Chương 250: Ra tay độc ác
Anh Long Tiêu Sái
28/09/2022
Trình Kiêu nhìn về phía Lâm Ngọc, mỉm cười nói: "Thật ra chị còn đẹp hơn cô ta."
Lâm Ngọc trừng mắt với Trình Kiêu, mỉm cười trêu chọc nói: "Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà rất giỏi ăn nói đấy!"
"Cậu thành thật khai ra đi, cậu ở đã lừa gạt tình cảm của không ít cô bé trong trường nhỉ?"
"Làm gì có? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Chẳng lẽ chị Lâm Ngọc không soi gương à?" Trình Kiêu nói với vẻ mặt vô tội.
Lâm Ngọc đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn Trình Kiêu: "Kỳ lạ, sao cậu biết tên của tôi?"
Trình Kiêu thầm thầm mình. Không xong rồi, mình nhanh mồm nhanh miệng nhất thời bốc đồng, suýt nữa thì bị lộ.
"À, tôi mới nghe bọn họ gọi." Trình Kiêu thản nhiên nói.
"Thật sao? Sao tôi nhớ vừa nãy bọn họ đều gọi tôi là trợ lý Tần nhỉ!"
Lâm Ngọc lộ vẻ suy nghĩ, nhưng cô không quá chú ý tới những chi tiết này, xem như đã bị Trình Kiêu lừa dối trót lọt.
Trình Kiêu nói: "Quá nhiều người gọi nên chị không để ý thôi. Tôi nghe được mà."
"Được rồi, cậu cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!" Lâm Ngọc nói.
"Được."
Trình Kiêu và Lâm Ngọc trao đổi số điện thoại.
Lâm Ngọc nói: "Tôi chuyển tiền công ngày mai qua cho cậu trước, xem như đặt cọc, sau này sẽ thanh toán mỗi ngày!"
"Được!" Trình Kiêu thoải mái nhận lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc. Anh căn cảm không để ý tới chuyện tiền bạc.
Lâm Ngọc nhận thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô hơi kỳ lạ, không nhịn được trừng mắt với anh, cảnh cáo nói: "Cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò, nếu không tôi sẽ khiến cậu ăn không hết còn gói mang đi đấy!"
Trình Kiêu vội vàng giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: "Không, tôi thề, tuyệt đối không giở trò!"
Trình Kiêu thầm nghĩ, tôi chỉ có ý tốt thôi.
"Vậy thì tốt. Tôi còn có việc, phải đi trước, cậu đừng đi theo tôi nữa." Lâm Ngọc nói.
"Được." Trình Kiêu mỉm cười đồng ý, nhìn theo Lâm Ngọc rời đi.
Lâm Ngọc đi vài ba bước lại quay đầu nhìn lại, hình như rất không yên tâm về Trình Kiêu.
"Ánh mắt cậu nhóc này nhìn tôi thật kỳ lạ? Cảm giác lại giống như đã quen biết tôi từ lâu vậy!"
"Chẳng qua tôi không phát hiện ra sự ác ý trong ánh mắt cậu ta, trái lại đầy vẻ quan tâm."
"Đúng là cậu nhóc kỳ lạ!"
Trình Kiêu thấy Lâm Ngọc đã rời đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Chị Lâm Ngọc, tôi rất tò mò, ngày mai chị định làm gì?"
Lâm Ngọc thuê Trình Kiêu làm vệ sĩ riêng, rõ ràng không định dùng vệ sĩ của tập đoàn Đông Vương. Nói cách khác, việc Lâm Ngọc muốn làm là giấu Vương Đỗ Lan.
Trình Kiêu tin tưởng Lâm Ngọc tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội mẹ, cho nên anh càng tò mò, không biết Lâm Ngọc sắp làm gì?
Trên sân khấu, tiết mục biểu diễn của Dương Oánh đã kết thúc, đổi thành một minh tinh mới ra sân.
Trình Kiêu thấy hơi quen mắt nhưng đã quên mất tên của minh tinh kia.
Trình Kiêu đi về phía lối đi của hậu trường, định tới gặp Dương Oánh.
Nhưng người đại diện Trần Tê Phượng đột nhiên chạy ra khỏi lối vào hậu trường, đầu tóc rối bời, có phần chật vật.
"Sao vậy?" Trong lòng Trình Kiêu nhất thời nặng nề. Xem ra Dương Oánh gặp phải rắc rối rồi.
"Ngài Trình, Tiểu Oánh bị Tiền Gia Hào bắt đi rồi. Ngài mau qua cứu cô ấy!" Trần Tê Phượng thở không ra hơi nói.
Gương mặt Trình Kiêu lạnh lùng. Tiền Gia Hào này còn chưa chịu từ bỏ ý định thật à?
"Cô dẫn tôi qua đó!"
Trần Tê Phượng vội kêu lên: "Ngài Trình, bọn họ kéo Tiểu Oánh lên xe rồi!"
"Cô lái xe, chở tôi đuổi theo." Trình Kiêu nói.
"Được!"
Hai người ra ngoài, đúng lúc có một chiếc xe Mercedes màu đen rời đi ngay trước mặt hai người.
"Đó là xe của Tiền Gia Hào!" Trần Tê Phượng khiếp sợ, kêu lên một tiếng.
"Đừng lo lắng, mau đuổi theo." Trình Kiêu nói.
Với tính cách của Tiền Gia Hào, Dương Oánh rơi vào trong tay anh ta, chắc hẳn sẽ bị phải chịu nhục.
Bọn họ nhất định phải đuổi theo Tiền Gia Hào, không thể cho anh ta có thời gian làm chuyện xấu được.
Trình độ lái xe của Trần Tê Phượng không tệ, chạy hơn một giờ vẫn bám sát chiếc xe của Tiền Gia Hào.
Chiếc xe của Tiền Gia Hào vẫn chạy về phía bến cảng.
Sau đó, chiếc xe của Tiền Gia Hào đỗ ở bến cảng.
Tiền Gia Hào lập tức xuống xe, nhìn chiếc xe phía sau sắp lái tới thì hét lớn: "Mau, mau chóng lên du thuyền!"
Hai tên đàn em áp giải Dương Oánh lên du thuyền.
"Các người lái những chiếc du thuyền khác đi. Cho dù bọn chúng có chạy tới, cũng không thể nào đuổi theo chúng ta."
Hai gã đàn em khác lập tức lái du thuyền khác đi.
Những người phát hiện du thuyền của mình bị trộm, lập tức chạy tới, chửi ầm lên: "Đám trộm cắp kia, dừng lại, trả du thuyền cho chúng tôi!"
Két!
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên!
Xe của Trần Tê Phượng đã đến nơi.
Trình Kiêu và Trần Tê Phượng vội vàng xuống xe, thấy chiếc du thuyền chở Tiền Gia Hào và Dương Oánh đã rời bến cảng được mấy chục mét.
Hai người đứng trên bến cảng, nhìn mặt nước biển xanh thẳm vô tận, không biết phải làm cách nào.
Tiền Gia Hào đắc ý cười to nói: "Mày đuổi theo đi, đuổi qua đây đi!"
"Mày nhảy xuống biển mà đuổi theo! Chẳng phải mày rất giỏi sao? Mày nhảy xuống đi!"
Tiền Gia Hào và một đám đàn em lên tiếng chế giễu.
"Bên kia có một chiếc thuyền đánh cá!" Trần Tê Phượng chỉ vào chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu ở bên cạnh bến cảng, mừng rỡ kêu lên.
Nhưng vẻ mừng rỡ trên mặt Trần Tê Phượng đã nhanh chóng biến mất.
Dùng thuyền gỗ đuổi theo du thuyền hình như không mấy hiện thực, lại chẳng khác nào ngồi xe ngựa đuổi theo xe thể thao vậy.
Chỉ là, Trình Kiêu đã quyết đoán đi về phía thuyền đánh cá, nhảy xuống.
"Lên đi!" Trình Kiêu kêu lên với Trần Tê Phượng.
Trần Tê Phượng nói: "Ngài Trình, ngài bình tĩnh! Thuyền đánh cá không thể đuổi kịp du thuyền của bọn họ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác cứu Tiểu Oánh đi!"
Trình Kiêu lặp lại một lần: "Lên thuyền!" Trên mặt anh lộ vẻ đặc biệt tự tin.
Trần Tê Phượng vốn còn định khuyên, nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn của Trình Kiêu thì nuốt lại những lời những lời đã tới bên khóe miệng.
"Được, tôi điên với cậu một lần!"
Trên du thuyền, Tiền Gia Hào và đám đàn em thấy hai người Trình Kiêu lên thuyền đánh cá thì cười thắt cả bụng.
"Mẹ nó, tôi không nhìn nhầm chứ! Không ngờ thằng nhóc này định dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền của chúng ta. Cậu ta điên rồi sao?"
"Cậu Tiền, cậu không nhìn nhầm đâu. Tôi cũng mới lần đầu nhìn thấy có người dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền!"
"Tôi cười chết mất. Mấy người các anh cổ vũ cho anh ta đi, để anh ta dùng hết sức lực! Nhất định phải đuổi theo, tuyệt đối đừng nửa đường dừng lại đấy! Tôi còn chờ anh ta sáng tạo ra kỳ tích mà? Ha ha..."
Dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền, Trần Tê Phượng cũng cảm thấy Trình Kiêu điên, mình cũng điên rồi.
Chẳng qua, lúc Trình Kiêu bắt đầu chèo thuyền, Trần Tê Phượng kinh ngạc muốn rơi cả tròng mắt!
Tốc độ Trình Kiêu chuyển động mái chèo chỉ để lại có hai tàn ảnh, quả thật nhanh tới mức không thể nào hình dung được nữa.
Không ngờ tốc độ của chiếc thuyền đánh cá nhỏ không hề chậm hơn du thuyền.
Trên du thuyền, đám đàn em của Tiền Gia Hào không nhịn được mà dụi mắt, gương mặt đờ đẫn nói: "Cậu Tiền, có phải tôi bị hoa mắt không? Sao tôi thấy tốc độ thuyền đánh cá của bọn họ còn nhanh hơn du thuyền của chúng ta!"
"Anh không hoa mắt đâu, tôi cũng thấy vậy!" Tiền Gia Hào nói với vẻ mặt ngớ ngẩn.
Sau đó, Tiền Gia Hào giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét lớn với tên đàn em đang lái du thuyền: "Chạy hết tốc lực phía trước! Nhanh lên!"
"Bỏ lại bọn chúng!"
Tiền Gia Hào nắm chặt lấy phần cổ trắng mịn của Dương Oánh, tức giận nói: "Rốt cuộc cô tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Đúng là khó chơi!"
Dương Oánh bị trói hai tay ra sau lưng, miệng bị dán băng dính trong suốt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư kháng nghị.
Trần Tê Phượng căng thẳng nói: "Ngài Trình, bọn họ tăng tốc rồi!"
"Tôi biết."
Trình Kiêu không dám tăng tốc. Cho dù còn chưa đạt tới tốc độ cao nhất của anh nhưng thuyền đánh cá đã sắp không chịu được nữa rồi.
Nếu Trình Kiêu tiếp tục tăng tốc, con thuyền đánh cá sẽ vỡ ra.
Khoảng cách giữa hai bên dần kéo dài ra. Chẳng qua du thuyền của đám người Tiền Gia Hào vẫn không thể bỏ rơi được thuyền đánh cá của Trình Kiêu quá xa.
Mọi người trước sau đều có thể nhìn thấy đối phương.
Một tên đàn em kêu lên: "Cậu Tiền, phía trước xuất hiện một tàu du lịch, chúng ta có nên tới gần không!"
Tiền Gia Hào đột nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha, tàu du lịch Manhak. Cuối cùng chúng ta đã tới nơi rồi."
Lâm Ngọc trừng mắt với Trình Kiêu, mỉm cười trêu chọc nói: "Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà rất giỏi ăn nói đấy!"
"Cậu thành thật khai ra đi, cậu ở đã lừa gạt tình cảm của không ít cô bé trong trường nhỉ?"
"Làm gì có? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Chẳng lẽ chị Lâm Ngọc không soi gương à?" Trình Kiêu nói với vẻ mặt vô tội.
Lâm Ngọc đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn Trình Kiêu: "Kỳ lạ, sao cậu biết tên của tôi?"
Trình Kiêu thầm thầm mình. Không xong rồi, mình nhanh mồm nhanh miệng nhất thời bốc đồng, suýt nữa thì bị lộ.
"À, tôi mới nghe bọn họ gọi." Trình Kiêu thản nhiên nói.
"Thật sao? Sao tôi nhớ vừa nãy bọn họ đều gọi tôi là trợ lý Tần nhỉ!"
Lâm Ngọc lộ vẻ suy nghĩ, nhưng cô không quá chú ý tới những chi tiết này, xem như đã bị Trình Kiêu lừa dối trót lọt.
Trình Kiêu nói: "Quá nhiều người gọi nên chị không để ý thôi. Tôi nghe được mà."
"Được rồi, cậu cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!" Lâm Ngọc nói.
"Được."
Trình Kiêu và Lâm Ngọc trao đổi số điện thoại.
Lâm Ngọc nói: "Tôi chuyển tiền công ngày mai qua cho cậu trước, xem như đặt cọc, sau này sẽ thanh toán mỗi ngày!"
"Được!" Trình Kiêu thoải mái nhận lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc. Anh căn cảm không để ý tới chuyện tiền bạc.
Lâm Ngọc nhận thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô hơi kỳ lạ, không nhịn được trừng mắt với anh, cảnh cáo nói: "Cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò, nếu không tôi sẽ khiến cậu ăn không hết còn gói mang đi đấy!"
Trình Kiêu vội vàng giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: "Không, tôi thề, tuyệt đối không giở trò!"
Trình Kiêu thầm nghĩ, tôi chỉ có ý tốt thôi.
"Vậy thì tốt. Tôi còn có việc, phải đi trước, cậu đừng đi theo tôi nữa." Lâm Ngọc nói.
"Được." Trình Kiêu mỉm cười đồng ý, nhìn theo Lâm Ngọc rời đi.
Lâm Ngọc đi vài ba bước lại quay đầu nhìn lại, hình như rất không yên tâm về Trình Kiêu.
"Ánh mắt cậu nhóc này nhìn tôi thật kỳ lạ? Cảm giác lại giống như đã quen biết tôi từ lâu vậy!"
"Chẳng qua tôi không phát hiện ra sự ác ý trong ánh mắt cậu ta, trái lại đầy vẻ quan tâm."
"Đúng là cậu nhóc kỳ lạ!"
Trình Kiêu thấy Lâm Ngọc đã rời đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Chị Lâm Ngọc, tôi rất tò mò, ngày mai chị định làm gì?"
Lâm Ngọc thuê Trình Kiêu làm vệ sĩ riêng, rõ ràng không định dùng vệ sĩ của tập đoàn Đông Vương. Nói cách khác, việc Lâm Ngọc muốn làm là giấu Vương Đỗ Lan.
Trình Kiêu tin tưởng Lâm Ngọc tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội mẹ, cho nên anh càng tò mò, không biết Lâm Ngọc sắp làm gì?
Trên sân khấu, tiết mục biểu diễn của Dương Oánh đã kết thúc, đổi thành một minh tinh mới ra sân.
Trình Kiêu thấy hơi quen mắt nhưng đã quên mất tên của minh tinh kia.
Trình Kiêu đi về phía lối đi của hậu trường, định tới gặp Dương Oánh.
Nhưng người đại diện Trần Tê Phượng đột nhiên chạy ra khỏi lối vào hậu trường, đầu tóc rối bời, có phần chật vật.
"Sao vậy?" Trong lòng Trình Kiêu nhất thời nặng nề. Xem ra Dương Oánh gặp phải rắc rối rồi.
"Ngài Trình, Tiểu Oánh bị Tiền Gia Hào bắt đi rồi. Ngài mau qua cứu cô ấy!" Trần Tê Phượng thở không ra hơi nói.
Gương mặt Trình Kiêu lạnh lùng. Tiền Gia Hào này còn chưa chịu từ bỏ ý định thật à?
"Cô dẫn tôi qua đó!"
Trần Tê Phượng vội kêu lên: "Ngài Trình, bọn họ kéo Tiểu Oánh lên xe rồi!"
"Cô lái xe, chở tôi đuổi theo." Trình Kiêu nói.
"Được!"
Hai người ra ngoài, đúng lúc có một chiếc xe Mercedes màu đen rời đi ngay trước mặt hai người.
"Đó là xe của Tiền Gia Hào!" Trần Tê Phượng khiếp sợ, kêu lên một tiếng.
"Đừng lo lắng, mau đuổi theo." Trình Kiêu nói.
Với tính cách của Tiền Gia Hào, Dương Oánh rơi vào trong tay anh ta, chắc hẳn sẽ bị phải chịu nhục.
Bọn họ nhất định phải đuổi theo Tiền Gia Hào, không thể cho anh ta có thời gian làm chuyện xấu được.
Trình độ lái xe của Trần Tê Phượng không tệ, chạy hơn một giờ vẫn bám sát chiếc xe của Tiền Gia Hào.
Chiếc xe của Tiền Gia Hào vẫn chạy về phía bến cảng.
Sau đó, chiếc xe của Tiền Gia Hào đỗ ở bến cảng.
Tiền Gia Hào lập tức xuống xe, nhìn chiếc xe phía sau sắp lái tới thì hét lớn: "Mau, mau chóng lên du thuyền!"
Hai tên đàn em áp giải Dương Oánh lên du thuyền.
"Các người lái những chiếc du thuyền khác đi. Cho dù bọn chúng có chạy tới, cũng không thể nào đuổi theo chúng ta."
Hai gã đàn em khác lập tức lái du thuyền khác đi.
Những người phát hiện du thuyền của mình bị trộm, lập tức chạy tới, chửi ầm lên: "Đám trộm cắp kia, dừng lại, trả du thuyền cho chúng tôi!"
Két!
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên!
Xe của Trần Tê Phượng đã đến nơi.
Trình Kiêu và Trần Tê Phượng vội vàng xuống xe, thấy chiếc du thuyền chở Tiền Gia Hào và Dương Oánh đã rời bến cảng được mấy chục mét.
Hai người đứng trên bến cảng, nhìn mặt nước biển xanh thẳm vô tận, không biết phải làm cách nào.
Tiền Gia Hào đắc ý cười to nói: "Mày đuổi theo đi, đuổi qua đây đi!"
"Mày nhảy xuống biển mà đuổi theo! Chẳng phải mày rất giỏi sao? Mày nhảy xuống đi!"
Tiền Gia Hào và một đám đàn em lên tiếng chế giễu.
"Bên kia có một chiếc thuyền đánh cá!" Trần Tê Phượng chỉ vào chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu ở bên cạnh bến cảng, mừng rỡ kêu lên.
Nhưng vẻ mừng rỡ trên mặt Trần Tê Phượng đã nhanh chóng biến mất.
Dùng thuyền gỗ đuổi theo du thuyền hình như không mấy hiện thực, lại chẳng khác nào ngồi xe ngựa đuổi theo xe thể thao vậy.
Chỉ là, Trình Kiêu đã quyết đoán đi về phía thuyền đánh cá, nhảy xuống.
"Lên đi!" Trình Kiêu kêu lên với Trần Tê Phượng.
Trần Tê Phượng nói: "Ngài Trình, ngài bình tĩnh! Thuyền đánh cá không thể đuổi kịp du thuyền của bọn họ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác cứu Tiểu Oánh đi!"
Trình Kiêu lặp lại một lần: "Lên thuyền!" Trên mặt anh lộ vẻ đặc biệt tự tin.
Trần Tê Phượng vốn còn định khuyên, nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn của Trình Kiêu thì nuốt lại những lời những lời đã tới bên khóe miệng.
"Được, tôi điên với cậu một lần!"
Trên du thuyền, Tiền Gia Hào và đám đàn em thấy hai người Trình Kiêu lên thuyền đánh cá thì cười thắt cả bụng.
"Mẹ nó, tôi không nhìn nhầm chứ! Không ngờ thằng nhóc này định dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền của chúng ta. Cậu ta điên rồi sao?"
"Cậu Tiền, cậu không nhìn nhầm đâu. Tôi cũng mới lần đầu nhìn thấy có người dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền!"
"Tôi cười chết mất. Mấy người các anh cổ vũ cho anh ta đi, để anh ta dùng hết sức lực! Nhất định phải đuổi theo, tuyệt đối đừng nửa đường dừng lại đấy! Tôi còn chờ anh ta sáng tạo ra kỳ tích mà? Ha ha..."
Dùng thuyền đánh cá đuổi theo du thuyền, Trần Tê Phượng cũng cảm thấy Trình Kiêu điên, mình cũng điên rồi.
Chẳng qua, lúc Trình Kiêu bắt đầu chèo thuyền, Trần Tê Phượng kinh ngạc muốn rơi cả tròng mắt!
Tốc độ Trình Kiêu chuyển động mái chèo chỉ để lại có hai tàn ảnh, quả thật nhanh tới mức không thể nào hình dung được nữa.
Không ngờ tốc độ của chiếc thuyền đánh cá nhỏ không hề chậm hơn du thuyền.
Trên du thuyền, đám đàn em của Tiền Gia Hào không nhịn được mà dụi mắt, gương mặt đờ đẫn nói: "Cậu Tiền, có phải tôi bị hoa mắt không? Sao tôi thấy tốc độ thuyền đánh cá của bọn họ còn nhanh hơn du thuyền của chúng ta!"
"Anh không hoa mắt đâu, tôi cũng thấy vậy!" Tiền Gia Hào nói với vẻ mặt ngớ ngẩn.
Sau đó, Tiền Gia Hào giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét lớn với tên đàn em đang lái du thuyền: "Chạy hết tốc lực phía trước! Nhanh lên!"
"Bỏ lại bọn chúng!"
Tiền Gia Hào nắm chặt lấy phần cổ trắng mịn của Dương Oánh, tức giận nói: "Rốt cuộc cô tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Đúng là khó chơi!"
Dương Oánh bị trói hai tay ra sau lưng, miệng bị dán băng dính trong suốt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư kháng nghị.
Trần Tê Phượng căng thẳng nói: "Ngài Trình, bọn họ tăng tốc rồi!"
"Tôi biết."
Trình Kiêu không dám tăng tốc. Cho dù còn chưa đạt tới tốc độ cao nhất của anh nhưng thuyền đánh cá đã sắp không chịu được nữa rồi.
Nếu Trình Kiêu tiếp tục tăng tốc, con thuyền đánh cá sẽ vỡ ra.
Khoảng cách giữa hai bên dần kéo dài ra. Chẳng qua du thuyền của đám người Tiền Gia Hào vẫn không thể bỏ rơi được thuyền đánh cá của Trình Kiêu quá xa.
Mọi người trước sau đều có thể nhìn thấy đối phương.
Một tên đàn em kêu lên: "Cậu Tiền, phía trước xuất hiện một tàu du lịch, chúng ta có nên tới gần không!"
Tiền Gia Hào đột nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha, tàu du lịch Manhak. Cuối cùng chúng ta đã tới nơi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.