Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 67: Sao hắn ta lại tới

Anh Long Tiêu Sái

20/07/2022

Phân phó xong phòng bảo vệ, giám đốc lại bắt đầu chào hỏi nhân viên phòng quét dọn: "Gọi tất cả nhân viên quét dọn tới, từ cửa xe chạy vào đến cửa thang máy này, không ngừng quét dọn!"

"Nếu như có tí tro bụi, cũng trực tiếp từ chức đi!"

Đối mặt yêu cầu hà khắc thế này, quản lý phòng quét dọn vậy mà một lời đáp ứng: "Giám đốc cứ yên tâm, cam đoan chà không còn một hạt bụi!"

Giám đốc mang người rời đi, Đội trưởng Trương cầm bộ đàm, liên tiếp kêu bốn năm tên bảo vệ xuống, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.

Lý Lỗi có nhiệm vụ là cùng với một đội viên gọi là Đặng Lôi, cùng một chỗ tuần tra, khai thông xe, nhất định phải cam đoan đường đi thông suốt.

Phân phối xong nhiệm vụ, Đội trưởng Trương lập tức lòng như lửa đốt rời đi, tựa hồ phải đi làm công việc khác.

Lý Lỗi và mấy tên đội viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay là chủ tịch muốn tới sao? Làm long trọng như vậy, ngay cả quản lý thần long thấy đầu không thấy đuôi đều tự mình chạy đến bãi xe ngầm sắp xếp nhiệm vụ." Lý Lỗi có chút hiếu kỳ hỏi.

Trong đó có hai tên bảo vệ được cử từ mặt đất xuống, một người trong đó nhìn về phía Lý Lỗi, một mặt thần bí nói: "Anh Lỗi, anh không biết sao? Hôm nay không phải chủ tịch tới, bởi vì chủ tịch đều tự mình bận đi bưng trà đổ nước rồi."

"Trời đất quỷ thần ơi, hôm nay đến cùng là ai tới? Chẳng lẽ là ngài thị trưởng?" Lý Lỗi giật nảy mình, ông chủ Đại Hoa Thế Kỷ, là ông chủ có thể sánh vai với Lôi Chấn Vũ, có thể để cho ông ta tự mình bưng trà rót nước, sợ là cũng chỉ cóđại nhân vật cấp thị trưởng thôi.

"Không phải thị trưởng, có điều người tới lần này dù là thị trưởng cũng phải nở nụ cười nghênh đón!"

Lý Lỗi chịu không được tên này nói chuyện chỉ nói một nửa, không nhịn được nói: "Nhóc nhà ngươi có thể đừng cứ úp mở như vậy được không, đến cùng là ai tới, nói rõ coi!"

"Anh Lỗi, Mã Tài đại lão Hà Tây, anh nghe qua chưa?"

Lý Lỗi gật gật đầu, khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ là Mã đại lão tới?"

"Không phải, nhưng là thân phận của người đến tương ứng với Mã đại lão." Người bảo vệ trẻ tuổi tựa hồ cố ý khoe khoang, một mặt thần bí, chính là không nói đáp án.

Bảo vệ có tuổi tác lớn hơn bên cạnh thì nghiêm mặt nói: "Được rồi được rồi, đừng đùa anh Lỗi cậu nữa. Hôm nay tới là Tạ Thiên Hoa - đại lão Vị Hà còn có Vô song công tử nhà họ Tần Tần Châu, hai vị này ai cũng không kém so với Mã đại lão!"

"Cho nên chúng ta vẫn là cẩn thận hầu hạ đi, nếu như xảy ra sai lầm, đóng gói xéo đi là nhỏ, nói không chừng ngay cả công ty đều nhận liên lụy!"

"Ừ, nói rất đúng, bắt đầu làm việc đi!"

Hôm nay, Đại Hoa Thế Kỷ hiếm thấy được dọn sạch, ngoại trừ nhân viên phục vụ, chỉ có những người có thư mời mới có thể vào.

Một hàng xe sang trọng xếp thành hàng dài, mỗi một chiếc thấp nhất 15 tỷ, xe của Lưu Tào Khang và Lý Ngôn ở trước mặt xe của các đại nhân vật chân chính, tỏ ra hơi keo kiệt.

Từ cửa vào đến cửa thang máy, cách mười bước là một cặp gái tiếp khách mặc sườn xám đỏ, mỗi một cô đều vô cùng xinh đẹp, khí chất phi phàm.



Hôm nay có thể đến trình diện, đều là nhân sĩ thành công chân chính, đa số đều là Vị Hà và Tần Châu, riêng người bản địa Hà Tây tương đối ít.

Có lẽ hai người đánh cược cũng không truyền đến Hà Tây, cho nên các đại lão Hà Tây cũng không rõ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

2. Ái Thật Lâu Bằng Hữu

3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

4. [Ngôn Tình] Sống Chung

=====================================

Trình Kiêu đi theo sau lưng Tôn Mạc, lẳng lặng đứng ở cổng chờ đợi Vương Hiểu Hi.

Đợi mười phút đồng hồ, ba chiếc xe xa xa dừng ở ven đường, bọn Vương Hiểu Hi và Triệu Cương xuống xe.

"Mạc!" Vương Hiểu Hi vui vẻ vẫy tay Tôn Mạc.

Thế nhưng là, khi thấy Trình Kiêu bên cạnh Tôn Mạc, nụ cười trên mặt Vương Hiểu Hi lập tức tắt ngấm.

Chạy đến bên Tôn Mạc, một tay kéo tm sang một bên, Vương Hiểu Hi nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại dẫn anh ta tới? Bọn Tào Khang và Lý Ngôn đều trên xe, một hồi làm sao ở chung!"

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mẹ tớ cứng rắn nhét vào, tớ cũng không có cách nào, cậu có cách nào vứt bỏ anh ta sao?"

Vương Hiểu Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nháy mắt mấy cái đối với Tôn Mạc, giảo hoạt nói: "Chờ đấy!"

Nói xong, Vương Hiểu Hi chạy đến bên bọn người Lý Ngôn, lặng lẽ nói một hồi, sau đó trên mặt mấy người Lý Ngôn lộ ra cười lạnh.

Trình Kiêu không thèm để ý mấy người, cũng không có hứng thú đi thám thính. Mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn, ta chỉ cần một quyền đánh tan!

Y Linh cuối cùng từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Trình Kiêu, anh cũng tới ư!"

Mấy người Vương Hiểu Hi lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, Y Linh mặt đỏ lên, nói: "Các cậu sao lại nhìn tớ như vậy, lần trước nhờ có Trình Kiêu cứu chúng ta, chúng ta còn chưa cám ơn anh ấy mà!"

Vương Hiểu Hi không có ý tốt nhìn chằm chằm Y Linh, cười xấu xa nói: "Tớ nói Tiểu Linh này, có phải cậu coi trọng Trình Kiêu hay không?"



"Đâu có! Cậu đừng nói mò!" Y Linh càng đỏ mặt hơn, trái tim vậy mà đập nhanh thình thịch.

Hiện tượng này khiến Y Linh cũng giật nảy mình: "Không phải đâu, sao tim mình lại đập nhanh hơn? không phải mình thật thích anh ta đấy chứ!"

"Không, không có khả năng! Sao mình lại thích một người đã kết hôn!" Y Linh vội vàng bác bỏ ý nghĩ này.

Lý Ngôn hơi không thoải mái, Y Linh là người anh ta thích.

"Vương Hiểu Hi, cô có thể quản tốt cái miệng cô hay không! Y Linh làm sao lại thích một người đã có vợ!"

Vương Hiểu Hi biết nói như vậy khiến Lý Ngôn không vui, vội vàng ha ha cười nói: "Chẳng phải chỉ đùa một chút thôi, cậu Lý nghiêm túc như vậy làm gì! anh xem Mạc người ta cũng không tức giận, người ta là vợ trên danh nghĩa của Trình Kiêu đấy!"

Bởi vì Bọn Vương Hiểu Hi đều biết Tôn Mạc và Trình Kiêu chỉ có danh vợ chồng chứ không phải là vợ chồng thật. Thời gian dài đã sớm quên mất mối quan hệ vợ chồng này, nói chuyện cũng không kiêng kị.

Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Mạc liền ảo não không thôi: "Lúc trước là tớ nóng đầu, không biết làm sao lại nghe lời ba mẹ gả cho anh ta! Về sau muốn đổi ý đều không được, mỗi lần chỉ cần nói tới ly hôn, mẹ tớ thậm chí còn lấy cái chết bức bách."

Tôn Mạc mặt mày bất đắc dĩ nói: "Thật không biết tớ là con ruột hay là Trình Kiêu mới là con ruột."

"Được rồi, đừng nóng giận, có lẽ chú và dì là tạm thời bị mờ mắt, chờ thêm chút thời gian là được." Lưu Tào Khang ấm giọng khuyên nhủ.

"Đúng, Mạc đừng khổ sở, coi như Trình Kiêu gặp may, quen biết Lôi Chấn Vũ và Mã đại lão, nhưng hắn vẫn như cũ là đồ vô dụng, kém xa anh Tào Khang, anh ta có chỗ nào xứng với cậu đâu? Một ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi anh ta!" Vương Hiểu Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Y Linh không thích nghe bọn họ nói xấu Trình Kiêu, đột nhiên hỏi: "Hiểu Hi, cậu nói có cách đi vào, đến cùng là cách gì?"

Mấy người bọn họ, ngoại trừ ba Lưu Tào Khang có tư cách nhận được thư mời, ngay cả bản thân Lưu Tào Khang đều chưa nhận được.

Về phần Lý Ngôn và Triệu Cương tự nhiên lại càng không cần phải nói.

Có điều, đúng lúc chú họ Vương Hiểu là quản lý Đại Hoa Thế Kỷ, có thể để Vương Hiểu Hi mang mấy người đi vào chơi.

Vương Hiểu Hi lấy điện thoại cầm tay ra, nói: "Đợi lát nữa, tớ hỏi chú họ, xem chú ấy còn bận không."

Điện thoại kết nối, nói vài câu liền bị cúp máy.

Vương Hiểu Hi cười nói: "Giải quyết, chú họ đã nói với bảo vệ cổng, chỉ cần báo tên của chú ấy là có thể đi vào!"

Triệu Cương cười khà khà nói: “Được lắm Vương Hiểu Hi, chú họ em làm ăn không tệ ở Đại Hoa Thế Kỷ đấy!"

"Cũng thường thôi, có điều chú họ này của tớ đúng là có chút năng lực, mới hơn ba mươi liền lăn lộn làm đến quản lý Đại Hoa Thế Kỷ!" Vương Hiểu Hi hơi đắc ý, cô ta khó được có thể nở mặt trước mấy phú nhị đại Triệu Cương này.

"Đi, tớ dẫn các cậu đi vào, chúng ta tìm vị trí tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook