Chàng Rể Vô Song

Chương 200: Cái gì mới gọi là đánh đập

Dương Phi

04/05/2021

Lâm Hàn không ngờ lại gặp con trai của tù trưởng bộ lạc Ami ở đây.

Và anh càng không ngờ được rằng, tai nạn ở mỏ vàng là do bọn họ cố ý làm thế với mục đích để lừa tiền bồi thường.

"Nhóc Hoa Hạ, lẽ nào mày từng nghe nói đến bộ lạc Ami của tao à?"

Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Charles tò mò hỏi.

Cậu ta vừa nói xong.

Vèo!

Một bóng đen lập tức ập tới trước mặt.

Đó là nắm tay của Lâm Hàn.

Bốp!

Một đấm đó thúc mạnh vào bụng Charles với tốc độ cực nhanh y như quả đạn pháo!

Cả người Charles giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau, rồi nện lên tường.

Ầm!

Toàn bộ vách tường cũng hơi rung lên.

Bịch!

Cơ thể cao to vạm vỡ của cậu ta lại rớt xuống sàn làm chấn động cả mặt đất.

"Khụ khụ khụ... Chúa ơi, đau chết mất! Khụ khụ khụ..."

Charles ôm bụng, cảm giác ruột mình như đứt thành từng khúc, xương cốt cả người đau nhức đến nỗi mặt mày vặn vẹo.

Trong phòng im phăng phắc!

Hít!

Một lát sau, có tiếng hít sâu vang lên.

Hạ Tiến Trung kinh ngạc, thở dốc, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ khó có thể tin.

Cái này... Sao lại thế được!

Charles cao to vạm vỡ như vậy, chắc phải nặng hơn 100 kg, thế mà lại bị Lâm Hàn đấm bay!

Cơ thể Charles là giấy ư?

Ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn, con ngươi co rút, sợ đến mức run rẩy, mồ hôi vã đầy lưng!

Sức mạnh của tên nhóc này thật là kinh khủng!

Cậu ta còn là người hả?

Quả thật y như quái vật vậy!

Từ Dung cũng kinh ngạc bụm chặt miệng, hai chân như nhũn ra, cậu Lâm, thật... Thật là lợi hại!

Cô ấy không ngờ Lâm Hàn nhìn có vẻ gầy yếu mỏng manh, thế mà lại phát ra được sức mạnh kinh khủng như vậy.

"Khụ khụ khụ... Nhóc con Hoa Hạ, mày... Mày dám đánh tao!"



Charles ho sặc sụa, nhìn Lâm Hàn với vẻ kinh ngạc khó tin:

"Mày có biết tao là du học sinh không? Ở Hoa Hạ, tao được hưởng rất nhiều ưu đãi đó!"

"Mày đánh tao thì chính là làm mất đi hình tượng của người Hoa Hạ!"

"Mày đã gây tổn hại đến tình cảm hữu nghị giữa Châu Phi và Hoa Hạ!"

"Ôi chúa ơi! Mày sẽ phải hối hận và chịu trách nhiệm cho hành động của mình! Tao muốn báo cảnh sát bắt mày, để mày ngồi tù chung thân!"

Lâm Hàn trợn mắt khinh thường, chẳng thèm để ý đến mấy câu đe dọa đó của Charles.

"Nếu mày đến đây du học với thái độ muốn học tập và hiểu biết thêm về nền văn hóa Hoa Hạ thì tao có thể nói là đất nước này hoan nghênh mày".

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Charles: "Nhưng nếu mày đến với thái độ đùa giỡn con gái Hoa Hạ, ra vẻ ta đây là người nước ngoài, phải cao hơn người khác một bậc. Vậy thì ngại quá, đất nước này, thật sự không chào đón loại như mày, chỉ có thể mời mày cút khỏi đây".

"Nhóc con, mày cho rằng mình là ai! Mà dám nói như vậy? Lẽ nào mày có quyền gì trong tay à!"

Trên gương mặt Hạ Tiến Trung lập tức hiện lên vẻ chế giễu: "Đây là chuyện của ngành giáo dục bọn tôi, liên quan quái gì đến thằng ăn không ngồi rồi như cậu? Chẳng lẽ cậu còn tưởng rằng mình là ông lớn trong ngành giáo dục hả?"

"Hừ, nhóc con, ban nãy cậu đánh tôi cũng thôi đi, đã thế giờ còn đánh bị thương du học sinh trường tôi! Đúng là muốn chết mà! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"

Hạ Tiến Trung hét lên.

"Đánh ông?"

Lâm Hàn ngẩn ra: "Vừa nãy, tôi chỉ ném tờ đơn xin làm đôi bạn cùng tiến lên mặt ông, vậy mà cũng gọi là đánh à? Đó đâu tính đánh, nhiều nhất coi như hơi vô lễ thôi. Chủ nhiệm Hạ à, ông dù gì cũng là giáo viên, chắc phải hiểu nghĩa của từ đánh chứ nhỉ!"

Lâm Hàn nói xong, toát miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, bóp tay kêu răng rắc:

"Nếu không hiểu, tôi đây sẽ dạy cho ông thế nào là đánh đập!"

"Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Hạ Tiến Trung bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm giật bắn người, không ngừng lùi về sau, mặt mày tràn ngập sợ hãi.

Ngay cả Charles cũng không chịu nổi một đấm của cậu ta.

Nếu mà ra tay thì ông ta hoàn toàn không phải đối thủ.

Nhưng ông ta vừa lùi ra sau một bước đã bị Lâm Hàn túm lấy áo kéo lại.

"Tôi cho ông xem, cái gì mới gọi là đánh đập!"

Lâm Hàn dứt lời bèn giơ nắm tay lên, đấm lên mặt Hạ Tiến Trung.

Bốp bốp bốp!

Từng tiếng trầm đục không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Hạ Tiến Trung.

"Ối ối, đừng đánh!"

"Đau chết tôi rồi!"

"Đừng đánh nữa!"

Từ Dung sợ tới mức mặt mày tái mét, không ngờ thầy chủ nhiệm lúc nào cũng ra vẻ ta đây, hống hách với người khác lại có ngày thảm như vậy.

Gương mặt đầy máu, liên tục xin tha.

Mà cảnh ấy, nhìn có hơi đáng thương đó, nhưng lại hơi... Đã!



Chưa tới 2 phút sau, Lâm Hàn thả Hạ Tiếng Trung ra, vỗ vỗ tay nói:

"Giờ chắc ông biết cái gì là đánh đập rồi chứ nhỉ!"

Lúc này, cả khuôn mặt của Hạ Tiến Trung máu me be bét, con ngươi lồi ra, mặt mũi bầm dập, không thành hình người.

Tinh tinh tinh...

Lúc này, điện thoại Lâm Hàn bỗng dưng đổ chuông.

"Alo, cậu Lâm à, tôi đã tới đại học tài chính kinh tế rồi", Lâm Hàn vừa nhấn nghe thì giọng nói đầy cung kính của Ngô Hùng - ông lớn trong ngành giáo dục truyền tới.

"Đến văn phòng chủ nhiệm đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Muốn giải quyết triệt để vấn đề bằng tốt nghiệp đại học của Từ Dung và chính sách đôi bạn cùng tiến, còn phải dựa vào Ngô Hùng.

Có lẽ đợi cho Hạ Tiến Trung nhìn thấy Ngô Hùng, thì sự việc mới dễ giải quyết.

Một chủ nhiệm nho nhỏ, có thể không nghe theo lời của giám đốc ngành giáo dục sao?

Chưa tới 5 phút, một người đàn ông trung niên đã vội vàng chạy vào.

Ông ấy mặc bộ vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, ánh mắt bình tĩnh, tỏa ra khí thế đầy uy nghiêm.

Đấy đúng là Ngô Hùng!

Sau khi tới, Ngô Hùng quan sát căn phòng, nhìn thấy hai người đàn ông đang nằm rên rỉ dưới đất thì sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn, không xác định hỏi:

"Cậu Lâm?"

Ông ấy chưa từng gặp Lâm Hàn, tuy chàng trai trước mặt ăn mặc bình thường, nhưng cả người lại có một khí chất lạnh nhạt cao quý, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Lâm Hàn gật đầu.

Ngô Hùng vui vẻ, lập tức nói: "Được thấy gương mặt cậu Lâm đúng là may mắn ba đời của tôi! Cậu Lâm, cậu bảo tôi đến đây, có gì cứ việc nói, chỉ cần tôi làm được, thì dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi cũng sẽ không chối từ!"

"Bớt nịnh đi", Lâm Hàn nhướng mày nói.

Ngô Hùng run lên, cười xòa nói: "Cậu Lâm dạy chí phải!"

"Tôi gọi ông đến là thế này..."

Lâm Hàn kể sơ lại một lượt chuyện đã xảy ra.

Ngô Hùng nghe xong, cười nói: "Cậu Lâm, chuyện nhỏ ấy mà, tôi sẽ giải quyết ngay cho cậu!"

Ông ấy dứt lời bèn nhìn về phía Hạ Tiến Trung: "Ông chính là thầy chủ nhiệm của trường đại học tài chính kinh tế?"

"Đúng vậy? Ông là ai?"

Hạ Tiến Trung bụm mặt, đánh giá Ngô Hùng một lượt, không nhận ra ông ấy là ai.

"Ông đừng quan tâm tôi là ai, bây giờ, lập tức, trả bằng tốt nghiệp cho Từ Dung. Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, chính sách đôi bạn cùng tiến với người nước ngoài của trường mấy ông bị hủy bỏ!"

Ngô Hùng nghiêm túc nói: "Vả lại, đãi ngộ của du học sinh cũng sẽ giống như các sinh viên khác, cùng sống trong một kí túc xá!"

"Ha ha, thứ hãm gì không biết, du học sinh đến là cao hơn người khác một bậc à? Còn bảo sinh viên nữ làm bạn học chung, được ở ký túc xá riêng, lắp máy lạnh, máy nước nóng đồ! Tôi thấy Hạ Tiến Trung ông đặt ở cỏ đại chính là con chó của người nước ngoài!"

"Bây giờ, lập tức làm theo lời tôi ngay!"

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook