Lâm Ngọc đánh! Ba phải trả thù cho con, chúng ta lập tức rút vốn đi! Con muốn để người phụ nữ thấp hèn kia quỳ xuống cầu xin con!”
Ở đầu bên kia điện thoại, một người đàn ông trung niên gào thét: “Hoang đường! Con có thể dùng đầu óc để suy nghĩ không! Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng để đối phó với Vương Đỗ Lan, con lại bảo ba rút vốn? Đầu con bị lừa đá à?”
Nghiêm Thuỵ Văn nói với vẻ mặt uất ức: “Vậy phải làm sao đây? Đâu thể để con bị đánh như thế được?”
“Thuỵ Văn, con phải nhớ rằng, chuyện nhỏ không nhịn sẽ phá hỏng chuyện lớn! Bây giờ con quay lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí chủ động xin lỗi cô ta, tránh rút dây động rừng. Đến khi chúng ta hợp tác với nhà họ Tống, nắm giữ Tập đoàn Đông Vương, con muốn trả thù Lâm Ngọc thế nào cũng được.”
Nghiêm Thuỵ Văn tỏ vẻ hưng phấn, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Ba, con vẫn thấy nuốt không trôi cơn tức này, hay ba nghĩ cách giúp con, xử lý tên vệ sĩ của Lâm Ngọc trước đi đã?”
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó nói: “Không phải Lâm Ngọc muốn đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ kêu gọi đầu tư à? Con chỉ cần để người trong hội nghị thượng đỉnh nhỏ xử lý cậu ta là được!”
Hai mắt Nghiêm Thuỵ Văn sáng lên: “Mượn dao giết người! Hay, ba thật cao siêu!”
Trong đại sảnh, Lâm Ngọc và Trình Kiêu đang ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi.
Đã mười phút trôi qua sau khi Trình Kiêu và Lâm Ngọc giao hẹn nửa tiếng.
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu ngồi dựa trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
“Hừ, không ngờ cậu lại không căng thẳng chút nào, tự tin rằng Nghiêm Thuỵ Văn sẽ quay lại như thế à?”
Trình Kiêu mở mắt ra, khẽ mỉm cười: “Tôi luôn tự tin như thế đấy.”
Lâm Ngọc cười to: “Cậu là vệ sĩ kiêu căng nhất mà tôi từng gặp đấy. Nếu lần này đúng như lời cậu nói, thì tôi sẽ tăng lương cho cậu.”
Trình Kiêu nói: “Không cần tăng lương đâu, nếu lần này tôi thắng, thì khi gặp phải nguy hiểm, chị đừng đuổi tôi đi là được.”
Ánh mắt nhìn Trình Kiêu của Lâm Ngọc lại chứa đựng một chút cảm xúc khó tả.
Hôm qua trên buổi khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, lần đầu tiên lúc gặp Trình Kiêu, cô ta cảm thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô ta rất kỳ lạ. Sự quan tâm của Trình Kiêu với cô ta khi nãy cũng vượt khỏi thái độ một vệ sĩ nên có.
Bây giờ ngay cả tiền lương cũng không cần, lại muốn cùng cô ta vượt qua nguy hiểm.
Nếu Trình Kiêu thật sự chỉ là một vệ sĩ đi làm kiếm tiền, thì sao Lâm Ngọc có thể tin được?
“Trình Kiêu, cậu nói thật đi, cậu tiếp cận tôi là có mục đích gì đúng không?” Lâm Ngọc trầm giọng hỏi.
Trình Kiêu cười như không cười nói: “Nếu tôi nói tôi rất ngưỡng mộ chị Lâm Ngọc, thì chị có tin không?”
Mặt Lâm Ngọc đỏ lên, cô ta cười mắng: “Tôi tin cái con khỉ!”
Trình Kiêu lẩm bẩm một mình: “Tôi nói thật mà, chị không tin thì chịu thôi.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Thuỵ Văn chạy hổn hển về phía họ.
Khi anh ta lại đứng trước mặt Lâm Ngọc một lần nữa, Lâm Ngọc cố ý nhìn đồng hồ, chỉ mới hai mươi phút trôi qua sau giao hẹn của hai người.
Nhìn nụ cười tự tin của Trình Kiêu, Lâm Ngọc thầm thấy khiếp sợ: “Sao tiểu tử này lại hiểu Nghiêm Thuỵ Văn thế? Hay là cậu ta biết vài chuyện mà cô không biết?”
Không đợi Lâm Ngọc nghĩ kỹ, Nghiêm Thuỵ Văn đã cười nói: “Trợ lý Lâm, khi nãy ta hơi xúc phạm cô, mong trợ lý Lâm bỏ qua!”
Lâm Ngọc có việc muốn nhờ vả Nghiêm Thuỵ Văn, cho nên vội nói: “Cậu Nghiêm không cần phải thế, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ thì hơn!”
“Được!” Nghiêm Thuỵ Văn sảng khoái đồng ý.
Cũng giống như suy đoán của Trình Kiêu khi nãy, lần này Nghiêm Thuỵ Văn đi rồi trở về, còn cực kỳ phối hợp nữa.
“Đúng rồi, không phải khi nãy anh nói sẽ bảo ba anh rút vốn đầu tư à?” Trình Kiêu nhắc đến chuyện không nên nhắc.
Nghiêm Thuỵ Văn trừng anh một cái, vội vàng cười giải thích với Lâm Ngọc: “Trợ lý Lâm, khi nãy tôi chỉ giận quá nên mới nói thế thôi, ba tôi nghe tôi nói xong thì lập tức mắng tôi xối xả!”
“Ba tôi còn nói, bây giờ là giai đoạn khó khăn nhất của Tập đoàn Đông Vương, ông ấy thân là đổng sự của tập đoàn, đây là lúc để ông ấy hết lòng hết dạ vì tập đoàn. Nếu sau này tôi còn dám nói những lời như thế nữa, ba tôi sẽ chặt chân tôi!”
Lâm Ngọc không biết anh ta nói thật hay nói dối, nhưng vẫn thuận theo lời anh ta mà khen ngợi: “Đổng sự Nghiêm sáng suốt trượng nghĩa, tôi vô cùng bội phục, sau khi về, tôi nhất định sẽ chuyển lời Đổng sự Nghiêm nói lại cho Chủ tịch!”
“Được rồi, bây giờ chúng ta mau xuất phát đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ đi, nếu còn chậm trễ e rằng hội nghị đã bắt đầu rồi!” Lâm Ngọc thúc giục.
“Mời trợ lý Lâm!” Nghiêm Thuỵ Văn dẫn đường.
Lúc Trình Kiêu đi ngang qua bên cạnh anh ta, Nghiêm Thuỵ Văn lộ ra nét mặt độc ác.
“Ranh con, khi đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ rồi, xem tôi trừng trị cậu thế nào!”
Hội nghị thượng đỉnh nhỏ gần như đều tổ chức ở câu lạc bộ Hoàng Triều.
Vì nơi này là địa bàn của Tống An Dân.
Mà Tống An Dân đã làm người chủ trì hội nghị thượng đỉnh nhỏ năm kỳ rồi.
Dù là thực lực của nhà họ Tống hay tài hoa của Tống An Dân đều là có một không hai.
Vì thế, Tống An Dân cũng trở thành thủ lĩnh của những người trẻ tuổi ở cả Trung Châu, thậm chí là mấy tỉnh xung quanh.
Rất nhiều người trẻ tuổi đều xem Tống An Dân như tấm gương, cả đời nhìn anh ta mà cố gắng.
Cậu lạc bộ Hoàng Triều nằm ở ngoại ô thành phố Trung Châu, là một câu lạc bộ tổng hợp cỡ lớn.
Trong câu lạc bộ có cưỡi ngựa, bắn cung, đua xe, golf… Chỉ cần là hạng mục giải trí nổi tiếng thì đều có.
Thậm chí còn có mấy trò chơi nước ngoài được giới thiệu. Câu lạc bộ khác hoàn toàn không có, chỉ có nơi này mới có.
Người bình thường hoàn toàn không có tư cách đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều. Hơn nữa, Tống An Dân không thiếu tiền. Thà rằng để trống câu lạc bộ rộng lớn này cũng không muốn ai cũng có thể tuỳ tiện đến chơi.
Nhưng lợi nhuận hàng năm của câu lạc bộ Hoàng Triều vẫn rất khả quan. Cách kinh doanh giới hạn thế này ngược lại khiến rất nhiều người trẻ tuổi tranh giành.
Thậm chí mọi người còn ngầm xem việc có thể đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều là một sự vinh dự, âm thầm so sánh với nhau.
Có thể nói, thật ra Tống An Dân có tài năng kinh doanh hơn ba của anh ta là Tống Hoa An.
Một nơi vốn để tiêu tiền lại được anh ta phát triển đến mức lợi nhuận mỗi năm hàng trăm tỷ, tiêu chuẩn ngành nghề có giá trị thương mại không thể đo lường.
Bây giờ câu lạc bộ Hoàng Triều đã trở thành nơi giao lưu của giới siêu giàu, giá trị thương mại của nó đã không thể đong đếm bằng tiền nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.