Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 83: Tiến đến vị hà

Anh Long Tiêu Sái

24/07/2022

Trình Kiêu và Mộc Nhĩ cùng nhau rời đi.

Trên đường đi, Mộc Nhĩ không cóhỏi gì, lúc đầu Trình Kiêu nghĩ kỹ phải giải thích, đều không cần dùng.

Trình Kiêu cảm thấy mình xem thường năng lực tiếp nhận của Mộc Nhĩ.

Tách ra với Mộc Nhĩ, Trình Kiêu trở về biệt thự Hồ Nguyệt Nha.

Trong biệt thự, Trình Kiêu lấy ra thạch châu, bắt đầu hấp thu luyện hóa.

Hấp thu xong âm khí bên trong thạch châu, Trình Kiêu tiếp tục tu luyện, mãi cho đến sáng ngày thứ hai.

Trình Kiêu mở to mắt, hai đạo tinh quang lóe lên, một năng lượng ba động có thể nhìn bằng mắt trần lấy Trình Kiêu làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng dập dờn rẽ đi.

"Bây giờ đã đạt tới điểm giới hạn đột phá, mấy ngày nay, liền có thể tiến vào Trúc Cơ trung kỳ."

Trình Kiêu đứng người lên, dáng người tựa hồ thẳng tắp so với trước kia không ít, khí tức trên thân càng thêm lúc ẩn lúc hiện.

Trình Kiêu rửa mặt một phen, Tô Lương Tử bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói là có vấn đề muốn thỉnh giáo Trình Kiêu.

Trình Kiêu bảo ông ta chờ tại chỗ ở, sau đó đi đến đấy.

Đến chỗ ở của Tô Lương Tử, Tô Lương Tử bưng trà đổ nước, một phen hầu hạ.

"Có chuyện gì, nói đi!" Trình Kiêu ngồi trên ghế, nhìn Tô Lương Tử, nhàn nhạt hỏi.

Tô Lương Tử cười khà khà nói: "Sư phụ, tôi cảm giác gần đây lại có đột phá, có điều tôi có chút không nắm chắc được đến cùng có đột phá không? Cho nên nghĩ mời ngài tới nhìn xem."

Trình Kiêu quét mắt Tô Lương Tử, nói: "Không cần nhìn, đột phá."

"Dựa theo tiêu chuẩn giới võ đạo, ông bây giờ hẳn là Hậu Thiên đỉnh phong. Không lâu nữa, liền có thể đến hàng ngũ Tiên Thiên võ giả."

Tô Lương Tử vui mừng: "Thật sao? Tôi mới tu luyện mấy ngày, liền đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong! Xem ra tu luyện võ đạo tựa hồ cũng không khó khăn như trong truyền thuyết!"

Tô Lương Tử là không biết, Trình Kiêu cho ông ta công pháp trân quý cỡ nào trong giới võ đạo. Nếu như tu luyện dựa theo công pháp giới võ đạo, lấy tư chất tuổi tác Tô Lương Tử, chính là tu luyện tới chết già, cũng không có khả năng bước vào hàng ngũ Hậu Thiên võ giả.

"Sư phụ, tôi rất muốn tìm đối thủ thử một chút!" Đừng nhìn tuổi tác Tô Lương Tử không nhỏ, nhưng lại vô cùng háo thắng, vừa mới có thành tựu tu vi, liền nóng lòng thử thân thủ.

Đúng lúc này, đổ thần sáu ngón Ngô Quốc Thuận gọi điện thoại tới.

Không cần nghe nhận, Trình Kiêu đại khái liền đã đoán được xảy ra chuyện gì.

"Có chuyện gì sao?" Trình Kiêu nhàn nhạt hỏi.

Thanh âm Ngô Quốc Thuận mười phần cung kính, nói: "Anh Trình, ngài ở đâu? Tôi có một số việc muốn tìm ngài bàn bạc!"

Trình Kiêu nói: "Nói trong điện thoại đi."



"Cái này...... Được!" Ngô Quốc Thuận dừng một chút, nói: "Anh Trình, Nhà họ Tần gửi thư khiêu chiến cho Tạ đại lão, trong ba ngày để Tạ đại lão nghênh chiến tại hồ Tâm Đảo thành phố Vị Hà!"

"Tạ đại lão đã tìm đại sư võ thuật nổi tiếng Liễu Thành Phong Liễu Đại sư, nhưng đối phương chỉ tên yêu cầu Anh Trình ra mặt, Tạ đại lão muốn mời Anh Trình đi qua một chuyến."

"Có điều Anh Trình yên tâm, có Liễu Đại sư ra mặt, chắc chắn sẽ không để Anh Trình xuất thủ!"

Trình Kiêu hiểu rõ Tạ Thiên Hoa có chủ ý gì, có điều anh đã dám đánh gãy chân Tần Vô Song, liền không sợ Nhà họ Tần trả thù.

Nhìn vẻ mặt hiếu kì của Tô Lương Tử, Trình Kiêu để điện thoại di động xuống, cười nhạt một tiếng với Tô Lương Tử: "Tô Lương Tử, không phải là ông muốn tìm người luận bàn sao? Bây giờ cơ hội tới."

"Thật vậy chăng! Vậy thì tốt quá!" Tô Lương Tử kích động xoa hai tay.

Trình Kiêu cầm điện thoại di động lên, nói: "Nói cho Tạ Thiên Hoa, tôi đúng giờ hẹn tới."

Ngô Quốc Thuận vui mừng, ông ta vốn còn nghĩ, nếu như Trình Kiêu không chịu đi, ông ta nên dùng cớ gì để Trình Kiêu đi.

Không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà một lời đáp ứng.

"Anh Trình, cậu tính xuất phát lúc nào? Tôi trực tiếp tới đón!" Ngô Quốc Thuận rèn sắt khi còn nóng, như sợ Trình Kiêu đổi ý.

Trình Kiêu suy nghĩ lại trong giây lát, nói: "Tôi cho ông địa chỉ, bây giờ liền đến đi."

"Được, Anh Trình chờ một lát, tôi lập tức liền đi đón ngài!" Ngô Quốc Thuận hưng phấn nói.

Cúp điện thoại, Trình Kiêu nói với Tô Lương Tử: "Thu thập một chút, tôi dẫn ông đi một nơi."

"Được!" Tô Lương Tử vui mừng.

Nửa giờ sau, Ngô Quốc Thuận liền đến cư xá chỗ Tô Lương Tử, đón Trình Kiêu và Tô Lương Tử, cùng một chỗ tiến về Vị Hà.

Mấy người đến Vị Hà thị xế chiều hôm đó, Tạ Thiên Hoa tự mình chiêu đãi Trình Kiêu. Sau đó, xếp cho Trình Kiêu tại một khách sạn xa hoa nghỉ ngơi, ngày mai chính thức nghênh chiến.

Tô Lương Tử hơi kích động, một đêm đều không ngủ.

Trình Kiêu tu luyện trong phòng, một mực chờ đến ngày thứ hai Tạ Thiên Hoa phái người tới.

Vào lúc giữa trưa, Tạ Thiên Hoa cử tài xế lái xe, mang theo Trình Kiêu và Tô Lương Tử, tiến về hồ Tâm Đảo.

Chung quanh Hồ Tâm Đảo là một mảnh hồ nước, ở giữa là một hòn đảo nhỏ, tên hồ Tâm Đảo.

Hồ Tâm Đảo là một cảnh quan của Vị Hà, có điều bởi vì vị trí tương đối vắng vẻ, bình thường không nhiều người tới, ngày nghỉ lễ mới có thể tang thêm nhiều du khách.

Bên trên Hồ Tâm Đảo có một tòa đình nghỉ mát, chung quanh là một mảng lớn đất trống.

Trình Kiêu lúc tới, Tạ Thiên Hoa và người Nhà họ Tần đã có mặt.



Trình Kiêu là đi thuyền đến hồ Tâm Đảo, đứng trên thuyền, anh nhìn thấy Tạ Thiên Hoa và một người đàn ông trung niên áo đen, đang ngồi ở trước bàn đá trong đình nghỉ mát, nói gì đấy, có điều nhìn thì không quá vui sướng.

Sau lưng Tạ Thiên Hoa, đứng một người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện công màu trắng, thân hình cao lớn, mắt phượng đơn, lông mày như tằm, tướng mạo có chút uy vũ.

Chỉ là, người này một mặt ngạo mạn, tựa hồ trước nay đều xem thường bất luận kẻ nào.

Đối diện Tạ Thiên Hoa, là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng. Sau lưng người đàn ông trung niên, còn có mấy tên chàng trai tương đối tuổi trẻ.

Khí tức của bọn hắn dài, cơ bắp ẩn chứa lực bộc phát, hiển nhiên đều là người luyện võ.

Nhìn thấy Trình Kiêu đến, Ngô Quốc Thuận bên cạnh Tạ Thiên Hoa lập tức đi tới, cười chào hỏi: "Anh Trình, ngài đã tới!"

"Ừ." Trình Kiêu nhàn nhạt ừ, xem như đáp lại.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Trình Kiêu, cũng là vội vàng cười cười, khách khí nói: "Anh Trình tới."

Có điều, Tạ Thiên Hoa trong tươi cười, lại mang theo vẻ lúng túng. Bởi vì lần này ông ta mời Trình Kiêu đến, không có hảo tâm gì.

Trình Kiêu đồng dạng ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Người đàn ông trung niên áo đen đối diện Tạ Thiên Hoa, lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trình Kiêu, thanh âm âm trầm hỏi: "Chính là cậu làm bị thương Tần quản gia và công tử Vô Song?"

Trình Kiêu không yếu thế chút nào, có chút ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Là tôi."

"Rất tốt, lá gan rất lớn, hi vọng một hồi nữa không cần phải sợ!" Người đàn ông trung niên một mặt cười lạnh uy hiếp nói.

Tạ Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: "Tần Vô Thiếu, bớt hù dọa quý khách tôi mời tới đi, nếu các người không chịu từ bỏ ý đồ, vậy chúng ta liền so tài xem sao đi!"

Tần Vô Thiếu mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thiên Hoa, một mặt khinh thường nói: "Ông đã vội vã muốn thua như vậy, vậy tôi liền thành toàn các ông!"

"Tần Lộ, cậu đánh trận đầu!" Tần Vô Thiếu lạnh giọng hô.

Một người thanh niên thấp lùn sau lưng Tần Vô Thiếu, ứng thanh mà ra, chắp tay nói với Tần Vô Thiếu: "Tần Lộ lĩnh mệnh!"

Tạ Thiên Hoa nhìn người đàn ông trung niên mặc màu trắng quần áo luyện công sau lưng, nghĩ nghĩ, ánh mắt lại chuyển hướng trên người một thanh niên bên cạnh.

"Tề Minh, cậu xung phong!" Tạ Thiên Hoa nói.

"Dạ, Tạ gia!" Tên thanh niên tráng hán kia để tóc húi cua, hơn một mét tám, nhanh chân đi ra.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện công màu trắng, vừa cười vừa nói: "Liễu Đại sư, Tề Minh là thủ hạ biết đánh nhau nhất, hi vọng sẽ không để cho chúng ta thất vọng!"

Liễu Thành Phong mắt nhìn Tề Minh, trên mặt lộ ra một vòng giễu cợt: "Chỉ sợ là công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được!"

Tạ Thiên Hoa mặt già đỏ lên, hét lớn một tiếng đối với Tề Minh: "Tề Minh, trận đầu tuyệt đối đừng để tôi mất mặt, để Liễu Đại sư xem thật kỹ thực lực của cậu!"

Tề Minh một mặt ngưng trọng nói: "Tạ gia yên tâm, tôi nhất định dốc toàn bộ sức lực!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook