Chương 251: Bốn gia tộc lớn
Dương Phi
04/05/2021
Cũng không phải Lâm Hàn làm ra vẻ, mà anh thật sự rất bận, nhất là chuyện hợp tác với phía hậu cần của nhà họ Vương, nó như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu anh vậy.
Càng kéo thì càng khó giải quyết.
"Hả?"
Nghe thấy Lâm Hàn từ chối, Tống Ngọc có chút thất vọng.
Nhưng cô ấy cũng không bắt ép, chỉ đành cúi đầu thở dài nói: "Được rồi, vậy anh có thể cho tôi cách liên lạc không?"
Tống Ngọc nói xong thấy im re.
Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên thì Lâm Hàn đã lên xe rồi.
Brừm brừm...
Chiếc xe rú lên rồi phóng đi.
"Này anh! Đợi chút đã!"
Tống Ngọc hét lên, có chút tức giận, tên này thật là chẳng lịch sự gì hết! Không nói không rằng mà cứ thế đi luôn hả?
"Anh Lâm đúng là kỳ lạ ghê! Con gái mời ăn cơm mà không đi".
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Lâm Hàn, Tiểu Trần cũng sửng sốt, rồi nghĩ bụng:
"Chiếc túi kia là bản giới hạn của Chanel, hiển nhiên lai lịch của Tống Ngọc chẳng đơn giản gì. Vậy mà Lâm Hàn không nói câu nào đi mất, chắc hẳn anh ta cảm thấy mình không xứng với người ta rồi! Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, tương lai sẽ không gặp lại nữa, chẳng bằng rời đi luôn".
"Nhưng mà anh Lâm à, giờ anh cũng là đại gia có 10 triệu tệ đó! Nhiều tiền vậy hoàn toàn không cần tự ti mà!"
Tiểu Trần đều sốt ruột thay Lâm Hàn, nếu anh ta chủ động hơn, có lẽ đã trở thành bạn trai Tống Ngọc rồi.
...
Trở về biệt thự núi Vân Mộng thì chỉ có một mình dì Hà ở nhà.
Tiểu Hàm đi bệnh viện chăm Triệu Nhu, còn Dương Cảnh Đào hôm qua bị anh chọc tức ngất nên lại nhập viện rồi.
Lâm Hàn ngồi trên sô pha uống chén trà, bấm gọi cho Hàn Hinh Nhi.
"Alo, cậu Lâm ạ".
Vừa kết nối, giọng nói thanh thúy dễ nghe của Hàn Hinh Nhi đã vang lên ở đầu bên kia.
"Tôi hỏi một chút, cô có biết nhà họ Vương ở Đông Hải không?", Lâm Hàn hỏi.
"Nhà họ Vương? Nhà có Vương Huy á?"
"Đúng thế".
"Biết chứ, nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải", Hàn Hinh Nhi nói.
"Bốn gia tộc lớn?", Lâm Hàn sửng sốt, đây là lần đầu anh nghe nói tới điều này.
"Cậu Lâm không biết bốn gia tộc lớn ạ?", nghe thấy vẻ kinh ngạc trong giọng anh, Hàn Hinh Nhi dò hỏi.
"Ừm, cô kể tôi nghe chút đi", Lâm Hàn bình tĩnh thú nhận.
"Bốn gia tộc lớn ở Đông Hải có nhà họ Hàn, họ Trịnh, họ Vương và họ Tống", Hàn Hinh Nhi giải thích:
"Nhà họ Hàn đương nhiên là nhà chúng tôi, tổng hợp hết thực lực lại thì xếp thứ nhất. Còn có chút quan hệ với chiến khu Hoa Đông và bố tôi là ông trùm giàu nhất Đông Hải nên địa vị rất chắc chắn".
"Kế tiếp là nhà họ Trịnh, bọn họ làm giàu nhờ buôn bán vật liệu thép. Tên công ty là Bảo Sơn - xí nghiệp sản xuất sắt thép số một số hai Hoa Đông. Trong vòng một trăm năm tới nay, quốc gia đẩy mạnh xây dựng các công trình như đường sắt, đường xá, đường điện... Đều cần rất nhiều vật liệu thép. Công ty Bảo Sơn của họ nhờ cơ hội này mà phát triển được như hôm nay".
"Có thể nói, những công trình cơ sở hạ tầng của cả Hoa Đông, có một nửa nguyên vật liệu thép là do công ty Bảo Sơn sản xuất rồi cung cấp".
"À, Trịnh Minh Sơn kia chính là người nhà họ Trịnh".
Lâm Hàn gật đầu, anh nhớ gã Trịnh Minh Sơn kia là một trong số những người theo đuổi Hàn Hinh Nhi. Trong tiệc sinh nhật cô ta, đã tặng một chiếc Maserati nữ hoàng.
Nếu bỏ qua phẩm chất làm người thì năng lực kinh doanh của gã ta cũng khá đáng gờm.
Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói:
"Xếp thứ ba là nhà họ Vương. Gia tộc này làm giàu gần 10 năm, dùng độ hot về ngành công nghiệp điện từ sức gió để phất lên. Lần này, bọn họ nắm được cơ hội nên muốn chơi lớn, xây dựng bộ hậu cần ở mọi mặt của vận chuyển đường biển, đường hàng không và đường bộ".
"Bởi vậy, nhà họ phát tài với khối tài sản kếch sù trên cả 10 tỷ".
"Còn thứ tư?", Lâm Hàn hỏi.
"Thứ tư là nhà họ Tống, bọn họ là gia tộc lâu đời ở Đông Hải, kinh doanh vàng bạc và các sản phẩm xa xỉ như Cartier, Chanel... Những thương hiệu sang chảnh ấy đều có hợp tác với họ".
"Bọn họ sở hữu khối tài sản gần 10 tỷ gì đó, tuy hơi kém hơn ba gia tộc khác, nhưng vẫn là dòng họ đứng đầu ở cái thành phố Đông Hải này".
"Họ Tống à?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, nhớ đến Tống Ngọc vừa gặp được ở Fortune Plaza. Chiếc túi cô gái kia cầm là bản giới hạn của Chanel, còn vừa khéo họ Tống.
Cô ấy không phải là người nhà họ Tống đấy chứ!
Nhưng Lâm Hàn lại chợt lắc đầu, hẳn không khéo thế đâu.
"Cậu Lâm, anh hỏi điều này làm gì?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.
"Nếu tôi muốn hợp tác với bộ hậu cần nhà họ Vương, cô cảm thấy nên dùng cách gì?"
"Hợp tác với bộ hậu cần?"
Hàn Hinh Nhi sửng sốt, sau đó nói: "Cậu Lâm à, tôi cảm thấy điều này hơi khó đó".
"Ồ? Tại sao?"
"Đầu tiên, bộ hậu cần của họ chỉ phục vụ cho sản nghiệp gia tộc mình, có rất nhiều người muốn hợp tác nhưng đều bị bọn họ từ chối. Bởi vì, nhà họ Vương yêu cầu ít mà chất nên chỉ làm cho mình".
"Nếu tùy tiện hợp tác với người khác, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến danh tiếng của họ".
Lâm Hàn bất lực thật sự, nhiệm vụ mà ông bố Lâm Thiên Tiếu giao cho mình quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng.
Với phong cách làm việc như thế, dù anh không có thù oán gì với Vương Huy, mà muốn dùng cách hợp tác ôn hòa để ký kết hợp đồng với bộ hậu cần nhà họ cũng hết sức khó khăn.
"Thứ hai", Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói: "Đó chính là Vương Huy, cậu Lâm, lúc trước cậu đã xảy ra xích mích với anh ta ở Thiên Thượng Nhân Gian. Mà anh ta lại là người thừa kế nhà họ Vương trong tương lai, trong tay cũng có quyền hạn của riêng mình".
"Anh muốn hợp tác với họ thì không thể né khỏi Vương Huy. Anh ta là người thù dai vô cùng, sẽ không dễ dàng đồng ý đâu".
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi biết mà".
Xem ra mềm không được, đành cứng thôi.
"Có điều, cậu Lâm cũng không phải chẳng có cơ hội nào!", Hàn Hinh Nhi lại nói:
"Chuyện tôi kế thừa nhà họ Hàn chưa lộ ra trong Đông Hải này đâu, nên cơ bản không ai biết hết. Gia tộc khác sẽ nghĩ rằng bố tôi - Hàn Khiếu vẫn còn là gia chủ".
"Nhưng mấy ngày tới, nhà chúng tôi sẽ tổ chức lễ nhậm chức gia chủ, đến lúc đó, sẽ mời người của các gia tộc khác đến. Có cả những nhân vật nổi tiếng có quyền ở Đông Hải đến tham gia, Vương Huy kia đương nhiên cũng được mời".
"Khi đấy, cậu Lâm có thể tới gặp Vương Huy nhờ vả thử xem, có lẽ anh ta sẽ không ý thì sao".
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, đó cũng là một cách, trước mềm cứng sau.
Nếu trong bữa tiệc, Vương Huy không đồng ý thì Lâm Hàn sẽ nghĩ biện pháp khác.
"Được, đến lúc đó, tôi sẽ đến buổi lễ nhậm chức gia chủ của cô", Lâm Hàn nói.
"Vâng, cậu Lâm, lát nữa tôi sẽ sai người đưa thiệp mời đến nhà anh", Hàn Hinh Nhi cười nói.
Lâm Hàn có thể đến chung vui trong lễ nhậm chức của cô ta, Hàn Hinh Nhi tất nhiên vui rồi.
Dù sao suy cho cùng, nhà họ Hàn cũng là của Lâm Hàn.
Còn chỗ ở của Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi đương nhiên biết.
"Cứ thế đã", Lâm Hàn cúp điện thoại, trở về phòng đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, một tin tức như ngồi tên lửa leo thẳng lên Hot search.
"Nữ streamer nổi tiếng Kiều La đã chuyển sang app livestream Sa Ngư!"
-------------------
Càng kéo thì càng khó giải quyết.
"Hả?"
Nghe thấy Lâm Hàn từ chối, Tống Ngọc có chút thất vọng.
Nhưng cô ấy cũng không bắt ép, chỉ đành cúi đầu thở dài nói: "Được rồi, vậy anh có thể cho tôi cách liên lạc không?"
Tống Ngọc nói xong thấy im re.
Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên thì Lâm Hàn đã lên xe rồi.
Brừm brừm...
Chiếc xe rú lên rồi phóng đi.
"Này anh! Đợi chút đã!"
Tống Ngọc hét lên, có chút tức giận, tên này thật là chẳng lịch sự gì hết! Không nói không rằng mà cứ thế đi luôn hả?
"Anh Lâm đúng là kỳ lạ ghê! Con gái mời ăn cơm mà không đi".
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Lâm Hàn, Tiểu Trần cũng sửng sốt, rồi nghĩ bụng:
"Chiếc túi kia là bản giới hạn của Chanel, hiển nhiên lai lịch của Tống Ngọc chẳng đơn giản gì. Vậy mà Lâm Hàn không nói câu nào đi mất, chắc hẳn anh ta cảm thấy mình không xứng với người ta rồi! Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, tương lai sẽ không gặp lại nữa, chẳng bằng rời đi luôn".
"Nhưng mà anh Lâm à, giờ anh cũng là đại gia có 10 triệu tệ đó! Nhiều tiền vậy hoàn toàn không cần tự ti mà!"
Tiểu Trần đều sốt ruột thay Lâm Hàn, nếu anh ta chủ động hơn, có lẽ đã trở thành bạn trai Tống Ngọc rồi.
...
Trở về biệt thự núi Vân Mộng thì chỉ có một mình dì Hà ở nhà.
Tiểu Hàm đi bệnh viện chăm Triệu Nhu, còn Dương Cảnh Đào hôm qua bị anh chọc tức ngất nên lại nhập viện rồi.
Lâm Hàn ngồi trên sô pha uống chén trà, bấm gọi cho Hàn Hinh Nhi.
"Alo, cậu Lâm ạ".
Vừa kết nối, giọng nói thanh thúy dễ nghe của Hàn Hinh Nhi đã vang lên ở đầu bên kia.
"Tôi hỏi một chút, cô có biết nhà họ Vương ở Đông Hải không?", Lâm Hàn hỏi.
"Nhà họ Vương? Nhà có Vương Huy á?"
"Đúng thế".
"Biết chứ, nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải", Hàn Hinh Nhi nói.
"Bốn gia tộc lớn?", Lâm Hàn sửng sốt, đây là lần đầu anh nghe nói tới điều này.
"Cậu Lâm không biết bốn gia tộc lớn ạ?", nghe thấy vẻ kinh ngạc trong giọng anh, Hàn Hinh Nhi dò hỏi.
"Ừm, cô kể tôi nghe chút đi", Lâm Hàn bình tĩnh thú nhận.
"Bốn gia tộc lớn ở Đông Hải có nhà họ Hàn, họ Trịnh, họ Vương và họ Tống", Hàn Hinh Nhi giải thích:
"Nhà họ Hàn đương nhiên là nhà chúng tôi, tổng hợp hết thực lực lại thì xếp thứ nhất. Còn có chút quan hệ với chiến khu Hoa Đông và bố tôi là ông trùm giàu nhất Đông Hải nên địa vị rất chắc chắn".
"Kế tiếp là nhà họ Trịnh, bọn họ làm giàu nhờ buôn bán vật liệu thép. Tên công ty là Bảo Sơn - xí nghiệp sản xuất sắt thép số một số hai Hoa Đông. Trong vòng một trăm năm tới nay, quốc gia đẩy mạnh xây dựng các công trình như đường sắt, đường xá, đường điện... Đều cần rất nhiều vật liệu thép. Công ty Bảo Sơn của họ nhờ cơ hội này mà phát triển được như hôm nay".
"Có thể nói, những công trình cơ sở hạ tầng của cả Hoa Đông, có một nửa nguyên vật liệu thép là do công ty Bảo Sơn sản xuất rồi cung cấp".
"À, Trịnh Minh Sơn kia chính là người nhà họ Trịnh".
Lâm Hàn gật đầu, anh nhớ gã Trịnh Minh Sơn kia là một trong số những người theo đuổi Hàn Hinh Nhi. Trong tiệc sinh nhật cô ta, đã tặng một chiếc Maserati nữ hoàng.
Nếu bỏ qua phẩm chất làm người thì năng lực kinh doanh của gã ta cũng khá đáng gờm.
Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói:
"Xếp thứ ba là nhà họ Vương. Gia tộc này làm giàu gần 10 năm, dùng độ hot về ngành công nghiệp điện từ sức gió để phất lên. Lần này, bọn họ nắm được cơ hội nên muốn chơi lớn, xây dựng bộ hậu cần ở mọi mặt của vận chuyển đường biển, đường hàng không và đường bộ".
"Bởi vậy, nhà họ phát tài với khối tài sản kếch sù trên cả 10 tỷ".
"Còn thứ tư?", Lâm Hàn hỏi.
"Thứ tư là nhà họ Tống, bọn họ là gia tộc lâu đời ở Đông Hải, kinh doanh vàng bạc và các sản phẩm xa xỉ như Cartier, Chanel... Những thương hiệu sang chảnh ấy đều có hợp tác với họ".
"Bọn họ sở hữu khối tài sản gần 10 tỷ gì đó, tuy hơi kém hơn ba gia tộc khác, nhưng vẫn là dòng họ đứng đầu ở cái thành phố Đông Hải này".
"Họ Tống à?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, nhớ đến Tống Ngọc vừa gặp được ở Fortune Plaza. Chiếc túi cô gái kia cầm là bản giới hạn của Chanel, còn vừa khéo họ Tống.
Cô ấy không phải là người nhà họ Tống đấy chứ!
Nhưng Lâm Hàn lại chợt lắc đầu, hẳn không khéo thế đâu.
"Cậu Lâm, anh hỏi điều này làm gì?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.
"Nếu tôi muốn hợp tác với bộ hậu cần nhà họ Vương, cô cảm thấy nên dùng cách gì?"
"Hợp tác với bộ hậu cần?"
Hàn Hinh Nhi sửng sốt, sau đó nói: "Cậu Lâm à, tôi cảm thấy điều này hơi khó đó".
"Ồ? Tại sao?"
"Đầu tiên, bộ hậu cần của họ chỉ phục vụ cho sản nghiệp gia tộc mình, có rất nhiều người muốn hợp tác nhưng đều bị bọn họ từ chối. Bởi vì, nhà họ Vương yêu cầu ít mà chất nên chỉ làm cho mình".
"Nếu tùy tiện hợp tác với người khác, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến danh tiếng của họ".
Lâm Hàn bất lực thật sự, nhiệm vụ mà ông bố Lâm Thiên Tiếu giao cho mình quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng.
Với phong cách làm việc như thế, dù anh không có thù oán gì với Vương Huy, mà muốn dùng cách hợp tác ôn hòa để ký kết hợp đồng với bộ hậu cần nhà họ cũng hết sức khó khăn.
"Thứ hai", Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói: "Đó chính là Vương Huy, cậu Lâm, lúc trước cậu đã xảy ra xích mích với anh ta ở Thiên Thượng Nhân Gian. Mà anh ta lại là người thừa kế nhà họ Vương trong tương lai, trong tay cũng có quyền hạn của riêng mình".
"Anh muốn hợp tác với họ thì không thể né khỏi Vương Huy. Anh ta là người thù dai vô cùng, sẽ không dễ dàng đồng ý đâu".
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi biết mà".
Xem ra mềm không được, đành cứng thôi.
"Có điều, cậu Lâm cũng không phải chẳng có cơ hội nào!", Hàn Hinh Nhi lại nói:
"Chuyện tôi kế thừa nhà họ Hàn chưa lộ ra trong Đông Hải này đâu, nên cơ bản không ai biết hết. Gia tộc khác sẽ nghĩ rằng bố tôi - Hàn Khiếu vẫn còn là gia chủ".
"Nhưng mấy ngày tới, nhà chúng tôi sẽ tổ chức lễ nhậm chức gia chủ, đến lúc đó, sẽ mời người của các gia tộc khác đến. Có cả những nhân vật nổi tiếng có quyền ở Đông Hải đến tham gia, Vương Huy kia đương nhiên cũng được mời".
"Khi đấy, cậu Lâm có thể tới gặp Vương Huy nhờ vả thử xem, có lẽ anh ta sẽ không ý thì sao".
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, đó cũng là một cách, trước mềm cứng sau.
Nếu trong bữa tiệc, Vương Huy không đồng ý thì Lâm Hàn sẽ nghĩ biện pháp khác.
"Được, đến lúc đó, tôi sẽ đến buổi lễ nhậm chức gia chủ của cô", Lâm Hàn nói.
"Vâng, cậu Lâm, lát nữa tôi sẽ sai người đưa thiệp mời đến nhà anh", Hàn Hinh Nhi cười nói.
Lâm Hàn có thể đến chung vui trong lễ nhậm chức của cô ta, Hàn Hinh Nhi tất nhiên vui rồi.
Dù sao suy cho cùng, nhà họ Hàn cũng là của Lâm Hàn.
Còn chỗ ở của Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi đương nhiên biết.
"Cứ thế đã", Lâm Hàn cúp điện thoại, trở về phòng đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, một tin tức như ngồi tên lửa leo thẳng lên Hot search.
"Nữ streamer nổi tiếng Kiều La đã chuyển sang app livestream Sa Ngư!"
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.