Chàng Rể Vô Song

Chương 519: Quan hệ đặc biệt

Dương Phi

03/07/2021

Một số thành viên của bàn ngoài đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng.

“Các thành viên ở đài chính mới là những ông trùm thực sự, kiểm soát nền kinh tế của một khu vực nào đó ở Châu Á – Thái Bình Dương!”

“Đúng thế, họ giậm chân một cái là động đất, hắt hơi một lần là trời mưa!”

“Ừ, đây mới là ông trùm chân chính!”

“Tôi nghe nói lần này công chúa nước Anh cũng có mặt với tư cách là thành viên ở đài chính!”

“…”

Các thành viên ở bàn ngoài nhỏ giọng bàn tán, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ.

Hạ Đạt cảm thán: “Nếu ngày nào đó được ngồi trên đài chính với tư cách là thành viên chính của Hội nghị thượng đỉnh Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương thì tốt quá, cuộc đời này của bố cũng đáng”.

Hạ Sương ở bên cạnh nói nhỏ:

“Bố, bố nghĩ gì thế? Những người được ngồi ở đài chính đều là ông lớn. Mặc dù nhà họ Hạ chúng ta là thế gia, nhưng cách thành viên chính vẫn còn xa lắm. Mục tiêu trước mắt là suy nghĩ xem làm sao để phát triển nhà họ Hạ trở thành quý tộc càng sớm càng tốt mới đúng”.

Hạ Minh Hạo gật đầu, rồi lại chế nhạo:

“Lâm Hàn kia cũng thật nực cười, không biết trời cao đất dày. Lại còn nói có thể để các công ty dưới quyền cậu ta tham dự hội nghị thượng đỉnh với tư cách thành viên chính. Người này đúng là kém hiểu biết, những người được ngồi ở vị trí đài chính là ai chứ?”



“Ghế ngồi đầu tiên của chúng ta là người chủ trì hội nghị lần này, cô Dương Lệ!”, nhân viên công tác nói.

Dương Lệ mặc vest bước ra, ăn mặc sang trọng mà lịch sự, trên mặt là nụ cười tự tin.

Các thành viên ghế ngoài thấy người chủ trì hội nghị lần này là một cô gái trẻ thì đều ngạc nhiên, không hiểu sao quỹ đầu tư Nhân Phàm lại để cô làm người chủ trì.

Trước đây, những người có thể chủ trì hội nghị Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đều là người nổi tiếng gần xa, nhưng lần này không biết sao lại là Dương Lệ từ đâu xuất hiện, nhà họ Dương – một thành viên ngoài lề chưa bao giờ nghe nói đến. Rất rõ ràng, Dương Lệ này chỉ là một người trẻ tuổi, vô danh.

Nhưng dù sao cũng là người do quỹ đầu tư Nhân Phàm sắp xếp, đương nhiên thành viên ghế ngoài không thể lên tiếng dị nghị, nghi thức cũng phải làm đủ nên họ đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.

Dương Lệ hơi khom người trước các thành viên ghế ngoài, sau đó đi tới vị trí giữa đài chính ngồi xuống.

“Bây giờ chúng ta xin mời công chúa điện hạ của nước Anh, Elizabeth Luna!”

Elizabeth Luna mặc một chiếc váy dài, toàn thân toát lên khí chất của một Nữ hoàng.

Đột nhiên tiếng vỗ tay thoáng dừng lại một chút.

Elizabeth Luna hơi cúi người, nhìn Dương Lệ ngồi ở vị trí giữa đài chính, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này là một hội nghị kinh tế cực kỳ quan trọng, với năng lực hiện tại của Elizabeth Luna còn không được ngồi ở đài chính, lần này cô ta phải nhờ vào Hoàng gia Anh mới được tới dự với tư cách chủ toạ hội nghị!



Elizabeth Luna có chút bất mãn, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Dương Lệ.

“Bây giờ tôi xin mời anh Lý Trường Thắng của nhà họ Lý bước ra sân khấu!”

Sau đó từng thành viên chính được giới thiệu, lần lượt bước ra.

Hầu hết trong số họ là các nền kinh tế lớn của các quốc gia khác, chẳng hạn như khai thác gỗ của nước Cao Ly, có gia tộc An Bắc của Quốc Đảo…

Rất nhanh vị trí đài chính đã được lấp đầy.

“Haha, Lâm Hàn kia còn nói có thể đưa cấp dưới của mình tới dự còn ngồi ở vị trí đài chính, sao vẫn chưa thấy người đâu?”, Hạ Đạt cười nói.

“Chắc cũng chỉ những công ty kém năng lực đó mới tin thôi, hahaha!”, Hạ Minh Hạo cũng cười theo.

Nhưng lúc này, nhân viên công tác hội nghị tiếp tục giới thiệu: “Người xuất hiện tiếp theo là doanh nhân xuất sắc trong nước chúng ta, Phùng Thạch, Lý Minh!”

“Cái gì?”

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo lập tức sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Hạ Sương ở bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, vừa rồi cô ta cũng nghe thấy rõ ràng, đúng là Lý Minh và Phùng Thạch, cấp dưới hai công ty của Lâm Hàn!

Mà lúc này, Lý Minh và Phùng Thạch đã đi ra:

“Thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh?”

Hạ Đạt không chắc chắn lắm nên hỏi, ông ta cũng không quen biết Phùng Thạch lắm.

Hạ Minh Hạo ở bên cạnh cẩn thận xác nhận, tuy không thể tin được nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt.

“Gia chủ, thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh, đều là người phụ trách công ty dưới quyền Lâm Hàn, chuyện gì thế này? Sao hội nghị thượng đỉnh lại cho loại người như Lâm Hàn có cơ hội vào đài chính? Còn nhiều suất như thế nữa!”, Hạ Minh Hạo nói.

Nghe Hạ Minh Hạo xác nhận, Hạ Đạt sửng sốt, nhíu mày thật chặt.

Hạ Đạt được coi như người lăn lộn giang hồ đã lâu, đương nhiên lúc này cũng đoán được một chút.

“Hoặc là Lâm Hàn có thân phận mà chúng ta không biết, hơn nữa thân phận này có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, nếu không không thể có nhiều suất như vậy. Hoặc là Lâm Hàn có quan hệ đặc biệt nào đó”, Hạ Đạt nói.

Hạ Sương nghe câu này xong ánh mắt trở nên u ám, nhanh chóng tìm kiếm trong trung tâm hội nghị, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Hàn, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc.

“Kỳ lạ, người của công ty dưới trướng Lâm Hàn đã xuất hiện trên đài chính rồi, sao không thấy Lâm Hàn đâu?”, Hạ Sương thắc mắc.

Hạ Minh Hạo nói: “Tôi đã điều tra về Lâm Hàn, cậu ta không có lai lịch gì, chắc chắn là do may mắn quen được nhân vật lớn nào đó mới có thể cho Phùng Thạch và Lý Minh tham dự với tư cách thành viên chính”.

“Đúng, hẳn là như vậy”, Hạ Đạt đồng ý: “Nếu Lâm Hàn có lai lịch gì, chẳng lẽ cậu ta lại không tới dự? Chắc chắn là dưới quyền cậu ta không có công ty gì nên dù quen biết nhân vật lớn cũng không có tư cách”.

“Đúng là đáng ghét”, Hạ Minh Hạo oán hận: “Tên Lâm Hàn này không nói rõ với chúng ta, để nhà họ Hạ chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt này!”

Hạ Sương nghe lời này sắc mặt có chút kỳ quái, khi Lâm Hàn gọi điện đến cô ta nghe thấy rõ ràng, nhất là thái độ của Hạ Đạt, có thể khiến Lâm Hàn nói chuyện tử tế được sao?



“Chắc cũng chỉ những công ty kém năng lực đó mới tin thôi, hahaha!”, Hạ Minh Hạo cũng cười theo.

Nhưng lúc này, nhân viên công tác hội nghị tiếp tục giới thiệu: “Người xuất hiện tiếp theo là doanh nhân xuất sắc trong nước chúng ta, Phùng Thạch, Lý Minh!”

“Cái gì?”

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo lập tức sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Hạ Sương ở bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, vừa rồi cô ta cũng nghe thấy rõ ràng, đúng là Lý Minh và Phùng Thạch, cấp dưới hai công ty của Lâm Hàn!

Mà lúc này, Lý Minh và Phùng Thạch đã đi ra:

“Thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh?”

Hạ Đạt không chắc chắn lắm nên hỏi, ông ta cũng không quen biết Phùng Thạch lắm.

Hạ Minh Hạo ở bên cạnh cẩn thận xác nhận, tuy không thể tin được nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt.

“Gia chủ, thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh, đều là người phụ trách công ty dưới quyền Lâm Hàn, chuyện gì thế này? Sao hội nghị thượng đỉnh lại cho loại người như Lâm Hàn có cơ hội vào đài chính? Còn nhiều suất như thế nữa!”, Hạ Minh Hạo nói.

Nghe Hạ Minh Hạo xác nhận, Hạ Đạt sửng sốt, nhíu mày thật chặt.

Hạ Đạt được coi như người lăn lộn giang hồ đã lâu, đương nhiên lúc này cũng đoán được một chút.

“Hoặc là Lâm Hàn có thân phận mà chúng ta không biết, hơn nữa thân phận này có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, nếu không không thể có nhiều suất như vậy. Hoặc là Lâm Hàn có quan hệ đặc biệt nào đó”, Hạ Đạt nói.

Hạ Sương nghe câu này xong ánh mắt trở nên u ám, nhanh chóng tìm kiếm trong trung tâm hội nghị, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Hàn, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc.

“Kỳ lạ, người của công ty dưới trướng Lâm Hàn đã xuất hiện trên đài chính rồi, sao không thấy Lâm Hàn đâu?”, Hạ Sương thắc mắc.

Hạ Minh Hạo nói: “Tôi đã điều tra về Lâm Hàn, cậu ta không có lai lịch gì, chắc chắn là do may mắn quen được nhân vật lớn nào đó mới có thể cho Phùng Thạch và Lý Minh tham dự với tư cách thành viên chính”.

“Đúng, hẳn là như vậy”, Hạ Đạt đồng ý: “Nếu Lâm Hàn có lai lịch gì, chẳng lẽ cậu ta lại không tới dự? Chắc chắn là dưới quyền cậu ta không có công ty gì nên dù quen biết nhân vật lớn cũng không có tư cách”.

“Đúng là đáng ghét”, Hạ Minh Hạo oán hận: “Tên Lâm Hàn này không nói rõ với chúng ta, để nhà họ Hạ chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt này!”

Hạ Sương nghe lời này sắc mặt có chút kỳ quái, khi Lâm Hàn gọi điện đến cô ta nghe thấy rõ ràng, nhất là thái độ của Hạ Đạt, có thể khiến Lâm Hàn nói chuyện tử tế được sao?

Mà Lâm Hàn không so đo nhiều, anh cúp máy luôn, Hạ Sương cảm thấy nếu mình là Lâm Hàn chắc sẽ tức điên mất.

Hạ Đạt cũng đồng ý: “Chắc chắn là Lâm Hàn cố ý, biết nhà họ Hạ chúng ta là thế gia, nếu có tư cách tham dự đài chính hội nghị thượng đỉnh sẽ được thăng cấp lên quý tộc. Lâm Hàn không muốn chúng ta trở nên tốt hơn!”

“Chắc chắn là như thế”, Hạ Minh Hạo gật đầu: “Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã có được may mắn, quen được ông trùm thần bí nào đó, chúng ta không thể đắc tội được, cứ giả vờ có quan hệ tốt với Lâm Hàn đã, chờ quen được người kia rồi đá cậu ta đi!”

“Đúng”, Hạ Đạt gật đầu, nghĩ đến gì đó bèn nói với Hạ Sương ở bên cạnh: “Tiểu Sương, bố nhớ con có quan hệ khá tốt với Lâm Hàn nhỉ? Chờ hội nghị thượng đỉnh kết thúc, con đi làm quen đi, dù hy sinh một chút cũng phải dụ được ông trùm thần bí đó ra! Sau đó chúng ta đá cậu ta đi!”

Hạ Sương nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng thấy thật xấu xa, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng ngoài mặt cô ta vẫn gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook