Chàng Rể Vô Song

Chương 92: Mày dạy tao đi

Dương Phi

04/05/2021

Lâm Hàn cong miệng cười, sải bước về phía trước,

“Chính là tên oắt đó!”

“Mau mau vây lấy nó!”

Đột nhiên sau lưng anh có giọng nói vang lên.

Bốn, năm người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest, đeo kính râm chạy về phía Lâm Hàn, ai nấy mặt dữ như hung thần.

Dẫn đầu bọn họ là một cô gái.

Cô ta mặc bộ đồ bikini, tóc dài lượn sóng, chính là người con gái ngồi ở ghế phụ lái ban nãy.

“Chính nó đánh cậu Cổ bị thương! Mau bắt lấy nó!”

Cô gái chỉ về phía Lâm Hàn, hét lớn.

Trong nháy mắt, bốn, năm người to cao vạm vỡ chạy đến chỗ Lâm Hàn, vây chặt lấy anh.

“Nhãi ranh, mày đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như nào nhỉ! Dám đánh cả cậu Cổ nhà bọn tao!”

Một người to cao trong đám đó siết chặt nắm đấm đến mức nghe được cả tiếng răng rắc, vẻ mặt hung tợn nhìn Lâm Hàn.

“Nhãi ranh, chẳng phải vừa rồi mày rất kiêu căng sao? Bây giờ tao muốn xem xem, mày lên mặt kiểu gì!”, cô gái cũng chế giễu Lâm Hàn.

Sắc mặt Lâm Hàn chẳng có gì thay đổi, cười khểnh rồi nói:

“Đúng là tao chẳng biết viết chữ ‘chết’ ra làm sao cả, mày dạy tao đi”.

“Nhãi ranh, ngứa đòn hả!”

Người đàn ông vạm vỡ kia đột nhiên nổi giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh anh một trận.

“Sao thế!”

Đột nhiên có giọng nói truyền tới.

Tuy giọng nói có chút già dặn nhưng lại rất đủ hơi.

Mấy người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bọn họ bỗng trở nên kính cẩn hẳn, lập tức cúi đầu nói:

“Ông Cổ!”

Người lên tiếng chính là ông lão đang đi dạo.

Ông già chắp hai tay sau lưng, sải bước đi tới rồi liếc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Lâm Hàn, hỏi:

“Chuyện gì thế? Tại sao lại làm khó một thanh niên?”

“Ông Cổ, có chuyện này ông chưa biết!”, một người đàn ông vạm vỡ lập tức đáp: “Tên ranh con này đánh cậu Cổ bị thương! Nó còn bắt cậu Cổ phải xin lỗi một tên bảo vệ nữa!”

“Đúng vậy ông Cổ! Mặt của cậu Cổ bị nó đánh sưng hết lên rồi, còn chảy máu cả thất khiếu nữa!”, cô gái tiếp lời.

“Cái gì? Có cả chuyện như vậy sao?”

Sắc mặt ông lão có chút thay đổi, ông ta nhìn Lâm Hàn và hỏi: “Nhóc con, cháu nội tôi động gì đến cậu mà cậu ra tay đánh nó? Nếu cậu không cho tôi một câu trả lời rõ ràng vậy thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần sống cuộc đời còn lại trên giường đi!”

Nghe ông lão nói thế, ánh mắt của cô gái tỏ vẻ đắc ý. Hừ, động đến cậu Cổ thì thôi đi, lại còn để ông Cổ biết được nữa.



Tên nghèo hèn đi xe đạp này chắc chắn hối hận đến xanh ruột rồi.

Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, nhìn ông lão rồi thản nhiên nói.

“Ông già họ Cổ, ông không dạy được cháu mình nên tôi giúp ông dạy nó cũng không được sao?”

“Ranh con, đừng có ăn nói mất dạy, bất kính với ông Cổ như thế à!”

Một người đàn ông vạm vỡ lập tức đanh giọng: “Chú ý lời nói của mình!”

“Ông Cổ, có cần tôi giúp ông rạch miệng cậu ta không?”

Một người đàn ông vạm vỡ khác lên tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Hàn.

Chỉ cần ông Cổ ra lệnh, hắn ta sẽ ra tay ngay lập tức.

Ông lão nhíu chặt mày, cơ thể toát ra chút khí lạnh, nhìn Lâm Hàn:

“Chàng trai trẻ, bố mẹ cậu không dạy cậu phải tôn trọng người già sao? Nói chuyện với tôi kiểu gì vậy?”

“Sao nào, tôi gọi ông là ông già họ Cổ thì ông tức giận hả?”, Lâm Hàn cười nhếch mép.

“Trên thế giới này chỉ có duy nhất một đứa nhóc được phép gọi tôi là ông già họ Cổ… Đợi chút!”

Ông lão cứ nói mãi nói mãi, bỗng đột nhiên im bặt.

Ông ta nhìn Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi bỗng co rút lại. Chàng trai trẻ đang đứng trước mặt rất giống với cậu nhóc trong trí nhớ của ông ta.

“Cậu...cậu là cậu Lâm!”

Ông lão mắt chữ A mồm chữ O, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc đến khó tin.

“Là tôi, Cổ Hà, ông già rồi nhưng trí nhớ lại chẳng hề giảm sút”, Lâm Hàn thu nụ cười lại.

Cổ Hà cảm thấy hoảng loạn trong lòng. Ông ta không ngờ rằng lại gặp được cậu Lâm ở đây.

“Cậu Lâm, ông già này hoa mắt thật rồi, có mắt cũng như không, chẳng thể nhận ra ngay được là cậu Lâm, mong cậu Lâm lượng thứ!”

Cổ Hà cúi đầu, giọng nói hơi run run.

Cái quái gì vậy?

Bốn, năm người đàn ông vạm vỡ và cả cô gái kia đứng xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì ngây người, không hiểu chuyện gì.

Ông Cổ cúi đầu trước một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch?

Không phải nhìn nhầm đấy chứ!

Có người dụi dụi mắt, không dám tin những gì mình thấy.

Cổ Hà là ai cơ chứ, mười năm trước ông ta là nhân vật nằm trong bảng Hurun Rich của Hoa Hạ. Khi ấy, dân số của Hoa Hại cả tỷ mấy người.

Ngoại trừ vài người nhà giàu ẩn mình không lên bảng ra thì Cổ Hà là người nằm trong top mười của bảng xếp hạng, đây chắc chắn là nhân vật chất nhất rồi.

Ngay cả hiện giờ, Cổ Hà vẫn còn nằm trong top năm mươi của bảng xếp hạng Hurun, sở hữu trong tay khối tài sản lên tới gần trăm tỷ tệ.

Quan hệ của ông ta rộng khắp, có khi ngay cả quan chức nhà nước hay công nhân bình thường đều có quan hệ với ông ta.

Địa vị của ông ta cũng rất cao, có thể nói là nhân vật lớn của Hoa Hạ.

Vậy nhưng người như này lại cúi đầu trước một chàng trai trẻ.



Chuyện… chuyện này là sao chứ?

Mọi người chẳng thể hiểu nổi, cảm giác thế giới quan của mình bị đả kích rất mạnh.

“Không sao, dù gì chúng ta cũng không gặp nhau mười năm, ông có thể nhận ra được tôi đã khá lắm rồi!”, Lâm Hàn xua tay, bình thản nói.

Nghe Lâm Hàn nói vậy, Cổ Hà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình như được xá tội vậy.

“Không ngờ rằng ông lại ở trên núi Vân Mộng, đây đúng là một nơi rất tốt để dưỡng già. Ông có mắt nhìn đó!”, Lâm Hàn nhìn bốn xung quanh và nói.

“Cậu Lâm quá khen rồi. Nếu không phải chủ nhà họ Lâm đứng ra giúp đỡ ông già này khi cuộc khủng hoảng tài chính ập đến vào mười năm trước, có lẽ lão già này đã chẳng chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát rồi”, Cổ Hà thở nhẹ một cái.

“Nếu không, chúng tôi sao có thể có được cuộc sống bình yên như hiện giờ. Đúng rồi, cậu Lâm cũng ở trên núi Vân Mộng sao?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chính là căn biệt thự đó”.

Lâm Hàn chỉ về phía căn biệt thự.

“Chà chà, đúng là cậu Lâm có khác, muốn ở cũng phải ở nơi tốt nhất. Căn biệt thự đó có vị trí đẹp nhất trên núi Vân Mộng, được một người giàu có bí mật mua lại với giá tám mươi bảy triệu tệ. Chắc người giàu có bí mật đó là cậu Lâm rồi!”

Lâm Hàn gật đầu, cũng không giấu diếm gì.

Vậy nhưng những người đứng xung quanh, nhất là cô gái mặc bikini đều bàng hoàng.

Cô ta há hốc miệng, căn nhà có giá cao ngút trời kia là của chàng trai này sao?

Tận tám mươi bảy triệu tệ đó.

Chàng trai mặc bộ đồ chưa tới hai trăm tệ, đi xe đạp lại giàu có đến vậy ư?

Có điều cũng đúng. Đến cả Cổ Hà còn cúi đầu với chàng trai này thì chắc chắn thân phận của anh không hề bình thường.

Có điều anh cũng biết giả đò thật đấy. Cứ chạy xe hơi đến biệt thự của mình là được rồi, đi xe đạp làm cái gì?

“Tôi đi qua, thấy việc trang hoàng biệt thự chắc sắp xong rồi, đến lúc đó cậu Lâm nhớ nói tôi một tiếng để tôi chuẩn bị quà đến mừng nhà mới”, Cổ Hà nói tiếp.

“Yên tâm đi, tôi sẽ báo cho ông”, Lâm Hàn mỉm cười.

Lúc này, bỗng có tiếng ầm ĩ truyền tới từ lối vào khu biệt thự.

Lâm Hàn nhìn sang, trông thấy bảy, tám gã đàn ông lực lưỡng vây lấy lối vào khu biệt thự.

“Chuyện gì vậy?”, Cổ Hà nhíu mày, hỏi.

“Ông Cổ, vừa rồi tên ranh… à không, là cậu Lâm đánh cậu Cổ bị thương nên cậu Cổ bảo chúng tôi chia ra làm hai đường”, cô gái lên tiếng.

“Tôi dẫn một nhóm người tới gây sự với cậu Lâm còn cậu Cổ đưa người đi dạy dỗ tên bảo vệ gác cổng, nói là muốn đánh gãy hai chân người đó”.

“Vớ vẩn!”

Cổ Hà tức đến mức giậm mạnh chân: “Tên nhóc Cổ Thông này, đúng là quá mức kiêu căng rồi, dám đưa người đến gây rắc rối cho cậu Lâm. Nếu cậu Lâm mà có hề hấn gì, lão già này chết cũng không đền được tội”.

“Đều do tôi thường ngày nuông chiều nó! Người thừa kế nhà họ Cổ sao lại đi so đo với một tay bảo vệ chứ. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nhà họ Cổ chúng tôi sao có thể nhìn mặt người ta chứ!”

“Cậu Lâm, chuyện này nên giải quyết như nào?”, Cổ Hà hỏi Lâm Hàn.

“Đi qua đó xem sao đã!”, Lâm Hàn mặt lạnh tanh, đáp.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook