Chương 258: Phóng viên Tiểu Vương
Dương Phi
04/05/2021
Lâm Hàn nhận lấy thiệp mời.
Trên tấm thiệp màu đỏ rực có hai câu đối màu vàng in ở hai bên:
"Đám mây ngũ sắc đón ban mai".
"Gió xuân phơi phới mừng tân gia".
Mở thiệp ra, trên đó viết: "Tân gia nhà họ Triệu, hoan nghênh thân bằng quyến và bạn bè thân thiết đến dự - Triệu Tứ Hải".
"Được, tôi biết rồi, hôm đó tôi sẽ đến", Lâm Hàn đặt tấm thiệp qua một bên rồi nhàn nhạt nói.
Hôm anh đãi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều đã đến, vì thế Lâm Hàn cũng nên qua bên đó cho phải phép.
"Lâm Hàn, nhà mới của chúng tôi cũng ở núi Vân Mộng này, cách nhà cậu không xa, khoảng năm sáu trăm mét thôi. Đến khi đó, tôi sẽ đón bố của chúng tôi về ở", Dương Duyệt nói:
"Bố chúng tôi ở đây không có ngày nào yên ổn cả, mỗi ngày đều bị cậu chèn ép, sau khi chúng tôi đãi tân gia xong, thì sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa".
"Tình cảm tốt quá nhờ".
Lâm Hàn lộ ra nụ cười tự đáy lòng, đón Dương Cảnh Đào đến ở nhà Triệu Tứ Hải, anh đương nhiên phải vui rồi.
"Lâm Hàn à, bộ cậu không tò mò tại sao tôi lại trở nên giàu có như vậy à? Còn có thể mua được biệt thự ở núi Vân Mộng nữa?", Triệu Tứ Hải rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
Lúc đến đây, anh ta thầm đoán, sau khi Lâm Hàn nhận được thiệp mời, biết được anh ta cũng mua được biệt thự ở núi Vân Mộng, nhất định vẻ mặt sẽ vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Nhưng giờ đây, Lâm Hàn lại quá mức bình tĩnh!
Cảm giác với Lâm Hàn mà nói, chuyện này cũng chả có gì đáng nhắc đến vậy!
Hình ảnh ngạc nhiên và khó hiểu của Lâm Hàn như trong tưởng tượng Triệu Tứ Hải lại không xuất hiện.
Điều này đã khiến cho Triệu Tứ Hải khó tránh được hơi thất vọng.
"Mấy người muốn mua biệt thự ở núi Vân Mộng thì mua thôi, tại sao tôi phải tò mò?", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Hừ, giả vờ giả vịt!"
Dương Duyệt hừ lạnh: "Ngoài miệng thì bảo không để ý, chứ trong lòng chắc bứt rứt lắm chứ gì! Tôi nói cho cậu biết, căn biệt thự chúng tôi đã mua dù cho là nhà cũ, không lớn bằng biệt thự của cậu nhưng cũng hơn chục triệu tệ đấy!"
"Hơn hết là, biệt thự của cô cậu là do công ty của Tiểu Lệ cấp cho. Còn biệt thự của chúng tôi là tự mua, có hẳn giấy bất động sản chứng nhận quyền sở hữu trong tay! Vả lại nó lại được thanh toán một lần, sự chênh lệch là nằm ở đó đấy, biết không?"
Dương Duyệt mặt đầy đắc ý.
Khoảng thời gian này, Dương Duyệt cực kỳ buồn bực chuyện cả nhà Lâm Hàn được ở tại biệt thự trên núi Vân Mộng.
Nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu, cảm giác cứ như đang bị cả nhà Lâm Hàn lấn át. Ngay cả Dương Cảnh Đào, bố của cô ta mỗi ngày chỗ ở của Lâm Hàn nên dường như ông ấy cũng dần đang xem thường cả nhà cô ta vậy.
Nhưng đối diện với chuyện này thì Dương Duyệt cũng đành bất lực, bởi vì cô ta không có tiền, đương nhiên không thể mua biệt thự ở núi Vân Mộng được.
Nhưng bây giờ, cô ta cũng được ở tại núi Vân Mộng rồi, bộ mặt buồn rầu trước đó nháy mắt đã tan biến, bắt đầu xổ ra mấy câu khó nghe.
"Ờ, thì sao chứ?", Lâm Hàn nhìn Dương Duyệt, xem như lời cô ta nó là gió thổi bên tai.
"Bây giờ, chúng ta đã có tiền, có cả biệt thự và xế xịn", Dương Duyệt chỉ chỉ bên ngoài:
"Nhìn thấy không, BMW 730 đấy! Hơn cả triệu tệ đấy! Đẳng cấp hơn hẳn con Mercedes E350L kia của cậu! Lâm Hàn à, cậu ganh tị lắm đúng không?"
"Nếu không còn gì nữa thì về nhanh hộ đi, tôi còn bận làm nhiều việc lắm".
Lâm Hàn cau mày, hơi mất kiên nhẫn, Dương Duyệt này lắm mồm ghê.
"Haha, thấy chúng tôi mua được biệt thự thì khó chịu nên đuổi chúng tôi đi à?", Dương Duyệt cười ha hả khoác tay Triệu Tứ Hải:
"Ông xã à, chúng ta đi thôi, đừng đứng đây nói nhảm với thằng vô công rỗi nghề này nữa. Căn biệt thự này vốn là của quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, cậu ta được ở ké mà tự xem mình là đại gia thật kìa, ăn nói cứng miệng ghê! Bản chất cũng là một thằng nghèo kiết xác mà thôi!"
"Chắc bây giờ trong bụng đang ganh tị với chúng ta lắm đấy!"
Nói xong, hai người hất mặt hếch mũi bước ra khỏi biệt thự.
Mở cửa xe, cả hai người họ ngồi vào bên trong.
Ngồi phía sau còn có một người đàn ông mang mắt kính, nhìn khá văn vẻ lịch sự, trước cổ có đeo một cái thẻ phóng viên.
"Anh Triệu ơi, người họ hàng kia của anh có biểu cảm gì khi biết được anh mua biệt thự và xe sang?", người đàn ông vừa hỏi vừa lấy laptop ra để ghi chép lại.
Anh ta cũng vừa thu dọn xong gây có gắn camera quay video ở trên.
"Haha... Biểu cảm thằng em Lâm Hàn kia của tôi rất buồn cười", Triệu Tứ Hải nói:
"Bản thân cậu ta là một người rất sĩ diện hão thích thể hiện ở trước mặt mọi người. Thế cũng thôi đi, đằng này còn lại là một thằng vô công rỗi nghề chỉ biết ăn no nằm chờ chết thôi".
"Vừa rồi, thằng em trai kia của tôi vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, buồn bực chuyện người anh rể là tôi đây lấy tiền đâu ra mà mua biệt thự".
"Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vì sợ mất mặt, nên ngoài mặt cố kiềm chế biểu cảm của bản thân mà giả vờ bình tĩnh".
Anh ta lại nói: "Nếu không phải là tôi quá hiểu tính tình của thằng em này, thì đã bị biểu cảm cậu ta gạt rồi! Nào ngờ, cậu ta càng giả bộ thờ ơ, thì trong lòng lại càng dậy sóng. Còn cái biểu cảm lúc cậu ta vừa nhìn thấy xe mới nữa chứ... Hahaha, thật sự buồn cười lắm!"
Dứt lời, Triệu Tứ Hải không kiềm được phá lên cười rất hả hê.
"Hôm nay gia đình chúng tôi xem như được hôm nói sướng cả miệng".
Dương Duyệt cũng nói tiếp: "Thời điểm vừa được vào ở biệt thự, anh không biết đâu, thằng vô dụng Lâm Hàn kia rất mất dạy, không nói phải trái, lại còn dám bắt bố vợ của cậu ta quỳ xuống!"
"Sao hả? Ép buộc bố vợ quỳ sao, đúng là vô nhân tính mà!", Tiểu Vương biến sắc, vô cùng kinh ngạc.
"Đúng đó, khốn nạn không gì bằng!"
Dương Duyệt gật đầu: "Không chỉ có thế, rất nhiều lần cậu ta chọc bố tôi giận đến mức phải nhập viện, có một lần phải vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa, bác sĩ đã báo là khó qua khỏi! Sau cùng thì vất vả lắm mới cấp cứu cứu được".
"Cái người con ở rể này của nhà anh chị thật sự quá bất hiếu rồi!", phóng viên Tiểu Vương cảm khái:
"Quả nhiên một hạt gạo nuôi ngàn loại người, không ngờ, trên đời này lại có loại người như thế. Đã ăn no chờ chết, vô công rỗi nghề cũng đành, đằng này còn bất hiếu với người lớn, chọc tức đến phải nhập viện".
Vừa nói, Tiểu Vương vừa ghi chép lại:
"Sau khi anh Triệu có được 10 triệu tệ, đầu tiên anh ấy đã bán biệt thự của mình và mua lại một căn biệt thự trong khu biệt thự cao cấp nhất là núi Vân Mộng ở thành phố Đông Hải, đồng thời mua thêm một chiếc BMW 730".
"Mục đích của những việc làm trên là để dạy dỗ một người con ở rể vô dụng tên là Lâm Hàn..."
"Ông xã à, chúng ta đi thôi".
Dương Duyệt nói: "Hôm này chỉ mới khởi động thôi, đợi đến hôm tân gia, em sẽ mời hết tất cả họ hàng đến, em phải dạy dỗ Lâm Hàn một trận trước mặt tất cả mọi người, để cho cậu ta biết thế nào là hiếu thảo với người lớn trong nhà".
...
Trông theo chiếc 730 chạy khỏi biệt thự, Lâm Hàn dời ánh nhìn đi, suy ngẫm cách để nhà họ Vương đồng ý hợp tác mảng vận chuyển.
Reng reng reng...
Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên, lấy ra nhìn thì là một dãy số lạ.
"Alo", Lâm Hàn bắt máy.
"Xin hỏi có phải số của Lâm Hàn không?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái.
"Là tôi đây", Lâm Hàn đáp, anh cảm thấy giọng nói này có hơi quen quen.
"Tôi là Tống Ngọc đây", cô gái kia nói.
"Tống Ngọc à..."
Lâm Hàn ngoài ý muốn, sao Tống Ngọc biết số điện thoại của anh chứ.
"Ách, Lâm Hàn à, tôi xin cách liên lạc với anh từ Hinh Nhi", dường như đoán được nghi hoặc của Lâm Hàn, Tống Ngọc giải thích.
-------------------
Trên tấm thiệp màu đỏ rực có hai câu đối màu vàng in ở hai bên:
"Đám mây ngũ sắc đón ban mai".
"Gió xuân phơi phới mừng tân gia".
Mở thiệp ra, trên đó viết: "Tân gia nhà họ Triệu, hoan nghênh thân bằng quyến và bạn bè thân thiết đến dự - Triệu Tứ Hải".
"Được, tôi biết rồi, hôm đó tôi sẽ đến", Lâm Hàn đặt tấm thiệp qua một bên rồi nhàn nhạt nói.
Hôm anh đãi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều đã đến, vì thế Lâm Hàn cũng nên qua bên đó cho phải phép.
"Lâm Hàn, nhà mới của chúng tôi cũng ở núi Vân Mộng này, cách nhà cậu không xa, khoảng năm sáu trăm mét thôi. Đến khi đó, tôi sẽ đón bố của chúng tôi về ở", Dương Duyệt nói:
"Bố chúng tôi ở đây không có ngày nào yên ổn cả, mỗi ngày đều bị cậu chèn ép, sau khi chúng tôi đãi tân gia xong, thì sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa".
"Tình cảm tốt quá nhờ".
Lâm Hàn lộ ra nụ cười tự đáy lòng, đón Dương Cảnh Đào đến ở nhà Triệu Tứ Hải, anh đương nhiên phải vui rồi.
"Lâm Hàn à, bộ cậu không tò mò tại sao tôi lại trở nên giàu có như vậy à? Còn có thể mua được biệt thự ở núi Vân Mộng nữa?", Triệu Tứ Hải rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
Lúc đến đây, anh ta thầm đoán, sau khi Lâm Hàn nhận được thiệp mời, biết được anh ta cũng mua được biệt thự ở núi Vân Mộng, nhất định vẻ mặt sẽ vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Nhưng giờ đây, Lâm Hàn lại quá mức bình tĩnh!
Cảm giác với Lâm Hàn mà nói, chuyện này cũng chả có gì đáng nhắc đến vậy!
Hình ảnh ngạc nhiên và khó hiểu của Lâm Hàn như trong tưởng tượng Triệu Tứ Hải lại không xuất hiện.
Điều này đã khiến cho Triệu Tứ Hải khó tránh được hơi thất vọng.
"Mấy người muốn mua biệt thự ở núi Vân Mộng thì mua thôi, tại sao tôi phải tò mò?", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Hừ, giả vờ giả vịt!"
Dương Duyệt hừ lạnh: "Ngoài miệng thì bảo không để ý, chứ trong lòng chắc bứt rứt lắm chứ gì! Tôi nói cho cậu biết, căn biệt thự chúng tôi đã mua dù cho là nhà cũ, không lớn bằng biệt thự của cậu nhưng cũng hơn chục triệu tệ đấy!"
"Hơn hết là, biệt thự của cô cậu là do công ty của Tiểu Lệ cấp cho. Còn biệt thự của chúng tôi là tự mua, có hẳn giấy bất động sản chứng nhận quyền sở hữu trong tay! Vả lại nó lại được thanh toán một lần, sự chênh lệch là nằm ở đó đấy, biết không?"
Dương Duyệt mặt đầy đắc ý.
Khoảng thời gian này, Dương Duyệt cực kỳ buồn bực chuyện cả nhà Lâm Hàn được ở tại biệt thự trên núi Vân Mộng.
Nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu, cảm giác cứ như đang bị cả nhà Lâm Hàn lấn át. Ngay cả Dương Cảnh Đào, bố của cô ta mỗi ngày chỗ ở của Lâm Hàn nên dường như ông ấy cũng dần đang xem thường cả nhà cô ta vậy.
Nhưng đối diện với chuyện này thì Dương Duyệt cũng đành bất lực, bởi vì cô ta không có tiền, đương nhiên không thể mua biệt thự ở núi Vân Mộng được.
Nhưng bây giờ, cô ta cũng được ở tại núi Vân Mộng rồi, bộ mặt buồn rầu trước đó nháy mắt đã tan biến, bắt đầu xổ ra mấy câu khó nghe.
"Ờ, thì sao chứ?", Lâm Hàn nhìn Dương Duyệt, xem như lời cô ta nó là gió thổi bên tai.
"Bây giờ, chúng ta đã có tiền, có cả biệt thự và xế xịn", Dương Duyệt chỉ chỉ bên ngoài:
"Nhìn thấy không, BMW 730 đấy! Hơn cả triệu tệ đấy! Đẳng cấp hơn hẳn con Mercedes E350L kia của cậu! Lâm Hàn à, cậu ganh tị lắm đúng không?"
"Nếu không còn gì nữa thì về nhanh hộ đi, tôi còn bận làm nhiều việc lắm".
Lâm Hàn cau mày, hơi mất kiên nhẫn, Dương Duyệt này lắm mồm ghê.
"Haha, thấy chúng tôi mua được biệt thự thì khó chịu nên đuổi chúng tôi đi à?", Dương Duyệt cười ha hả khoác tay Triệu Tứ Hải:
"Ông xã à, chúng ta đi thôi, đừng đứng đây nói nhảm với thằng vô công rỗi nghề này nữa. Căn biệt thự này vốn là của quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, cậu ta được ở ké mà tự xem mình là đại gia thật kìa, ăn nói cứng miệng ghê! Bản chất cũng là một thằng nghèo kiết xác mà thôi!"
"Chắc bây giờ trong bụng đang ganh tị với chúng ta lắm đấy!"
Nói xong, hai người hất mặt hếch mũi bước ra khỏi biệt thự.
Mở cửa xe, cả hai người họ ngồi vào bên trong.
Ngồi phía sau còn có một người đàn ông mang mắt kính, nhìn khá văn vẻ lịch sự, trước cổ có đeo một cái thẻ phóng viên.
"Anh Triệu ơi, người họ hàng kia của anh có biểu cảm gì khi biết được anh mua biệt thự và xe sang?", người đàn ông vừa hỏi vừa lấy laptop ra để ghi chép lại.
Anh ta cũng vừa thu dọn xong gây có gắn camera quay video ở trên.
"Haha... Biểu cảm thằng em Lâm Hàn kia của tôi rất buồn cười", Triệu Tứ Hải nói:
"Bản thân cậu ta là một người rất sĩ diện hão thích thể hiện ở trước mặt mọi người. Thế cũng thôi đi, đằng này còn lại là một thằng vô công rỗi nghề chỉ biết ăn no nằm chờ chết thôi".
"Vừa rồi, thằng em trai kia của tôi vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, buồn bực chuyện người anh rể là tôi đây lấy tiền đâu ra mà mua biệt thự".
"Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vì sợ mất mặt, nên ngoài mặt cố kiềm chế biểu cảm của bản thân mà giả vờ bình tĩnh".
Anh ta lại nói: "Nếu không phải là tôi quá hiểu tính tình của thằng em này, thì đã bị biểu cảm cậu ta gạt rồi! Nào ngờ, cậu ta càng giả bộ thờ ơ, thì trong lòng lại càng dậy sóng. Còn cái biểu cảm lúc cậu ta vừa nhìn thấy xe mới nữa chứ... Hahaha, thật sự buồn cười lắm!"
Dứt lời, Triệu Tứ Hải không kiềm được phá lên cười rất hả hê.
"Hôm nay gia đình chúng tôi xem như được hôm nói sướng cả miệng".
Dương Duyệt cũng nói tiếp: "Thời điểm vừa được vào ở biệt thự, anh không biết đâu, thằng vô dụng Lâm Hàn kia rất mất dạy, không nói phải trái, lại còn dám bắt bố vợ của cậu ta quỳ xuống!"
"Sao hả? Ép buộc bố vợ quỳ sao, đúng là vô nhân tính mà!", Tiểu Vương biến sắc, vô cùng kinh ngạc.
"Đúng đó, khốn nạn không gì bằng!"
Dương Duyệt gật đầu: "Không chỉ có thế, rất nhiều lần cậu ta chọc bố tôi giận đến mức phải nhập viện, có một lần phải vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa, bác sĩ đã báo là khó qua khỏi! Sau cùng thì vất vả lắm mới cấp cứu cứu được".
"Cái người con ở rể này của nhà anh chị thật sự quá bất hiếu rồi!", phóng viên Tiểu Vương cảm khái:
"Quả nhiên một hạt gạo nuôi ngàn loại người, không ngờ, trên đời này lại có loại người như thế. Đã ăn no chờ chết, vô công rỗi nghề cũng đành, đằng này còn bất hiếu với người lớn, chọc tức đến phải nhập viện".
Vừa nói, Tiểu Vương vừa ghi chép lại:
"Sau khi anh Triệu có được 10 triệu tệ, đầu tiên anh ấy đã bán biệt thự của mình và mua lại một căn biệt thự trong khu biệt thự cao cấp nhất là núi Vân Mộng ở thành phố Đông Hải, đồng thời mua thêm một chiếc BMW 730".
"Mục đích của những việc làm trên là để dạy dỗ một người con ở rể vô dụng tên là Lâm Hàn..."
"Ông xã à, chúng ta đi thôi".
Dương Duyệt nói: "Hôm này chỉ mới khởi động thôi, đợi đến hôm tân gia, em sẽ mời hết tất cả họ hàng đến, em phải dạy dỗ Lâm Hàn một trận trước mặt tất cả mọi người, để cho cậu ta biết thế nào là hiếu thảo với người lớn trong nhà".
...
Trông theo chiếc 730 chạy khỏi biệt thự, Lâm Hàn dời ánh nhìn đi, suy ngẫm cách để nhà họ Vương đồng ý hợp tác mảng vận chuyển.
Reng reng reng...
Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên, lấy ra nhìn thì là một dãy số lạ.
"Alo", Lâm Hàn bắt máy.
"Xin hỏi có phải số của Lâm Hàn không?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái.
"Là tôi đây", Lâm Hàn đáp, anh cảm thấy giọng nói này có hơi quen quen.
"Tôi là Tống Ngọc đây", cô gái kia nói.
"Tống Ngọc à..."
Lâm Hàn ngoài ý muốn, sao Tống Ngọc biết số điện thoại của anh chứ.
"Ách, Lâm Hàn à, tôi xin cách liên lạc với anh từ Hinh Nhi", dường như đoán được nghi hoặc của Lâm Hàn, Tống Ngọc giải thích.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.