Chương 237: Cuộc chiến đấu ác liệt
Dương Phi
04/05/2021
Vèo!
Vèo!
Vèo!
...
Từng viên đạn xé rách không khí bắn về phía Lâm Hàn.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Ngô Xuyên và hai tên đàn em kia đều trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ anh Mao đang ngất bỗng nhiên tỉnh lại.
Càng không ngờ tới Lý Vọng Sơn ra tay tàn nhẫn như vậy, cảm thấy có gì đó là lạ đã lập tức bảo người ta nổ súng.
Sắc mặt Lâm Hàn có chút âm trầm, thấy đám vệ sĩ kia giơ súng lên, anh lập tức phản ứng lại giơ tay túm lấy bả vai anh Mao, lôi gã đến trước mặt.
Ngay sau đó.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
...
Từng lỗ máu bắn tung tóe trước ngực anh Mao.
Cơ thể gã không ngừng co giật, miệng hộc máu.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh Mao đã bị bắn thành cái sàng, vô số lỗ máu xuất hiện chi chít trên lồng ngực gã, máu chảy giàn giụa.
"Anh Sơn..."
Anh Mao trợn mắt khó có thể tin nhìn Lý Vọng Sơn.
Gã không thể tin nổi mình lại chết trong tay đàn em của Lý Vọng Sơn.
Mà lúc này, Lâm Hàn cũng hành động:
"Lên!"
Anh quát một tiếng, giọng nói vang vọng khắp phòng.
Sau đó, anh biến thành một cái bóng lao tới chỗ Lý Vọng Sơn.
Ngô Xuyên và hai tên đàn em cũng giật mình tỉnh lại, rút súng ra, nhắm ngay hắn ta rồi bóp cò!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
...
Lý Vọng Sơn lăn lộn xã hội, lăn lê bò lết biết bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Khi thấy tất cả viên đạn đều bắn hết lên người anh Mao, hắn ta đã nhảy lên vòng đến phía sau sô pha, rồi co giò chạy về lối thoát hiểm trong phòng.
Tiếp theo, Lâm Hàn vừa xuất hiện đã có một tên vệ sĩ cản trước mặt anh.
Tên đó mới giơ súng lên định bắn chết Lâm Hàn.
Nhưng đã có một viên đạn bắn thẳng vào giữa trán gã, tạo thành một lỗ máu.
Cơ thể gã mềm nhũn, ngã xuống đất.
Một phát kia là do Ngô Xuyên bắn.
Lâm Hàn nhìn về lối thoát hiểm, Lý Vọng Sơn đã nhanh chóng bỏ trốn mất tăm.
Đám vệ sĩ còn lại đều nổ súng bắn về phía Lâm Hàn và Ngô Xuyên.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng không ngừng vang lên.
Lâm Hàn lộn người một cái chui xuống dưới gầm bàn.
Choang!
Choang!
Tia lửa bắn ra, mấy viên đạn kia ghim vào trên bàn.
"Giết người rồi!"
"Chạy mau!"
Những cô gái tiếp rượu trong phòng sợ hãi hét lên, mặt mày trắng bệch, bỏ chạy ra ngoài.
Ngô Xuyên cũng nhanh chóng tìm một chỗ núp, vừa tránh vừa nổ súng.
Keng keng keng!
Choảng choảng choảng!
Người hai phe bắt đầu sống mái với nhau.
Dưới gầm bàn, Lâm Hàn nhặt mấy chiếc đũa dưới đất lên.
Anh đảo mắt, xác định vị trí của mấy tên vệ sĩ trong phòng, cơ bắp cả người kéo căng. Tấm lưng anh gồng lên y như một con báo chuẩn bị đi săn.
Giây tiếp theo!
Bộp!
Mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, chân phải Lâm Hàn giậm xuống, cơ thể anh giống như một viên đạn pháo đột ngột bắn ra.
Vèo!
Cả người anh hóa thành một bóng đen kì lạ khiến người ta hoa cả mắt.
Đó là tốc độ nhanh đến cùng cực.
Cộng thêm ánh đèn trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo sẵn, nên mấy tên vệ sĩ hoàn toàn không xác định được vị trí của Lâm Hàn.
Lâm Hàn vung tay phải lên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Mấy chiếc đũa kia xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai phóng đi.
Ở tốc độ cao, chúng nó lập tức biến thành những mũi tên sắc nhọn.
Phụt!
Phụt!
Máu bắn ra, có mấy tên cầm súng đã bị chiếc đũa đâm thủng cổ tay.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Súng của bọn họ rớt xuống đất.
"Tên đó đâu?"
"Ở đâu rồi!"
"Mau bắn đi!"
Sắc mặt mấy tên vệ sĩ còn lại chợt thay đổi hẳn, ánh mắt đảo lia lịa tìm kiếm vị trí của Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn lại linh hoạt như một chú khỉ, lúc thì xuất hiện ở trong góc, lúc thì nhảy lên trên bàn.
Ánh đèn thì lờ mờ, đợi bọn họ thấy rồi nổ súng, Lâm Hàn đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Lại có ba âm thanh trầm đục vang lên, máu bắn tung tóe, theo sát sau đó là tiếng hét thảm.
Ba tên vệ sĩ cuối cùng đều rớt hết súng, ôm lấy cổ tay, đau đớn rên rỉ.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ quanh quẩn.
...
Lâm Hàn nhấn công tắc, cả căn phòng chợt bừng sáng.
Anh nhìn lại, tổng cộng có tám tên vệ sĩ, chết một, còn bảy, đều rớt hết súng.
"Không được nhúc nhích!"
"Ngồi im! Ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, không thì tao sẽ nổ súng đấy!"
Ngô Xuyên giơ súng, mặt mày đanh lại, hét lên với đám vệ sĩ.
Vai trái anh ta vẫn đang rỉ máu.
Tim Ngô Xuyên đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ, bốn người đọ súng với tám tên vệ sĩ, phần thắng gần như bằng không.
May mà Lâm Hàn ra tay nhanh chóng quyết đoán, đánh bại đám vệ sĩ kia, không thì càng kéo dài, sẽ càng rắc rối.
Còn hai tên đàn em do anh ta dẫn tới thì đang nghiến răng, nhịn đau.
Một người chân trái run lẩy bẩy, chảy đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cũng bị thương.
Ban nãy sống mái với nhau, súng đạn chẳng có mắt nên bị thương là điều khó tránh khỏi, không phải vết thương chí mạng đã may mắn lắm rồi.
Bảy tên vệ sĩ kia đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.
Lý Vọng Sơn đã bỏ chạy, giờ phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì.
"Ha ha, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Ngô Xuyên", một tên vệ sĩ ngẩng đầu lên, nhận ra Ngô Xuyên thì cười lạnh, nhìn anh ta như xem một người sắp chết:
"Tụi bay đang tự tìm chết đó, anh Sơn đã chạy thoát, đợi anh ấy dẫn người tới, tụi bay sẽ chết hết. Hơn nữa, gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn những người khác cũng sẽ tới, tụi bay đừng hòng còn sống bước ra ngoài!"
"Những người khác?"
Ngô Xuyên cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường:
"Ngại quá, nếu đến vì Lý Vọng Sơn, tụi tao sẽ không chỉ dẫn theo chút người như thế đâu!"
Rầm!
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám đàn em khoảng mười mấy người bước vào, tất cả đều là người của Ngô Xuyên.
Bên ngoài cửa còn đứng mấy chục người, bao vây lấy căn phòng đến con kiến cũng không lọt được.
Bảy tên vệ sĩ ngồi chồm hổm trên đất thấy bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, trước khi Ngô Xuyên đến đã chuẩn bị đầy đủ dẫn theo rất nhiều người rồi.
Lúc chưa lên lầu 4, Ngô Xuyên đã nhắn tin bảo bọn họ chuẩn bị ra tay.
"Sao rồi?"
Ngô Xuyên mở miệng hỏi.
"Đám đàn em và vệ sĩ đã bị khống chế hết rồi ạ", một tên đàn em trả lời:
"Tổng cộng có hơn bốn mươi tên, xảy ra chút va chạm nên bên ta có năm người bị thương".
"Không chết ai là được rồi", Ngô Xuyên gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói:
"Đúng rồi, Lý Vọng Sơn đã chạy thoát!"
Anh ta lập tức sa sầm mặt mày, Lý Vọng Sơn đã thoát, mất nhiều sức người và sức của như vậy, cuối cùng lại chẳng được gì.
Quan trọng là sau này muốn tìm được nơi ở của hắn ta sẽ càng khó khăn hơn.
"Anh Hàn, tên Lý Vọng Sơn kia...", Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn nói.
"Yên tâm, hắn ta không chạy thoát được đâu".
Lâm Hàn cười, anh đã có sắp xếp trước để phòng hờ Lý Vọng Sơn chạy trốn từ lối thoát hiểm rồi.
Bịch bịch bịch!
Có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo là tiếng cười to:
"Ha ha ha, cậu Lâm, Lý Vọng Sơn đã bị tôi bắt được rồi!"
Anh Long dẫn theo đàn em bước vào, Lý Vọng Sơn bị trói gô lại ném tới trước mặt Lâm Hàn.
Bịch!
Cú ngã đó đau đến nỗi khiến hắn ta nhe răng nhếch miệng.
-------------------
Vèo!
Vèo!
...
Từng viên đạn xé rách không khí bắn về phía Lâm Hàn.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Ngô Xuyên và hai tên đàn em kia đều trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ anh Mao đang ngất bỗng nhiên tỉnh lại.
Càng không ngờ tới Lý Vọng Sơn ra tay tàn nhẫn như vậy, cảm thấy có gì đó là lạ đã lập tức bảo người ta nổ súng.
Sắc mặt Lâm Hàn có chút âm trầm, thấy đám vệ sĩ kia giơ súng lên, anh lập tức phản ứng lại giơ tay túm lấy bả vai anh Mao, lôi gã đến trước mặt.
Ngay sau đó.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
...
Từng lỗ máu bắn tung tóe trước ngực anh Mao.
Cơ thể gã không ngừng co giật, miệng hộc máu.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh Mao đã bị bắn thành cái sàng, vô số lỗ máu xuất hiện chi chít trên lồng ngực gã, máu chảy giàn giụa.
"Anh Sơn..."
Anh Mao trợn mắt khó có thể tin nhìn Lý Vọng Sơn.
Gã không thể tin nổi mình lại chết trong tay đàn em của Lý Vọng Sơn.
Mà lúc này, Lâm Hàn cũng hành động:
"Lên!"
Anh quát một tiếng, giọng nói vang vọng khắp phòng.
Sau đó, anh biến thành một cái bóng lao tới chỗ Lý Vọng Sơn.
Ngô Xuyên và hai tên đàn em cũng giật mình tỉnh lại, rút súng ra, nhắm ngay hắn ta rồi bóp cò!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
...
Lý Vọng Sơn lăn lộn xã hội, lăn lê bò lết biết bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Khi thấy tất cả viên đạn đều bắn hết lên người anh Mao, hắn ta đã nhảy lên vòng đến phía sau sô pha, rồi co giò chạy về lối thoát hiểm trong phòng.
Tiếp theo, Lâm Hàn vừa xuất hiện đã có một tên vệ sĩ cản trước mặt anh.
Tên đó mới giơ súng lên định bắn chết Lâm Hàn.
Nhưng đã có một viên đạn bắn thẳng vào giữa trán gã, tạo thành một lỗ máu.
Cơ thể gã mềm nhũn, ngã xuống đất.
Một phát kia là do Ngô Xuyên bắn.
Lâm Hàn nhìn về lối thoát hiểm, Lý Vọng Sơn đã nhanh chóng bỏ trốn mất tăm.
Đám vệ sĩ còn lại đều nổ súng bắn về phía Lâm Hàn và Ngô Xuyên.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng không ngừng vang lên.
Lâm Hàn lộn người một cái chui xuống dưới gầm bàn.
Choang!
Choang!
Tia lửa bắn ra, mấy viên đạn kia ghim vào trên bàn.
"Giết người rồi!"
"Chạy mau!"
Những cô gái tiếp rượu trong phòng sợ hãi hét lên, mặt mày trắng bệch, bỏ chạy ra ngoài.
Ngô Xuyên cũng nhanh chóng tìm một chỗ núp, vừa tránh vừa nổ súng.
Keng keng keng!
Choảng choảng choảng!
Người hai phe bắt đầu sống mái với nhau.
Dưới gầm bàn, Lâm Hàn nhặt mấy chiếc đũa dưới đất lên.
Anh đảo mắt, xác định vị trí của mấy tên vệ sĩ trong phòng, cơ bắp cả người kéo căng. Tấm lưng anh gồng lên y như một con báo chuẩn bị đi săn.
Giây tiếp theo!
Bộp!
Mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, chân phải Lâm Hàn giậm xuống, cơ thể anh giống như một viên đạn pháo đột ngột bắn ra.
Vèo!
Cả người anh hóa thành một bóng đen kì lạ khiến người ta hoa cả mắt.
Đó là tốc độ nhanh đến cùng cực.
Cộng thêm ánh đèn trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo sẵn, nên mấy tên vệ sĩ hoàn toàn không xác định được vị trí của Lâm Hàn.
Lâm Hàn vung tay phải lên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Mấy chiếc đũa kia xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai phóng đi.
Ở tốc độ cao, chúng nó lập tức biến thành những mũi tên sắc nhọn.
Phụt!
Phụt!
Máu bắn ra, có mấy tên cầm súng đã bị chiếc đũa đâm thủng cổ tay.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Súng của bọn họ rớt xuống đất.
"Tên đó đâu?"
"Ở đâu rồi!"
"Mau bắn đi!"
Sắc mặt mấy tên vệ sĩ còn lại chợt thay đổi hẳn, ánh mắt đảo lia lịa tìm kiếm vị trí của Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn lại linh hoạt như một chú khỉ, lúc thì xuất hiện ở trong góc, lúc thì nhảy lên trên bàn.
Ánh đèn thì lờ mờ, đợi bọn họ thấy rồi nổ súng, Lâm Hàn đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Lại có ba âm thanh trầm đục vang lên, máu bắn tung tóe, theo sát sau đó là tiếng hét thảm.
Ba tên vệ sĩ cuối cùng đều rớt hết súng, ôm lấy cổ tay, đau đớn rên rỉ.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ quanh quẩn.
...
Lâm Hàn nhấn công tắc, cả căn phòng chợt bừng sáng.
Anh nhìn lại, tổng cộng có tám tên vệ sĩ, chết một, còn bảy, đều rớt hết súng.
"Không được nhúc nhích!"
"Ngồi im! Ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, không thì tao sẽ nổ súng đấy!"
Ngô Xuyên giơ súng, mặt mày đanh lại, hét lên với đám vệ sĩ.
Vai trái anh ta vẫn đang rỉ máu.
Tim Ngô Xuyên đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ, bốn người đọ súng với tám tên vệ sĩ, phần thắng gần như bằng không.
May mà Lâm Hàn ra tay nhanh chóng quyết đoán, đánh bại đám vệ sĩ kia, không thì càng kéo dài, sẽ càng rắc rối.
Còn hai tên đàn em do anh ta dẫn tới thì đang nghiến răng, nhịn đau.
Một người chân trái run lẩy bẩy, chảy đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cũng bị thương.
Ban nãy sống mái với nhau, súng đạn chẳng có mắt nên bị thương là điều khó tránh khỏi, không phải vết thương chí mạng đã may mắn lắm rồi.
Bảy tên vệ sĩ kia đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.
Lý Vọng Sơn đã bỏ chạy, giờ phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì.
"Ha ha, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Ngô Xuyên", một tên vệ sĩ ngẩng đầu lên, nhận ra Ngô Xuyên thì cười lạnh, nhìn anh ta như xem một người sắp chết:
"Tụi bay đang tự tìm chết đó, anh Sơn đã chạy thoát, đợi anh ấy dẫn người tới, tụi bay sẽ chết hết. Hơn nữa, gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn những người khác cũng sẽ tới, tụi bay đừng hòng còn sống bước ra ngoài!"
"Những người khác?"
Ngô Xuyên cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường:
"Ngại quá, nếu đến vì Lý Vọng Sơn, tụi tao sẽ không chỉ dẫn theo chút người như thế đâu!"
Rầm!
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám đàn em khoảng mười mấy người bước vào, tất cả đều là người của Ngô Xuyên.
Bên ngoài cửa còn đứng mấy chục người, bao vây lấy căn phòng đến con kiến cũng không lọt được.
Bảy tên vệ sĩ ngồi chồm hổm trên đất thấy bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, trước khi Ngô Xuyên đến đã chuẩn bị đầy đủ dẫn theo rất nhiều người rồi.
Lúc chưa lên lầu 4, Ngô Xuyên đã nhắn tin bảo bọn họ chuẩn bị ra tay.
"Sao rồi?"
Ngô Xuyên mở miệng hỏi.
"Đám đàn em và vệ sĩ đã bị khống chế hết rồi ạ", một tên đàn em trả lời:
"Tổng cộng có hơn bốn mươi tên, xảy ra chút va chạm nên bên ta có năm người bị thương".
"Không chết ai là được rồi", Ngô Xuyên gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói:
"Đúng rồi, Lý Vọng Sơn đã chạy thoát!"
Anh ta lập tức sa sầm mặt mày, Lý Vọng Sơn đã thoát, mất nhiều sức người và sức của như vậy, cuối cùng lại chẳng được gì.
Quan trọng là sau này muốn tìm được nơi ở của hắn ta sẽ càng khó khăn hơn.
"Anh Hàn, tên Lý Vọng Sơn kia...", Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn nói.
"Yên tâm, hắn ta không chạy thoát được đâu".
Lâm Hàn cười, anh đã có sắp xếp trước để phòng hờ Lý Vọng Sơn chạy trốn từ lối thoát hiểm rồi.
Bịch bịch bịch!
Có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo là tiếng cười to:
"Ha ha ha, cậu Lâm, Lý Vọng Sơn đã bị tôi bắt được rồi!"
Anh Long dẫn theo đàn em bước vào, Lý Vọng Sơn bị trói gô lại ném tới trước mặt Lâm Hàn.
Bịch!
Cú ngã đó đau đến nỗi khiến hắn ta nhe răng nhếch miệng.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.