Chương 429: Còn muốn tát mày!
Dương Phi
04/06/2021
"Á đù, gái xinh kìa!"
"Đẹp ghê, đặc biệt là khí chất, y như mỹ nhân cổ đại vậy!"
Cô gái ấy chính là Tần Liên.
"Mẹ kiếp, không phải người đẹp đó tìm tên nhóc uống rượu kia đó chứ!"
"Lẽ nào là bạn gái cậu ta?"
"Anh Lâm, có phải anh đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới uống nhiều như vậy".
"Sao cô lại tới đây?", thấy Tần Liên, Lâm Hàn hơi sửng sốt hỏi.
"Có một người tên Ngô Xuyên đến khách sạn Hilton đưa đồ cho anh, sau đó nói với tôi anh đang ở quán bar Danh Hào. Anh ta bảo tôi đến ngồi với anh, hỏi thử xem có phải anh gặp chuyện gì không, nên tôi tới".
"Được rồi!"
Lâm Hàn cười bất lực: "Cô đã đến thì uống với tôi vài ly đi".
Ly rượu mạnh nóng bỏng rót thẳng xuống bụng, Lâm Hàn cảm thấy cổ họng và lồng ngực như bị lửa đốt, nóng rát cồn cào, dạ dày chợt quặn lên.
Ọe!
"Anh Lâm, anh đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa!"
Tần Liên vội bước tới, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hàn, trông thấy bộ dáng này của anh, lòng cô vô cùng đau.
Lâm Hàn xua tay.
"Người đẹp ơi, em tìm bạn trai kiểu gì mà chỉ biết uống rượu thế, bỏ mặc một cô gái xinh đẹp như em vậy, chậc chậc chậc!"
"Người đẹp này, hay là em làm bạn gái anh đi, chưa nói tới chuyện khác, nhưng anh chắc chắn sẽ không uống rượu một mình mà mặc kệ em đâu".
Thanh niên lại nói, anh ta có gương mặt ngăm đen, hai bên gò má hơi lõm xuống, nhìn thì như có chút lai tây.
Tần Liên giật mình, khuôn mặt ửng đỏ.
Bị người ta tưởng rằng là bạn gái Lâm Hàn, nó khiến nhịp tim cô ấy đập có chút nhanh.
Thanh niên lấy điện thoại ra, mở mã QR trên wechat lên.
"Thôi, tôi không thích tùy tiện kết bạn với người khác".
"Anh Lâm, anh cũng uống nhiều rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi!"
"Được..."
Mặc dù tâm trạng mình không tốt, nhưng vẫn biết cách xử sự.
Nếu được thì cố gắng không gây rắc rối cho người khác, Tần Liên bỗng đến trông anh, anh đã rất vui rồi.
Thấy Lâm Hàn muốn đứng lên, nhưng bước chân lại loạng choạng, Tần Liên lập tức đỡ lấy cánh tay anh.
"Người đẹp à, đừng đi mà, kết bạn đã rồi hẵng đi!"
"Tên nhóc này chính là một con ma men, em quan tâm cậu ta làm gì!"
Anh ta nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên nét khinh bỉ:
"Người như thế, không xứng với em!"
Thanh niên nói xong, vẻ khinh bỉ càng hiện rõ trong ánh mắt.
Lâm Hàn nghe thấy câu đó, trong đầu lại hiện lên cảnh Dương Lệ nói câu đó với anh lúc ở nhà.
Anh giơ chân phải lên, đạp mạnh về phía trước.
"Á, đau chết mất!"
Anh ta ôm mông hét, đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác như bị nứt xương chậu luôn rồi.
Thanh niên nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
"Tôi chẳng những muốn đá anh, mà còn muốn tát anh cơ!"
Chát!
Tiếng tát tai giòn tan lập tức vang lên.
Vì vậy, một tát đó anh đã dùng hết sức mạnh.
Sau tiếng tát còn có tiếng "rắc" giòn rụm vang lên, thanh niên tóc vàng trực tiếp bị sái cổ.
Một búng máu phun ra từ trong miệng anh ta, bên trong còn kèm theo vài cái răng.
"Đau quá!"
"Chuyện gì vậy?"
Tiếng động lớn như thế lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar.
Ba người đó đều có gương mặt ngăm đen, mặc jaket đen, hai tay đút trong túi áo.
"Tiểu Lỗ? Ai đánh cậu?"
"Chính là thằng nhóc đó!"
Tên tóc vàng chỉ vào Lâm Hàn, ánh mắt tràn ngập oán hận đáp.
Tên bên trái nhìn Lâm Hàn, nhướng mày, tay đặt trong túi áo hơi rút ra, một cái cán súng đen thui chợt lộ ra.
Tuy Lâm Hàn uống say, nhưng đôi mắt vẫn híp lại.
"Tiểu Nguyễn, chuyện này chắc hẳn do Tiểu Lỗ gây sự với người ta trước, cậu ta bị đánh hoàn toàn là tự làm tự chịu".
Anh ta sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn cất súng đi.
Thanh niên đứng giữa liếc nhìn Lâm Hàn một cái, sau đó quay đầu, sải bước rời đi.
Trông anh ta cũng khoảng 20 tuổi, nhìn rất trẻ, nhưng nói chuyện lại rất chín chắn, khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo.
"Đại ca, tại sao không cho em ra tay? Tiểu Lỗ còn bị cậu ta đánh gãy răng! Vậy mà coi như bỏ qua ư?"
Ra khỏi quán bar, thanh niên tên Tiểu Nguyễn không nhịn được mở miệng hỏi.
Thanh niên đứng giữa bình tĩnh nói:
"Tên đầu gà kia đã bị cảnh sát bắt thì cũng thôi, nhưng nguồn tiêu thụ bên phía nhà họ Hoàng cũng đứt gãy thì lại có chút khó hiểu".
"Đại ca nói có lý!", Tiểu Nguyễn gật đầu:
"Đã thế thì tạm tha cho tên nhóc kia một mạng vậy. Nếu không phải chúng ta có chuyện quan trọng cần làm thì cậu ta đã là một cái xác rồi".
"Tên nhóc đánh Tiểu Lỗ bị thương chắc chắn không phải người bình thường!"
-------------------
"Đẹp ghê, đặc biệt là khí chất, y như mỹ nhân cổ đại vậy!"
Cô gái ấy chính là Tần Liên.
"Mẹ kiếp, không phải người đẹp đó tìm tên nhóc uống rượu kia đó chứ!"
"Lẽ nào là bạn gái cậu ta?"
"Anh Lâm, có phải anh đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới uống nhiều như vậy".
"Sao cô lại tới đây?", thấy Tần Liên, Lâm Hàn hơi sửng sốt hỏi.
"Có một người tên Ngô Xuyên đến khách sạn Hilton đưa đồ cho anh, sau đó nói với tôi anh đang ở quán bar Danh Hào. Anh ta bảo tôi đến ngồi với anh, hỏi thử xem có phải anh gặp chuyện gì không, nên tôi tới".
"Được rồi!"
Lâm Hàn cười bất lực: "Cô đã đến thì uống với tôi vài ly đi".
Ly rượu mạnh nóng bỏng rót thẳng xuống bụng, Lâm Hàn cảm thấy cổ họng và lồng ngực như bị lửa đốt, nóng rát cồn cào, dạ dày chợt quặn lên.
Ọe!
"Anh Lâm, anh đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa!"
Tần Liên vội bước tới, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hàn, trông thấy bộ dáng này của anh, lòng cô vô cùng đau.
Lâm Hàn xua tay.
"Người đẹp ơi, em tìm bạn trai kiểu gì mà chỉ biết uống rượu thế, bỏ mặc một cô gái xinh đẹp như em vậy, chậc chậc chậc!"
"Người đẹp này, hay là em làm bạn gái anh đi, chưa nói tới chuyện khác, nhưng anh chắc chắn sẽ không uống rượu một mình mà mặc kệ em đâu".
Thanh niên lại nói, anh ta có gương mặt ngăm đen, hai bên gò má hơi lõm xuống, nhìn thì như có chút lai tây.
Tần Liên giật mình, khuôn mặt ửng đỏ.
Bị người ta tưởng rằng là bạn gái Lâm Hàn, nó khiến nhịp tim cô ấy đập có chút nhanh.
Thanh niên lấy điện thoại ra, mở mã QR trên wechat lên.
"Thôi, tôi không thích tùy tiện kết bạn với người khác".
"Anh Lâm, anh cũng uống nhiều rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi!"
"Được..."
Mặc dù tâm trạng mình không tốt, nhưng vẫn biết cách xử sự.
Nếu được thì cố gắng không gây rắc rối cho người khác, Tần Liên bỗng đến trông anh, anh đã rất vui rồi.
Thấy Lâm Hàn muốn đứng lên, nhưng bước chân lại loạng choạng, Tần Liên lập tức đỡ lấy cánh tay anh.
"Người đẹp à, đừng đi mà, kết bạn đã rồi hẵng đi!"
"Tên nhóc này chính là một con ma men, em quan tâm cậu ta làm gì!"
Anh ta nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên nét khinh bỉ:
"Người như thế, không xứng với em!"
Thanh niên nói xong, vẻ khinh bỉ càng hiện rõ trong ánh mắt.
Lâm Hàn nghe thấy câu đó, trong đầu lại hiện lên cảnh Dương Lệ nói câu đó với anh lúc ở nhà.
Anh giơ chân phải lên, đạp mạnh về phía trước.
"Á, đau chết mất!"
Anh ta ôm mông hét, đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác như bị nứt xương chậu luôn rồi.
Thanh niên nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
"Tôi chẳng những muốn đá anh, mà còn muốn tát anh cơ!"
Chát!
Tiếng tát tai giòn tan lập tức vang lên.
Vì vậy, một tát đó anh đã dùng hết sức mạnh.
Sau tiếng tát còn có tiếng "rắc" giòn rụm vang lên, thanh niên tóc vàng trực tiếp bị sái cổ.
Một búng máu phun ra từ trong miệng anh ta, bên trong còn kèm theo vài cái răng.
"Đau quá!"
"Chuyện gì vậy?"
Tiếng động lớn như thế lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar.
Ba người đó đều có gương mặt ngăm đen, mặc jaket đen, hai tay đút trong túi áo.
"Tiểu Lỗ? Ai đánh cậu?"
"Chính là thằng nhóc đó!"
Tên tóc vàng chỉ vào Lâm Hàn, ánh mắt tràn ngập oán hận đáp.
Tên bên trái nhìn Lâm Hàn, nhướng mày, tay đặt trong túi áo hơi rút ra, một cái cán súng đen thui chợt lộ ra.
Tuy Lâm Hàn uống say, nhưng đôi mắt vẫn híp lại.
"Tiểu Nguyễn, chuyện này chắc hẳn do Tiểu Lỗ gây sự với người ta trước, cậu ta bị đánh hoàn toàn là tự làm tự chịu".
Anh ta sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn cất súng đi.
Thanh niên đứng giữa liếc nhìn Lâm Hàn một cái, sau đó quay đầu, sải bước rời đi.
Trông anh ta cũng khoảng 20 tuổi, nhìn rất trẻ, nhưng nói chuyện lại rất chín chắn, khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo.
"Đại ca, tại sao không cho em ra tay? Tiểu Lỗ còn bị cậu ta đánh gãy răng! Vậy mà coi như bỏ qua ư?"
Ra khỏi quán bar, thanh niên tên Tiểu Nguyễn không nhịn được mở miệng hỏi.
Thanh niên đứng giữa bình tĩnh nói:
"Tên đầu gà kia đã bị cảnh sát bắt thì cũng thôi, nhưng nguồn tiêu thụ bên phía nhà họ Hoàng cũng đứt gãy thì lại có chút khó hiểu".
"Đại ca nói có lý!", Tiểu Nguyễn gật đầu:
"Đã thế thì tạm tha cho tên nhóc kia một mạng vậy. Nếu không phải chúng ta có chuyện quan trọng cần làm thì cậu ta đã là một cái xác rồi".
"Tên nhóc đánh Tiểu Lỗ bị thương chắc chắn không phải người bình thường!"
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.