Chương 559: Kế hoạch thật sự
Dương Phi
06/07/2021
"Cô chủ, cô đừng sốt ruột, ông hai đã dẫn hết các cao thủ của nhà họ Tiêu chúng ta đi đến đó rồi. Bọn họ được ông hai đào tạo có năng lực cực kỳ mạnh, chắc chắn sẽ giải quyết được những kẻ địch ấy!", bác Phúc an ủi.
Tiêu Nhã nghe vậy lại lắc đầu, bất lực nói: "Bác Phúc, bác vẫn chưa hiểu ạ? Những người đập phá hầm mỏ chính là người của nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Bác cảm thấy bọn họ mưu tính lâu như vậy, kế hoạch sẽ không đủ vẹn toàn? Sẽ không nghĩ tới việc cao thủ nhà họ Tiêu chúng ta xuất phát đến đó ư?"
Bác Phúc nghe thấy thế, trái tim chợt lạnh, hỏi: "Vậy ý của cô chủ là?"
Tiêu Nhã thở dài, nói: "Quá trễ rồi, có lẽ giờ tôi và chú hai có cố cứu vãn thế nào cũng chẳng xoay chuyển được đâu. Hai nhà quý tộc bắt tay cùng những thế gia phụ thuộc, còn mưu tính chuẩn bị lâu như vậy, một mình nhà chúng ta sao có thể đối phó lại? Bọn họ chắc chắn còn có bước tiếp theo. Dù sao thì phá hoại hầm mỏ chỉ khiến chúng ta tổn thất cực lớn, cũng không mang lại lợi ích gì nhiều cho họ. Tôi đoán, chẳng bao lâu nữa, bên phía chính phủ sẽ cho người xuống tìm cớ để điều tra. Đến lúc đó, mỏ khai thác than nhà ta sẽ bị đóng cửa hết, thậm chí là phải bồi thường một số tiền khổng lồ hoặc còn có thể ngồi tù. Và khi ấy, mới chính là lúc kế hoạch chia cắt nhà họ Tiêu của đám người nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt đầu!"
"Cái gì? Chia cắt nhà họ Tiêu chúng ta ư?"
Bác Phúc nghe vậy chợt biến sắc, có chút không tài nào tin nổi. Ban đầu, bác ấy nghĩ rằng lần này chỉ là hai nhà họ Khương và Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt tay nhau đối phó nhà họ Tiêu, khiến nhà mình chịu tổn thất nghiêm trọng mà thôi. Ai ngờ thực tế lại muốn ăn chia toàn bộ nhà họ Tiêu.
"Vậy cô chủ, chúng ta còn cách nào không?", sắc mặt bác Phúc trở nên khó coi hỏi. Dù là ai cũng không ngờ một quý tộc lớn có thể tác động đến nền kinh tế đất nước như nhà họ Tiêu, lại có ngày sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt vong.
Tiêu Nhã lắc đầu, nói: "Quá muộn rồi, giờ nghĩ cách cũng chẳng có tác dụng gì. Kế hoạch của họ bí mật như thế, đương nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vốn sẽ không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào, muốn lật ngược ván cờ, thật sự rất khó. Bác Phúc, bác mau liên lạc với bố cháu đi, có lẽ chỉ có người bên phía ông ấy mới có cách, còn lại đều vô dụng thôi, chẳng có ích gì đâu".
"Vâng, vâng, tôi sẽ đi liên lạc với ông chủ ngay", bác Phúc gật đầu rồi vội vã rời đi.
Còn Tiêu Nhã, cô ấy nhìn nhà họ Tiêu trống vắng không một ai, cũng hơi nản, không biết làm sao mới được.
Trong những năm được rèn luyện vừa qua, cô ấy đã có kha khá kinh nghiệm, cũng đoán sơ được kế hoạch của đối phương, nhưng bảo Tiêu Nhã nghĩ cách để giải quyết thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ ra được.
Ở trước mặt sự chênh lệch về sức mạnh, đào đâu ra cách gì nữa? Huống chi, đối phương còn có một bản kế hoạch kín kẽ và bí mật như vậy.
Tiêu Nhã chợt cảm thấy bất lực, đối diện với sức mạnh ấy, chỉ với sức một mình cô ấy dường như có vẻ chẳng đáng là gì.
Mà khi nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia ra tay với nhà họ Tiêu thì các gia tộc khác cũng nhận được tin tức, trong đó có cả nhà họ Vương.
"Chuyện này là sao? Cũng có người dám ra tay với nhà họ Tiêu ư? Bọn họ muốn chết à?", Vương Vĩnh có hơi không hiểu nổi nói.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Vương Vĩnh, cũng là ông chủ nhà họ Vương - Vương Thiên lắc đầu nói: "Dường như bố đã ngửi được mùi âm mưu đâu đây rồi. Lần này, bọn họ dám ra tay với nhà họ Tiêu, thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Con cứ chờ xem đi, đợt này nhà họ lành ít dữ nhiều rồi".
"Ghê gớm vậy á? Không biết bọn họ là ai nhỉ?", Vương Vĩnh cảm thán nói.
Vương Thiên nhíu mày hỏi: "Những cao thủ chúng ta cử đi vẫn chưa trở lại hả? Cái lúc nhạy cảm này, cao thủ của gia tộc không ở trong nhà, thật sự rất nguy hiểm, mau gọi bọn họ về đi".
Vương Vĩnh nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên lúng túng, đáp: "Bố, từ tối qua đã không liên lạc được với họ rồi, mãi về sau cũng chẳng có tin tức nào, và cũng chẳng thấy ai trở về".
"Cái gì?", sắc mặt Vương Thiên chợt thay đổi hẳn, nói: "Bọn họ đều đã được đào tạo rất lâu, không thể nào không liên lạc với chúng ta được, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng thế cũng vô lý, dù đã xảy ra chuyện, cũng không thể bị một mẻ bắt hết, rồi lại chẳng ai đến báo với chúng ta cả. Huống chi, đối phương còn là một tên nổi tiếng trên mạng nhỏ nhoi thôi".
Vương Vĩnh gãi đầu, cũng không hiểu, một tên nổi tiếng trên mạnh nhỏ nhoi như cậu ta sống được dưới trận ám sát đã may mắn lắm rồi, chứ nói chi là làm cao thủ nhà họ Vương bị thương?
Mà lúc này, có một thanh niên đi tới nhà chính nhà họ Vương.
"Báo với ông chủ mấy người rằng tôi là người mà nhà họ Khương cử đến", giọng điệu thanh niên rất kiêu ngạo, giống như nói chuyện với người trong gia tộc này là đang hạ thấp thân phận của cậu ta vậy.
Bảo vệ nhà họ Vương thấy cậu ta lạ hoắc, đang tính đuổi đi thì nghe thấy mấy chữ nhà họ Khương bèn vội vã cúi đầu.
"Anh chờ một lát, tôi phải đi thông báo cái đã", bảo vệ nói xong liền rời đi.
Nháy mắt, bảo vệ lại chạy về, cực kỳ kính cẩn mời thanh niên này vào nhà.
Chẳng bao lâu sau, thanh niên đã gặp được Vương Thiên và Vương Vĩnh ở trong phòng khách một cách dễ dàng.
"Cậu là?", Vương Thiên dè dặt hỏi, đừng thấy ông ta là ông chủ nhà họ Vương, nhưng dù đối mặt với một tên bảo vệ trông cửa của quý tộc thôi, ông ta cũng không dám chọc rồi.
Sự chênh lệch giữa quý tộc và thế gia thật sự rất lớn.
"Tôi tên Khương Nhạc, là người nhà họ Khương cử đế, lần này tới là cho các người một cơ hội để làm thế gia phụ thuộc vào nhà chúng tôi", mặt mày Khương Nhạc tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn nói.
Vương Thiên và Vương Vĩnh nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó hiểu, không hiểu đối phương đến đây để làm gì.
Khương Nhạc đã sớm đoán được cảnh này, giải thích: "Chắc mấy người biết chuyện nhà họ Tiêu rồi nhỉ? Tôi nói thẳng với ông luôn, người ra tay với nhà họ Tiêu chính là hai nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Lần hành động này đã được lên kế hoạch từ lâu, ít nhất cũng sẽ khiến nhà họ Tiêu tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là diệt bọn họ!"
"Cái gì? Tiêu diệt nhà họ Tiêu ư? Không thể nào, đó là quý tộc đấy", Vương Vĩnh khó có thể tin nói, thực lực của quý tộc là điều mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
"Biết chắc loại người thiển cận như các người sẽ không tin mà", Khương Nhạc cười khẩy, nói: "Cậu cho rằng chỉ là phá hoại thôi à? Sáng mai, nhà họ Khương sẽ bị người của cơ quan nhà nước điều tra, đến lúc đó, bọn họ sẽ phải bồi thường một số tiền khổng lồ và ngồi tù. Mà khi ấy, kế hoạch của chúng tôi mới chính thức bắt đầu, lần này, nhà họ Tiêu chết chắc rồi!"
Vương Vĩnh và Vương Thiên nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Bọn họ không ngờ con quái vật khổng lồ như nhà họ Tiêu, giờ đây lại gặp phải nguy cơ lớn đến thế.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hai nhà họ Khương và họ Chu đều là những quý tộc mạnh, đặc biệt là nhà họ Chu, bọn họ là quý tộc mạnh nhất đứng đầu trong bốn nhà. Hai quý tộc lớn không biết bắt tay với nhau từ lúc nào, giờ đột nhiên ra tay, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể chống đỡ nổi?
Tiêu Nhã nghe vậy lại lắc đầu, bất lực nói: "Bác Phúc, bác vẫn chưa hiểu ạ? Những người đập phá hầm mỏ chính là người của nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Bác cảm thấy bọn họ mưu tính lâu như vậy, kế hoạch sẽ không đủ vẹn toàn? Sẽ không nghĩ tới việc cao thủ nhà họ Tiêu chúng ta xuất phát đến đó ư?"
Bác Phúc nghe thấy thế, trái tim chợt lạnh, hỏi: "Vậy ý của cô chủ là?"
Tiêu Nhã thở dài, nói: "Quá trễ rồi, có lẽ giờ tôi và chú hai có cố cứu vãn thế nào cũng chẳng xoay chuyển được đâu. Hai nhà quý tộc bắt tay cùng những thế gia phụ thuộc, còn mưu tính chuẩn bị lâu như vậy, một mình nhà chúng ta sao có thể đối phó lại? Bọn họ chắc chắn còn có bước tiếp theo. Dù sao thì phá hoại hầm mỏ chỉ khiến chúng ta tổn thất cực lớn, cũng không mang lại lợi ích gì nhiều cho họ. Tôi đoán, chẳng bao lâu nữa, bên phía chính phủ sẽ cho người xuống tìm cớ để điều tra. Đến lúc đó, mỏ khai thác than nhà ta sẽ bị đóng cửa hết, thậm chí là phải bồi thường một số tiền khổng lồ hoặc còn có thể ngồi tù. Và khi ấy, mới chính là lúc kế hoạch chia cắt nhà họ Tiêu của đám người nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt đầu!"
"Cái gì? Chia cắt nhà họ Tiêu chúng ta ư?"
Bác Phúc nghe vậy chợt biến sắc, có chút không tài nào tin nổi. Ban đầu, bác ấy nghĩ rằng lần này chỉ là hai nhà họ Khương và Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt tay nhau đối phó nhà họ Tiêu, khiến nhà mình chịu tổn thất nghiêm trọng mà thôi. Ai ngờ thực tế lại muốn ăn chia toàn bộ nhà họ Tiêu.
"Vậy cô chủ, chúng ta còn cách nào không?", sắc mặt bác Phúc trở nên khó coi hỏi. Dù là ai cũng không ngờ một quý tộc lớn có thể tác động đến nền kinh tế đất nước như nhà họ Tiêu, lại có ngày sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt vong.
Tiêu Nhã lắc đầu, nói: "Quá muộn rồi, giờ nghĩ cách cũng chẳng có tác dụng gì. Kế hoạch của họ bí mật như thế, đương nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vốn sẽ không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào, muốn lật ngược ván cờ, thật sự rất khó. Bác Phúc, bác mau liên lạc với bố cháu đi, có lẽ chỉ có người bên phía ông ấy mới có cách, còn lại đều vô dụng thôi, chẳng có ích gì đâu".
"Vâng, vâng, tôi sẽ đi liên lạc với ông chủ ngay", bác Phúc gật đầu rồi vội vã rời đi.
Còn Tiêu Nhã, cô ấy nhìn nhà họ Tiêu trống vắng không một ai, cũng hơi nản, không biết làm sao mới được.
Trong những năm được rèn luyện vừa qua, cô ấy đã có kha khá kinh nghiệm, cũng đoán sơ được kế hoạch của đối phương, nhưng bảo Tiêu Nhã nghĩ cách để giải quyết thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ ra được.
Ở trước mặt sự chênh lệch về sức mạnh, đào đâu ra cách gì nữa? Huống chi, đối phương còn có một bản kế hoạch kín kẽ và bí mật như vậy.
Tiêu Nhã chợt cảm thấy bất lực, đối diện với sức mạnh ấy, chỉ với sức một mình cô ấy dường như có vẻ chẳng đáng là gì.
Mà khi nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia ra tay với nhà họ Tiêu thì các gia tộc khác cũng nhận được tin tức, trong đó có cả nhà họ Vương.
"Chuyện này là sao? Cũng có người dám ra tay với nhà họ Tiêu ư? Bọn họ muốn chết à?", Vương Vĩnh có hơi không hiểu nổi nói.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Vương Vĩnh, cũng là ông chủ nhà họ Vương - Vương Thiên lắc đầu nói: "Dường như bố đã ngửi được mùi âm mưu đâu đây rồi. Lần này, bọn họ dám ra tay với nhà họ Tiêu, thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Con cứ chờ xem đi, đợt này nhà họ lành ít dữ nhiều rồi".
"Ghê gớm vậy á? Không biết bọn họ là ai nhỉ?", Vương Vĩnh cảm thán nói.
Vương Thiên nhíu mày hỏi: "Những cao thủ chúng ta cử đi vẫn chưa trở lại hả? Cái lúc nhạy cảm này, cao thủ của gia tộc không ở trong nhà, thật sự rất nguy hiểm, mau gọi bọn họ về đi".
Vương Vĩnh nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên lúng túng, đáp: "Bố, từ tối qua đã không liên lạc được với họ rồi, mãi về sau cũng chẳng có tin tức nào, và cũng chẳng thấy ai trở về".
"Cái gì?", sắc mặt Vương Thiên chợt thay đổi hẳn, nói: "Bọn họ đều đã được đào tạo rất lâu, không thể nào không liên lạc với chúng ta được, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng thế cũng vô lý, dù đã xảy ra chuyện, cũng không thể bị một mẻ bắt hết, rồi lại chẳng ai đến báo với chúng ta cả. Huống chi, đối phương còn là một tên nổi tiếng trên mạng nhỏ nhoi thôi".
Vương Vĩnh gãi đầu, cũng không hiểu, một tên nổi tiếng trên mạnh nhỏ nhoi như cậu ta sống được dưới trận ám sát đã may mắn lắm rồi, chứ nói chi là làm cao thủ nhà họ Vương bị thương?
Mà lúc này, có một thanh niên đi tới nhà chính nhà họ Vương.
"Báo với ông chủ mấy người rằng tôi là người mà nhà họ Khương cử đến", giọng điệu thanh niên rất kiêu ngạo, giống như nói chuyện với người trong gia tộc này là đang hạ thấp thân phận của cậu ta vậy.
Bảo vệ nhà họ Vương thấy cậu ta lạ hoắc, đang tính đuổi đi thì nghe thấy mấy chữ nhà họ Khương bèn vội vã cúi đầu.
"Anh chờ một lát, tôi phải đi thông báo cái đã", bảo vệ nói xong liền rời đi.
Nháy mắt, bảo vệ lại chạy về, cực kỳ kính cẩn mời thanh niên này vào nhà.
Chẳng bao lâu sau, thanh niên đã gặp được Vương Thiên và Vương Vĩnh ở trong phòng khách một cách dễ dàng.
"Cậu là?", Vương Thiên dè dặt hỏi, đừng thấy ông ta là ông chủ nhà họ Vương, nhưng dù đối mặt với một tên bảo vệ trông cửa của quý tộc thôi, ông ta cũng không dám chọc rồi.
Sự chênh lệch giữa quý tộc và thế gia thật sự rất lớn.
"Tôi tên Khương Nhạc, là người nhà họ Khương cử đế, lần này tới là cho các người một cơ hội để làm thế gia phụ thuộc vào nhà chúng tôi", mặt mày Khương Nhạc tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn nói.
Vương Thiên và Vương Vĩnh nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó hiểu, không hiểu đối phương đến đây để làm gì.
Khương Nhạc đã sớm đoán được cảnh này, giải thích: "Chắc mấy người biết chuyện nhà họ Tiêu rồi nhỉ? Tôi nói thẳng với ông luôn, người ra tay với nhà họ Tiêu chính là hai nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Lần hành động này đã được lên kế hoạch từ lâu, ít nhất cũng sẽ khiến nhà họ Tiêu tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là diệt bọn họ!"
"Cái gì? Tiêu diệt nhà họ Tiêu ư? Không thể nào, đó là quý tộc đấy", Vương Vĩnh khó có thể tin nói, thực lực của quý tộc là điều mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
"Biết chắc loại người thiển cận như các người sẽ không tin mà", Khương Nhạc cười khẩy, nói: "Cậu cho rằng chỉ là phá hoại thôi à? Sáng mai, nhà họ Khương sẽ bị người của cơ quan nhà nước điều tra, đến lúc đó, bọn họ sẽ phải bồi thường một số tiền khổng lồ và ngồi tù. Mà khi ấy, kế hoạch của chúng tôi mới chính thức bắt đầu, lần này, nhà họ Tiêu chết chắc rồi!"
Vương Vĩnh và Vương Thiên nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Bọn họ không ngờ con quái vật khổng lồ như nhà họ Tiêu, giờ đây lại gặp phải nguy cơ lớn đến thế.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hai nhà họ Khương và họ Chu đều là những quý tộc mạnh, đặc biệt là nhà họ Chu, bọn họ là quý tộc mạnh nhất đứng đầu trong bốn nhà. Hai quý tộc lớn không biết bắt tay với nhau từ lúc nào, giờ đột nhiên ra tay, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể chống đỡ nổi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.