Chương 249: Lâm Hàn, một người bình thường
Dương Phi
04/05/2021
"Sao, lúc trước dì ở app Đậu Ngư đã lộ mặt rồi mà. Giờ trên mạng đều là ảnh và video thật của dì", Lâm Hàn cười:
"Lẽ nào, dì đến chỗ tôi còn tính che mặt live tiếp hả?"
"Được, tôi sẽ lộ mặt thật live!"
Kiều La suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng nói.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng này che mặt tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát lộ mặt luôn.
Có rất nhiều người thích xem livestream follow dì ta, giờ Kiều La đã có một lượng fan ruột, fan phong trào khá đông đúc. Tuy đa số là antifan, nhưng cũng là fan.
Lộ mặt live cũng chẳng sao.
Dù sao, lượng fan vẫn ở đấy, có chê Kiều La xấu, nói dì ta là kẻ lừa đảo, thì chắc chắn vẫn sẽ có nhiều quà hơn một nữ streamer bình thường rất nhiều.
"Ừm".
Lâm Hàn gật đầu, Kiều La hiểu được thế là tốt rồi.
Hơn nữa, nếu dì ta đến Sa Ngư che mặt live mà lại bị phát hiện nữa thì app Sa Ngư sẽ mất sạch danh tiếng.
"Nếu cậu Lâm đã đồng ý, Kiều La, dì đến phòng bên cạnh ký hợp đồng đi", quản lý nhân sự nói.
"Vâng!"
Kiều La nhấc chân bước ra ngoài.
Qua hơn 10 phút nữa, cuối cùng Lâm Hàn cũng phỏng vấn xong.
Anh duỗi lưng một cái, nói: "Chuyện bên này giải quyết xong rồi nên tôi đi về đây. À, Kiều La kia đáng để chú trọng đào tạo đấy".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu mà!"
Quản lý Điềm Điềm hỏi: "Kiều La gia nhập vào app Sa Ngư chúng ta, tin ấy vừa ra, có lẽ chưa được vài ngày sẽ leo lên Hot search thôi. Đến lúc đó, app Sa Ngư sẽ nghênh đón một đợt tăng vọt về lượng người xem!"
Lâm Hàn gật đầu, trước khi đi, anh chuyển 2 tỷ vào tài khoản công ty.
Số tiền ấy, ngoài việc dùng để chiêu mộ hai streamer game ra, nào là để đầu tư chương trình I'm the richest, thực hiện các hoạt động tuyên truyền, mua Hot search...
Tóm lại, nếu muốn đưa app Sa Ngư tiến công vào sàn NSD trong vòng một năm thì đòi hỏi rất nhiều thứ.
Như người xem, streamer, dư luận xã hội, độ nổi tiếng, nhà quảng cáo, phía đối tác...
Những điều đó đều phải quăng tiền vào, mà còn là rất rất nhiều tiền.
Sau khi chuyển khoản xong, Lâm Hàn bèn rời khỏi công ty Sa Ngư. Đầu tiên, anh tính gọi điện cho Hàn Hinh Nhi hỏi xem tình hình nhà họ Vương thế nào.
Muốn hợp tác với bên hậu cần nhà họ thì chưa nói đâu xa, ít nhất phải hiểu biết chút đỉnh về người ta.
Có điều trước đó, Lâm Hàn quyết định đến trụ sở chính của siêu thị Hoa Nhuận xem sao đã.
Trụ sở chính của nó nằm ở tầng 2 của tòa nhà Fortune Plaza.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe đến nơi, lên thang máy, đi đến văn phòng của Lương Huy.
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn đến, Lương Huy và Trần Kiệt đều đứng lên chào.
"Đang bận hả?"
Lâm Hàn thấy trên bàn làm việc đặt đủ loại giấy tờ và hợp đồng.
"Đúng vậy".
Trần Kiệt nói: "Tôi vừa xem bảng báo cáo tài chính xong, trước mắt, tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận không mấy lạc quan. Sau khi trả hết nợ nần với bên cung cấp hàng hóa, còn phải tốn tiền xây dựng lòng tin với bên ấy, để mai này mới hợp tác tiếp được".
"Còn nữa, hỉnh ảnh của siêu thị cũng nên thay đổi một chút. Lúc trước bán đồ quá mắc, chỉ chú trọng vào những khách hàng có điều kiện kinh tế. Tôi đề nghị chuyển hướng sang con đường gần gũi với dân hơn, đồng thời tổ chức nhiều hoạt động giảm giá và đẩy mạnh tiêu thụ".
Trần Kiệt vừa đến đã ngồi lên chiếc ghế quản lý tài chính, sau đó liền nghiên cứu thảo luận hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận với Lương Huy.
"Lương Huy, đề nghị đấy được đó. Trước đây, tôi đến siêu thị Hoa Nhuận sắm đồ, có nửa kg đậu hũ cá mà đã mấy trăm tệ. Ông nghĩ lại mà xem, giá mắc thế, ai mua chứ? Hơn nữa, tố chất đám nhân viên bán hàng kia cũng rất tệ, tôi hy vọng ông có thể đưa ra một số cách xử lý tích cực để thay đổi hình ảnh của nó!", Lâm Hàn nhìn Lương Huy nói.
"Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua về hướng phát triển sau này của siêu thị Hoa Nhuận rồi. Đề nghị của quản lý Trần cũng tình cờ trùng với ý tôi", Lương Huy gật đầu nói.
"Ừm, trước mắt thì siêu thị cần bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Tôi tính sơ sơ thì có lẽ là khoảng 100 triệu tệ", Trần Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói:
"Số tiền này, ngoài mua một số hàng hóa trước đây siêu thị không có ra thì còn phải dùng để xử lý mối quan hệ với bên cung hàng".
"Được!"
Lâm Hàn dứt khoát chuyển 100 triệu tệ vào tài khoản bộ quản lý tài chính của Trần Kiệt.
Anh chuyển xong bèn nói: "Ráng làm đi, có thành tích rồi, tôi sẽ không bạc đãi hai người đâu!"
"Vâng, cậu Lâm!"
Trần Kiệt gật đầu.
Còn trong mắt Lương Huy thì lại hiện lên vẻ kích động.
Ban nãy, Trần Kiệt đã nói mục tiêu của Lâm Hàn cho ông ta biết.
Trong vòng một năm, anh sẽ đưa siêu thị Hoa Nhuận thành một công ty thương hiệu!
Đây là chuyện mà trước đây Lương Huy có mơ cũng không dám mơ.
Siêu thị Hoa Nhuận là khởi đầu sự nghiệp của ông ta, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm trí và công sức của Lương Huy.
Tuy giờ ông chủ là Lâm Hàn, nhưng Lương Huy cũng là quản lý lớn nhất. Có thể nhìn thấy nó từng bước một trở thành một thương hiệu thì sao ông ta không kích động cho được?
"Cậu Lâm yên tâm, mục tiêu của cậu, chính là mục tiêu của tôi!", Lương Huy nói với giọng đầy nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc để đạt được điều đó!"
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ nhìn kết quả.
Có ăn nói đao tao búa lớn thế nào cũng vô dụng với anh.
Một tháng sau, nếu Lương Huy không hoàn thành mục tiêu ông ta đặt ra, Lâm Hàn sẽ trực tiếp thay người khác ngồi vào vị trí ấy.
...
Vừa ra khỏi tòa nhà Fortune Plaza, anh tính về nhà luôn.
Lâm Hàn đi về phía xe.
"Xin chào anh ạ!"
Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đang mỉm cười nhìn mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, mặc đồ cao bồi, khiến người ta có cảm giác rất năng động. Tay trái cô ta cầm camera, tay phải cầm microphone. Trên ngực đeo mộ tấm thẻ ghi ba chữ "Thẻ phóng viên".
"Chào cô", Lâm Hàn tò mò hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chào anh, tôi là Tiểu Trần, phóng viên đài truyền hình Đông Hải, chuyện là thế này", phóng viên Tiểu Trần cười nói:
"Gần đây, đài chúng tôi đang quay một chương trình có tên I'm the richest! Nội dung của nó là chọn ngẫu nhiên 30 người bình thường và đưa cho họ 10 triệu tệ để họ trở thành người giàu có".
"Cô tìm đến tôi, vậy là tôi được chọn rồi hả?"
Lâm Hàn nhếch mép có chút bất ngờ cười. Anh là nhà tài trợ chính của I'm the richest! Nhưng không ngờ bọn họ lại mời anh tham gia chương trình này.
"Đúng vậy thưa anh, xin chúc mừng ạ! Để anh khỏi nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo, anh có thể xem thẻ phóng viên của tôi".
Tiểu Trần cầm thẻ đưa đến trước mặt Lâm Hàn.
Theo cô ta, bỗng nhiên có một người lạ đưa cho mình 10 triệu, cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tên đó có phải là lừa đảo hay không.
"Không cần đâu", Lâm Hàn xua tay nói: "Nói có điều kiện gì luôn đi!"
Tiểu Trần giật mình, chợt hiểu, chàng trai này ăn mặc rất bình thường, dù là lừa đảo cũng khó mà lừa được 1000 tệ từ anh ta, cho nên, anh ta mới thản nhiên như thế.
Mà mục tiêu chương trình I'm the richest! tìm kiếm chính là một người bình thường, chàng trai này vừa vặn phù hợp với yêu cầu đó!
"Thưa anh, anh có phải là một người bình thường không?", Tiểu Trần mỉm cười hỏi.
-------------------
"Lẽ nào, dì đến chỗ tôi còn tính che mặt live tiếp hả?"
"Được, tôi sẽ lộ mặt thật live!"
Kiều La suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng nói.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng này che mặt tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát lộ mặt luôn.
Có rất nhiều người thích xem livestream follow dì ta, giờ Kiều La đã có một lượng fan ruột, fan phong trào khá đông đúc. Tuy đa số là antifan, nhưng cũng là fan.
Lộ mặt live cũng chẳng sao.
Dù sao, lượng fan vẫn ở đấy, có chê Kiều La xấu, nói dì ta là kẻ lừa đảo, thì chắc chắn vẫn sẽ có nhiều quà hơn một nữ streamer bình thường rất nhiều.
"Ừm".
Lâm Hàn gật đầu, Kiều La hiểu được thế là tốt rồi.
Hơn nữa, nếu dì ta đến Sa Ngư che mặt live mà lại bị phát hiện nữa thì app Sa Ngư sẽ mất sạch danh tiếng.
"Nếu cậu Lâm đã đồng ý, Kiều La, dì đến phòng bên cạnh ký hợp đồng đi", quản lý nhân sự nói.
"Vâng!"
Kiều La nhấc chân bước ra ngoài.
Qua hơn 10 phút nữa, cuối cùng Lâm Hàn cũng phỏng vấn xong.
Anh duỗi lưng một cái, nói: "Chuyện bên này giải quyết xong rồi nên tôi đi về đây. À, Kiều La kia đáng để chú trọng đào tạo đấy".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu mà!"
Quản lý Điềm Điềm hỏi: "Kiều La gia nhập vào app Sa Ngư chúng ta, tin ấy vừa ra, có lẽ chưa được vài ngày sẽ leo lên Hot search thôi. Đến lúc đó, app Sa Ngư sẽ nghênh đón một đợt tăng vọt về lượng người xem!"
Lâm Hàn gật đầu, trước khi đi, anh chuyển 2 tỷ vào tài khoản công ty.
Số tiền ấy, ngoài việc dùng để chiêu mộ hai streamer game ra, nào là để đầu tư chương trình I'm the richest, thực hiện các hoạt động tuyên truyền, mua Hot search...
Tóm lại, nếu muốn đưa app Sa Ngư tiến công vào sàn NSD trong vòng một năm thì đòi hỏi rất nhiều thứ.
Như người xem, streamer, dư luận xã hội, độ nổi tiếng, nhà quảng cáo, phía đối tác...
Những điều đó đều phải quăng tiền vào, mà còn là rất rất nhiều tiền.
Sau khi chuyển khoản xong, Lâm Hàn bèn rời khỏi công ty Sa Ngư. Đầu tiên, anh tính gọi điện cho Hàn Hinh Nhi hỏi xem tình hình nhà họ Vương thế nào.
Muốn hợp tác với bên hậu cần nhà họ thì chưa nói đâu xa, ít nhất phải hiểu biết chút đỉnh về người ta.
Có điều trước đó, Lâm Hàn quyết định đến trụ sở chính của siêu thị Hoa Nhuận xem sao đã.
Trụ sở chính của nó nằm ở tầng 2 của tòa nhà Fortune Plaza.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe đến nơi, lên thang máy, đi đến văn phòng của Lương Huy.
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn đến, Lương Huy và Trần Kiệt đều đứng lên chào.
"Đang bận hả?"
Lâm Hàn thấy trên bàn làm việc đặt đủ loại giấy tờ và hợp đồng.
"Đúng vậy".
Trần Kiệt nói: "Tôi vừa xem bảng báo cáo tài chính xong, trước mắt, tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận không mấy lạc quan. Sau khi trả hết nợ nần với bên cung cấp hàng hóa, còn phải tốn tiền xây dựng lòng tin với bên ấy, để mai này mới hợp tác tiếp được".
"Còn nữa, hỉnh ảnh của siêu thị cũng nên thay đổi một chút. Lúc trước bán đồ quá mắc, chỉ chú trọng vào những khách hàng có điều kiện kinh tế. Tôi đề nghị chuyển hướng sang con đường gần gũi với dân hơn, đồng thời tổ chức nhiều hoạt động giảm giá và đẩy mạnh tiêu thụ".
Trần Kiệt vừa đến đã ngồi lên chiếc ghế quản lý tài chính, sau đó liền nghiên cứu thảo luận hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận với Lương Huy.
"Lương Huy, đề nghị đấy được đó. Trước đây, tôi đến siêu thị Hoa Nhuận sắm đồ, có nửa kg đậu hũ cá mà đã mấy trăm tệ. Ông nghĩ lại mà xem, giá mắc thế, ai mua chứ? Hơn nữa, tố chất đám nhân viên bán hàng kia cũng rất tệ, tôi hy vọng ông có thể đưa ra một số cách xử lý tích cực để thay đổi hình ảnh của nó!", Lâm Hàn nhìn Lương Huy nói.
"Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua về hướng phát triển sau này của siêu thị Hoa Nhuận rồi. Đề nghị của quản lý Trần cũng tình cờ trùng với ý tôi", Lương Huy gật đầu nói.
"Ừm, trước mắt thì siêu thị cần bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Tôi tính sơ sơ thì có lẽ là khoảng 100 triệu tệ", Trần Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói:
"Số tiền này, ngoài mua một số hàng hóa trước đây siêu thị không có ra thì còn phải dùng để xử lý mối quan hệ với bên cung hàng".
"Được!"
Lâm Hàn dứt khoát chuyển 100 triệu tệ vào tài khoản bộ quản lý tài chính của Trần Kiệt.
Anh chuyển xong bèn nói: "Ráng làm đi, có thành tích rồi, tôi sẽ không bạc đãi hai người đâu!"
"Vâng, cậu Lâm!"
Trần Kiệt gật đầu.
Còn trong mắt Lương Huy thì lại hiện lên vẻ kích động.
Ban nãy, Trần Kiệt đã nói mục tiêu của Lâm Hàn cho ông ta biết.
Trong vòng một năm, anh sẽ đưa siêu thị Hoa Nhuận thành một công ty thương hiệu!
Đây là chuyện mà trước đây Lương Huy có mơ cũng không dám mơ.
Siêu thị Hoa Nhuận là khởi đầu sự nghiệp của ông ta, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm trí và công sức của Lương Huy.
Tuy giờ ông chủ là Lâm Hàn, nhưng Lương Huy cũng là quản lý lớn nhất. Có thể nhìn thấy nó từng bước một trở thành một thương hiệu thì sao ông ta không kích động cho được?
"Cậu Lâm yên tâm, mục tiêu của cậu, chính là mục tiêu của tôi!", Lương Huy nói với giọng đầy nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc để đạt được điều đó!"
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ nhìn kết quả.
Có ăn nói đao tao búa lớn thế nào cũng vô dụng với anh.
Một tháng sau, nếu Lương Huy không hoàn thành mục tiêu ông ta đặt ra, Lâm Hàn sẽ trực tiếp thay người khác ngồi vào vị trí ấy.
...
Vừa ra khỏi tòa nhà Fortune Plaza, anh tính về nhà luôn.
Lâm Hàn đi về phía xe.
"Xin chào anh ạ!"
Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đang mỉm cười nhìn mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, mặc đồ cao bồi, khiến người ta có cảm giác rất năng động. Tay trái cô ta cầm camera, tay phải cầm microphone. Trên ngực đeo mộ tấm thẻ ghi ba chữ "Thẻ phóng viên".
"Chào cô", Lâm Hàn tò mò hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chào anh, tôi là Tiểu Trần, phóng viên đài truyền hình Đông Hải, chuyện là thế này", phóng viên Tiểu Trần cười nói:
"Gần đây, đài chúng tôi đang quay một chương trình có tên I'm the richest! Nội dung của nó là chọn ngẫu nhiên 30 người bình thường và đưa cho họ 10 triệu tệ để họ trở thành người giàu có".
"Cô tìm đến tôi, vậy là tôi được chọn rồi hả?"
Lâm Hàn nhếch mép có chút bất ngờ cười. Anh là nhà tài trợ chính của I'm the richest! Nhưng không ngờ bọn họ lại mời anh tham gia chương trình này.
"Đúng vậy thưa anh, xin chúc mừng ạ! Để anh khỏi nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo, anh có thể xem thẻ phóng viên của tôi".
Tiểu Trần cầm thẻ đưa đến trước mặt Lâm Hàn.
Theo cô ta, bỗng nhiên có một người lạ đưa cho mình 10 triệu, cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tên đó có phải là lừa đảo hay không.
"Không cần đâu", Lâm Hàn xua tay nói: "Nói có điều kiện gì luôn đi!"
Tiểu Trần giật mình, chợt hiểu, chàng trai này ăn mặc rất bình thường, dù là lừa đảo cũng khó mà lừa được 1000 tệ từ anh ta, cho nên, anh ta mới thản nhiên như thế.
Mà mục tiêu chương trình I'm the richest! tìm kiếm chính là một người bình thường, chàng trai này vừa vặn phù hợp với yêu cầu đó!
"Thưa anh, anh có phải là một người bình thường không?", Tiểu Trần mỉm cười hỏi.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.