Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 135: Sự thương hại của điền thúy thúy

Anh Long Tiêu Sái

16/08/2022

Nhưng laoij rung động nội tâm cũng chỉ trong một giây đồng hồ thế này rồi mà biến mất.

Điền Thúy Thúy cho rằng, đây chỉ là chuyện cổ tích tình yêu trong lòng đàn ông nghèo kiệt xác thôi.

Hiện thực là thà ngồi trong xe BMW khóc, cũng không chịu ngồi cười ngồi trên xe đạp.

Thẩm Dũng nheo mắt lại, anh ta biết Trình Kiêu, đương nhiên, anh ta cũng không thèm để ý, cứ như anh ta biết xung quanh bên người Điền Thúy Thúy có rất nhiều ‘người công cụ’ giống Trình Kiêu.

Mà Thẩm Dũng ngược lại rất hưởng thụ, nhiều nam sinh như vậy theo đuổi và coi Điền Thúy Thúy là nữ thần, nếu như chơi được cô ta, không phải đặc biệt có cảm giác thành tựu sao?

"Bạn học này, hình như đã đắc tội với người ta!" Thẩm Dũng bưng ly rượu lên, đung đưa chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu nói.

Trình Kiêu quay đầu nhìn người phụ nữ kia một cái, thản nhiên nói: "Cô hỏi tôi, thì tôi nhất định phải trả lời sao?"

Người phụ nữ sửng sốt một chút, không thèm nói đạo lý lớn tiếng giễu cợt nói: "Nói nhảm, anh làm công tại đây, anh không trả lời ai trả lời?"

"Cẩn thận tôi khiếu nại anh!"

Trình Kiêu lẳng lặng nhìn cô ta, sau một lát, mới nhàn nhạt nói: "Tôi không đánh phụ nữ."

"Mẹ nó, còn dám đùa nghịch với lão nương, Anh Bưu, anh có thấy người phụ nữ của anh bị một nhân viên phục vụ nho nhỏ khi dễ không?" Người phụ nữ kia hô với một đại hán đầu trọc ngồi bên cạnh.

Gã đàn ông đầu trọc lúc đầu đang ôm một người phụ nữ khác uống rượu, nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trình Kiêu, trên mặt tràn đầy loại khinh thường như nhìn thấy con ruồi.

"Nhóc con, còn không nhanh xin lỗi chị Lily?" Anh Bưu uy nghiêm nói.

Hiển nhiên, anh ta cũng không phải rất để bụng với người phụ nữ này. Không thì người phụ nữ này cũng sẽ không mượn đề tài để gây chú ý, chỉ là đáng thương Trình Kiêu phải làm nơi trút giận.

Anh Bưu cảm thấy, nhóc con kia chắc chắn sẽ mang ơn đối với hắn, lập tức xin lỗi Lily. Bởi vì người lăn lộn trong giới đều biết, dám đắc tội người phụ nữ của Anh Bưu, kết quả không phải chân gãy chính là tay gãy.

Không ngờ, Trình Kiêu không có ý tứ chút nào nói xin lỗi, đạm bạc nói: "Người nên nói xin lỗi là cô ta."

Thẩm Dũng cách đó không xa bỗng nhiên lộ ra vẻ giễu cợt, nói với Điền Thúy Thúy: "Bạn bè của em xong đời rồi."

"Hồ Bưu cũng không phải loại lưu manh phổ thông, danh tiếng tại đây không nhỏ. Anh ta dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Hồ Bưu, đoán chừng sẽ bị đánh gãy chân."

Điền Thúy Thúy khiếp sợ nói: "Nghiêm trọng như thế à?!"

Điền Thúy Thúy bỗng nhiên nhớ lại lúc Trình Kiêu đưa tiền cho cô ta, quan tâm từng li từng tí với cô ta.

Mà Trình Kiêu ở chỗ này làm công, một nguyên nhân rất lớn cũng là vì cô ta.

Nếu như Trình Kiêu bởi vậy biến thành tàn phế, Điền Thúy Thúy cảm thấy không nỡ trong lòng.

"Anh Dũng, anh có thể cứu cậu ta sao?"

"Hả?" Nụ cười trên mặt Thẩm Dũng biến mất, nhìn Điền Thúy Thúy nói: "Em đau lòng rồi?"



Điền Thúy Thúy vội vàng giải thích: "Không, không, anh Dũng anh đừng hiểu lầm. Em chẳng qua là cảm thấy mọi người dù nói thế nào đều là bạn học, mà em đã từng lợi dụng cậu ta như vậy, cậu ta đều không có nửa câu oán hận. Em không muốn xem cậu ta biến thành một kẻ tàn phế, chỉ thế thôi!"

Thẩm Dũng vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, nhìn Trình Kiêu một cái, thản nhiên nói: "Nhìn tình huống đi, trước cho cậu ta chút giáo huấn, để cậu ta sau này nhớ lâu một chút. Thời khắc mấu chốt, tôi sẽ ra mặt giúp cậu ta một lần!"

"Cám ơn Anh Dũng!" Điền Thúy Thúy một mặt cảm kích.

Nhìn thân ảnh Trình Kiêu quật cường, trong lòng Điền Thúy Thúy thì thầm: "Trình Kiêu, lần này tôi không nợ anh nữa!"

Quả nhiên, khi Trình Kiêu nói xong câu nói kia.

Lily lập tức hờn dỗi liên tục: "Anh Bưu, anh nghe đi, nghe đi! Một nhân viên phục vụ đều không coi anh ra gì, anh thật sự là càng sống càng thụt lùi!"

Bốp!

Anh Bưu một bàn tay đánh mồm Lily chảy máu.

"Bà tám thúi, cô câm miệng cho tôi!"

Anh Bưu quay đầu trừng mắt Trình Kiêu, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

"Nhóc con, cậu vừa mới nói cái gì?"

Trình Kiêu ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, không chút nào sợ hãi đối mặt cùng Anh Bưu: "Tôi nói người nên nói xin lỗi hẳn là cô ta."

"Mẹ nó cậu muốn chết!" Anh Bưu đột nhiên một quyền đánh về Trình Kiêu.

A!

Trong quán rượu vang lên một trận rối loạn, nhất là khách khứa cách Hồ Bưu tương đối gần, vội vàng rời đi.

Điền Thúy Thúy vội vàng nói: "Anh Dũng, bọn họ đều đã đánh nhau, anh mau ra mặt giúp cậu ta đi!"

Thẩm Dũng mắng thầm ở trong lòng: "Mẹ nó, để cho tôi đi giúp người lúc đánh nhau, cô muốn tôi cũng bị đánh sao? Người phụ nữ ngu xuẩn!"

Có điều ngoài miệng lại nói: "Yên tâm, anh liền tới nói một chút với anh Bưu, xem ở mặt mũi cha anh, Anh Bưu hẳn là sẽ nể tình!"

Nắm đấm Anh Bưu cũng không đánh vào trên người Trình Kiêu, tay Trình Kiêu tựa như một thanh sắt thép cự kìm, nắm chặt cổ tay của anh ta, vô cùng chặt chẽ, để anh ta không cách nào tiến lên một chút mảy may.

Trên trán Anh Bưu nổi gân xanh, anh ta không nghĩ tới Trình Kiêu trông gầy gò vậy, lại có sức lực lớn như vậy.

Mà khí lực kia còn đang không ngừng gia tăng, anh ta cảm thấy tay mình như sắp bị bẻ gãy.

"Nhóc con, buông tay!" Anh Bưu cố nén đau đớn, cắn răng gầm nhẹ.

Trên tay Trình Kiêu còn đang tăng thêm lực đạo, Anh Bưu toán ra mồ hôi lạnh, cuồng loạn gầm nhẹ: "Buông tay ra nhóc con! Sau này cậu còn muốn sống ở nơi này sao?"

"Dừng tay!"



Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu chiếm thượng phong, bỗng nhiên tăng tốc bước chân.

Điền Thúy Thúy cũng theo tới, lo lắng quát: "Trình Kiêu, mau buông tay ra!"

Trình Kiêu không để ý đến hai người, nhìn qua Anh Bưu, thản nhiên nói: "Nói xin lỗi tôi!"

Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu thế mà không nể mặt anh ta, lạnh lùng nói: "Trình Kiêu, cậu biết anh ta là ai sao? Nếu cậu đắc tội anh ta, sau này quán bar cũng đừng hòng mở cửa!"

Nghe được câu này, Trình Kiêu mới buông tay ra, anh ta không muốn liên lụy đến chị Lạc Lạc.

Anh Bưu lập tức nằm trên ghế sa lon, toàn thân đều ướt đẫm.

Anh ta rất muốn ra tay, uy hiếp Trình Kiêu hai câu, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của Trình Kiêu kia, lập tức đem lời uy hiếp nuốt trở về.

Thẩm Dũng mỉm cười nói với Anh Bưu: "Anh Bưu, ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng khách sạn Huy Hoàng. Đây là bạn học của tôi, không hiểu chuyện lắm."

"Anh có thể cho tôi mặt mũi hay không, hôm nay việc này coi như xong!"

Hồ Bưu thầm mắng trong lòng: "Nể mặt mày, mày là cái thá gì! Cha mày đến nói lời này với tao còn tạm được."

Có điều giờ phút này Hồ Bưu sẽ không nói loại lời này, anh ta cũng đang muốn tìm lối thoát.

Hắn ta hôm nay không mang người tới, đánh không lại Trình Kiêu, thế nhưng anh ta lại không thể nhận thua, lúc này Thẩm Dũng tới, vừa vặn cho hắn ta một mượn cơ hội xuống.

"Thì ra là công tử của anh Thẩm Ngọc Hồng, nếu cậu đã mở miệng, vậy khẳng định phải cho cậu mặt mũi."

"Hôm nay việc này cứ tính như vậy, trở về dạy dỗ vị bạn học này, mặt khác, để cậu ta sau này cẩn thận một chút."

Hồ Bưu âm trầm nói, cho dù ai đều có thể nghe ra ý uy hiếp bên trong lời nói.

Thẩm Dũng đương nhiên sẽ không quản sau này Hồ Bưu trả thù như thế nào, hôm nay anh ta chỉ là muốn biểu hiện một phen nghĩ trước mặt Điền Thúy Thúy, hi vọng sớm ngày tới tay Điền Thúy Thúy.

"Đúng đúng, trở về tôi nhất định dạy dỗ cậu ta đàng hoàng!" Thẩm Dũng khúm núm nói.

"Ừ, nhóc con cậu không tệ, có tiền đồ! Tôi còn có việc, đi trước!"

Nói xong, Hồ Bưu vẻ mặt âm trầm nhanh chân rời đi, tay của hắn đau đớn khó nhịn, sốt ruột đi bệnh viện!

Sau lưng, mấy người phụ nữ cũng vội vàng rời đi theo hắn ta.

Thẩm Dũng nhìn Điền Thúy Thúy, đắc ý nói: "Thúy thúy, việc em để cho anh làm, anh đã hoàn thành!"

"Trình Kiêu, hôm nay cậu đã đắc tội Hồ Bưu, sau này đi ra ngoài cậu cẩn thận một chút, dưới tay hắn ta là có hơn mấy chục anh em đó."

Nói xong, Thẩm Dũng đi đến bên kia quầy bar, lấy ly rượu, chậm rãi nhấm nháp, hào phóng lưu lại không gian riêng cho Điền Thúy Thúy và Trình Kiêu.

Điền Thúy Thúy nhìn Trình Kiêu, ánh mắt hơi phức tạp: "Hai năm này anh vẫn luôn đi làm ở chỗ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook