Chương 531: Ô Tiến
Dương Phi
06/07/2021
"Ồ? Nói lý do nghe thử xem", Lâm Hàn cười hỏi.
"Ừm, bản thân tôi cũng được coi như là người phía Bắc, nên có chút hiểu biết", Nhan Thành bắt đầu giải thích: "Tuy quán này không phải là quán sang trọng, nhưng nhìn vào lượng khách khứa thì có thể thấy đồ ăn rất ngon. Anh xem, bên kia lại có một người chạy tới quán này ăn đó".
Lâm Hàn gật đầu, nói: "Vậy chúng ta vào thử xem".
Anh nói xong bèn dẫn đoàn người đi về phía quán ăn kia.
Đi vào bên trong, tuy trang trí không tính là đẹp, nhưng lại sạch sẽ một cách bất ngờ, hiển nhiên chủ quán là một người rất kỹ tính.
Bởi vì lần đầu tiên tới đây, Lâm Hàn cũng không vào phòng mà chọn một cái vị trí có vẻ tốt ở ngay bên ngoài ngồi xuống, rồi chọn món.
Rất nhanh, một bàn đủ loại món ăn được bưng lên, sau khi đám người Lâm Hàn nếm thử thì đều thấy ngon cực kỳ.
Uống rượu, ăn các món ăn mang đậm chất vùng Bắc Đông, bầu không khí của cả đám mới thoáng dịu lại, ai cũng thả lỏng, thưởng thức đồ ăn.
Qua một lúc lâu, đám Lâm Hàn đã xử lý sạch cả bàn ăn, dù đã no rồi, nhưng mấy món mang đậm bản sắc vùng Bắc Đông này thật sự quá ngon, nên anh dứt khoát gọi thêm vài món đặc sản khác ăn tiếp.
"Anh Hàn, anh xem, may mà chúng ta đến sớm, không thì chẳng còn chỗ mà ngồi ấy chứ", Nhan Thành đắc ý nói.
Lâm Hàn nhìn xung quanh, quả thật là thế. Lúc này, đại sảnh đã sớm kín chỗ, nghe nhân viên phục vụ nói hình như cũng hết phòng nốt. Có một số người không có chỗ, đành đứng bên kia đợi, chờ ai ăn xong mới đến lượt mình vô ngồi.
"Buôn bán được ghê, quán này cũng không nhỏ, chắc phải chứa được 350 người, giờ lại chật ních như vậy, xem ra sự lựa chọn của Nhan Thành là chính xác", Ngô Xuyên ngồi cạnh uống một hớp rượu nói.
"Chứ gì nữa!", Nhan Thành cười đáp.
Sau đó, lại có một đám người nữa đến, trông bộ dáng thì hình như là mấy tay du côn.
"Ngại quá, giờ đã kín chỗ, nếu mọi người không phiền thì có thể đợi thêm một lát được không ạ?", nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Mấy tên côn đồ kia lại không muốn chờ cho lắm, ánh mắt lia một vòng rồi dừng lại trên bàn của Lâm Hàn. Vị trí này nhìn có vẻ ổn áp phết, hơn nữa, hình như khách khứa cũng không phải dân nơi đây.
Nếu đây không phải dân địa phương thì đương nhiên đồng nghĩa với việc dễ bắt nạt.
Một tên trông như đại ca đám du côn kia vẫy tay, dẫn theo đám đàn em đi về phía bàn Lâm Hàn.
"Này, mấy đứa tụi bay mau tránh ra, tụi tao muốn ngồi đây ăn cơm", tên đại ca chỉ thẳng vào đám người Lâm Hàn nói.
Lâm Hàn nhíu mày, hôm nay tâm trạng đang tốt, nên anh không muốn bị đám du côn cắc ké này phá hỏng.
"Ngại quá, chúng tôi vẫn chưa ăn xong, mấy người hỏi bàn khác đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
Tên đại ca nghe thấy giọng anh không phải là dân ở vùng Bắc Đông này, lập tức nở nụ cười, đắc ý nói với mấy người anh em khác: "Tao nói đúng không? Bọn họ hoàn toàn không phải dân ở đây".
"Anh Kim có mắt nhìn người ghê", mấy tên côn đồ còn lại vội vàng nịnh hót.
Bấy giờ, Kim Lượng mới nhìn về phía đám Lâm Hàn, nói: "Mấy tên ngoại lai bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Bọn tao có người trong giới đấy, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không lát nữa bọn mày sẽ biết tay!"
"Nghe gì không? Dám đắc tội anh Kim, giờ tao chém mày luôn!"
"Đám người kia trông cũng không phải loại hiền lành gì".
"Thì sao? Đều là dân ngoại lai thôi, đến chỗ chúng ta còn không cụp đuôi mà sống à?"
Mấy tên du côn lớn tiếng chửi bới.
Ngô Xuyên sao có thể nhịn nổi, anh ta đã dọn dẹp không biết bao nhiêu thế lực vùng xám chân chính, có bao giờ bị mấy tên côn đồ cắc ké đối xử như vậy?
"Anh Hàn, với cái đám ấy, mình tôi là được", Ngô Xuyên nói xong bèn đứng dậy tính ra tay.
Đám người Tôn Hàn Các bên cạnh cũng không tính ra tay, mấy tên du côn này đều là loại tôm tép, một mình Ngô Xuyên thôi đã có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi. Bọn họ bước tới giúp trái lại là đang khinh thường anh ta.
Lâm Hàn lại kéo Ngô Xuyên lại, nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng mới tới, tốt nhất không nên gây chuyện, bực với đám nhãi nhép ấy làm gì, làm lơ bọn họ là được".
"Anh Hàn nói đúng", Ngô Xuyên gật đầu, cũng phản ứng lại, dù sao giờ mình cũng là đại ca của thế lực vùng xám Hoa Đông, sao có thể so đo với mấy tên côn đồ nhãi nhép kia nhiều vậy? Chẳng phải là đang làm trò hề à.
Đám Tôn Hàn Các cũng không nói gì, đứng dậy theo Lâm Hàn, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng mà, Kim Lượng nghe thấy câu đó của Lâm Hàn lại không vui, giơ chân đá lật bàn, chút đồ ăn còn thừa lập tức bắn lên người bọn anh.
"Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!", Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
"Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?"
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
"Rắc!" một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!", Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
"Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?"
"Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn".
"Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!"
"Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được".
"..."
"Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!", Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
"Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?"
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
"Rắc!" một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!", Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
"Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?"
"Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn".
"Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!"
"Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được".
"..."
Tên tuổi của Ô Tiến vừa xuất hiện, đám người xung quanh đều biến sắc, gã chính là tay anh chị chẳng ai dám chọc ở đây.
Có người đang chuẩn bị rời khỏi đây, liếc đám Lâm Hàn, cuối cùng vẫn bước tới nhắc nhở:
"Mấy người là dân xứ khác tới đúng không? Tôi khuyên mọi người chạy mau đi, Ô Tiến kia là trùm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ lợi hại đó. Vả lại, trên gã còn có nhân vật lớn hơn, nên chẳng ai dám chọc cả. Mấy người chạy nhanh đi, có giỏi võ cũng vô dụng thôi!"
"Ừm, bản thân tôi cũng được coi như là người phía Bắc, nên có chút hiểu biết", Nhan Thành bắt đầu giải thích: "Tuy quán này không phải là quán sang trọng, nhưng nhìn vào lượng khách khứa thì có thể thấy đồ ăn rất ngon. Anh xem, bên kia lại có một người chạy tới quán này ăn đó".
Lâm Hàn gật đầu, nói: "Vậy chúng ta vào thử xem".
Anh nói xong bèn dẫn đoàn người đi về phía quán ăn kia.
Đi vào bên trong, tuy trang trí không tính là đẹp, nhưng lại sạch sẽ một cách bất ngờ, hiển nhiên chủ quán là một người rất kỹ tính.
Bởi vì lần đầu tiên tới đây, Lâm Hàn cũng không vào phòng mà chọn một cái vị trí có vẻ tốt ở ngay bên ngoài ngồi xuống, rồi chọn món.
Rất nhanh, một bàn đủ loại món ăn được bưng lên, sau khi đám người Lâm Hàn nếm thử thì đều thấy ngon cực kỳ.
Uống rượu, ăn các món ăn mang đậm chất vùng Bắc Đông, bầu không khí của cả đám mới thoáng dịu lại, ai cũng thả lỏng, thưởng thức đồ ăn.
Qua một lúc lâu, đám Lâm Hàn đã xử lý sạch cả bàn ăn, dù đã no rồi, nhưng mấy món mang đậm bản sắc vùng Bắc Đông này thật sự quá ngon, nên anh dứt khoát gọi thêm vài món đặc sản khác ăn tiếp.
"Anh Hàn, anh xem, may mà chúng ta đến sớm, không thì chẳng còn chỗ mà ngồi ấy chứ", Nhan Thành đắc ý nói.
Lâm Hàn nhìn xung quanh, quả thật là thế. Lúc này, đại sảnh đã sớm kín chỗ, nghe nhân viên phục vụ nói hình như cũng hết phòng nốt. Có một số người không có chỗ, đành đứng bên kia đợi, chờ ai ăn xong mới đến lượt mình vô ngồi.
"Buôn bán được ghê, quán này cũng không nhỏ, chắc phải chứa được 350 người, giờ lại chật ních như vậy, xem ra sự lựa chọn của Nhan Thành là chính xác", Ngô Xuyên ngồi cạnh uống một hớp rượu nói.
"Chứ gì nữa!", Nhan Thành cười đáp.
Sau đó, lại có một đám người nữa đến, trông bộ dáng thì hình như là mấy tay du côn.
"Ngại quá, giờ đã kín chỗ, nếu mọi người không phiền thì có thể đợi thêm một lát được không ạ?", nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Mấy tên côn đồ kia lại không muốn chờ cho lắm, ánh mắt lia một vòng rồi dừng lại trên bàn của Lâm Hàn. Vị trí này nhìn có vẻ ổn áp phết, hơn nữa, hình như khách khứa cũng không phải dân nơi đây.
Nếu đây không phải dân địa phương thì đương nhiên đồng nghĩa với việc dễ bắt nạt.
Một tên trông như đại ca đám du côn kia vẫy tay, dẫn theo đám đàn em đi về phía bàn Lâm Hàn.
"Này, mấy đứa tụi bay mau tránh ra, tụi tao muốn ngồi đây ăn cơm", tên đại ca chỉ thẳng vào đám người Lâm Hàn nói.
Lâm Hàn nhíu mày, hôm nay tâm trạng đang tốt, nên anh không muốn bị đám du côn cắc ké này phá hỏng.
"Ngại quá, chúng tôi vẫn chưa ăn xong, mấy người hỏi bàn khác đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
Tên đại ca nghe thấy giọng anh không phải là dân ở vùng Bắc Đông này, lập tức nở nụ cười, đắc ý nói với mấy người anh em khác: "Tao nói đúng không? Bọn họ hoàn toàn không phải dân ở đây".
"Anh Kim có mắt nhìn người ghê", mấy tên côn đồ còn lại vội vàng nịnh hót.
Bấy giờ, Kim Lượng mới nhìn về phía đám Lâm Hàn, nói: "Mấy tên ngoại lai bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Bọn tao có người trong giới đấy, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không lát nữa bọn mày sẽ biết tay!"
"Nghe gì không? Dám đắc tội anh Kim, giờ tao chém mày luôn!"
"Đám người kia trông cũng không phải loại hiền lành gì".
"Thì sao? Đều là dân ngoại lai thôi, đến chỗ chúng ta còn không cụp đuôi mà sống à?"
Mấy tên du côn lớn tiếng chửi bới.
Ngô Xuyên sao có thể nhịn nổi, anh ta đã dọn dẹp không biết bao nhiêu thế lực vùng xám chân chính, có bao giờ bị mấy tên côn đồ cắc ké đối xử như vậy?
"Anh Hàn, với cái đám ấy, mình tôi là được", Ngô Xuyên nói xong bèn đứng dậy tính ra tay.
Đám người Tôn Hàn Các bên cạnh cũng không tính ra tay, mấy tên du côn này đều là loại tôm tép, một mình Ngô Xuyên thôi đã có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi. Bọn họ bước tới giúp trái lại là đang khinh thường anh ta.
Lâm Hàn lại kéo Ngô Xuyên lại, nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng mới tới, tốt nhất không nên gây chuyện, bực với đám nhãi nhép ấy làm gì, làm lơ bọn họ là được".
"Anh Hàn nói đúng", Ngô Xuyên gật đầu, cũng phản ứng lại, dù sao giờ mình cũng là đại ca của thế lực vùng xám Hoa Đông, sao có thể so đo với mấy tên côn đồ nhãi nhép kia nhiều vậy? Chẳng phải là đang làm trò hề à.
Đám Tôn Hàn Các cũng không nói gì, đứng dậy theo Lâm Hàn, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng mà, Kim Lượng nghe thấy câu đó của Lâm Hàn lại không vui, giơ chân đá lật bàn, chút đồ ăn còn thừa lập tức bắn lên người bọn anh.
"Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!", Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
"Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?"
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
"Rắc!" một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!", Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
"Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?"
"Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn".
"Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!"
"Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được".
"..."
"Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!", Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
"Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?"
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
"Rắc!" một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!", Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
"Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?"
"Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn".
"Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!"
"Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được".
"..."
Tên tuổi của Ô Tiến vừa xuất hiện, đám người xung quanh đều biến sắc, gã chính là tay anh chị chẳng ai dám chọc ở đây.
Có người đang chuẩn bị rời khỏi đây, liếc đám Lâm Hàn, cuối cùng vẫn bước tới nhắc nhở:
"Mấy người là dân xứ khác tới đúng không? Tôi khuyên mọi người chạy mau đi, Ô Tiến kia là trùm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ lợi hại đó. Vả lại, trên gã còn có nhân vật lớn hơn, nên chẳng ai dám chọc cả. Mấy người chạy nhanh đi, có giỏi võ cũng vô dụng thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.